Tử Vong Tuần Hoàn

Chương 35: Câu Chuyện Thứ Tư (18)






  Tôi hỏi:

- Chúng ta còn sự lựa chọn nào khác không? Nếu đi theo lối sơn động mà không ra khỏi đây thì biết làm thế nào?

A Hào nói:


- Nếu không đi được bằng lối sơn động, vậy chúng ta chỉ còn cách chọn một trong hai địa đạo của tòa đại trạch hoặc gò mả thôi, có điều hai địa đạo đó có thể sẽ rất nguy hiểm, nếu chúng ta đi nhầm thì có khi không thể ra khỏi đây.

Tôi cầm lấy bản đồ nhìn đi nhìn lại, quả thật đúng như lời A Hào nói thì chỉ có con đường trong sơn động có vẻ an toàn hơn cả, cũng có hy vọng thoát ra ngoài hơn những lối khác.

Đằng Minh Nguyệt thu xếp lại những trang bị còn lại, chúng ít ỏi tới mức đáng thương, chỉ còn một chiếc đèn pin, bốn cục pin khô, và chiếc gậy phát quang cuối cùng.

Do sắp phải đi xuyên vào trong sơn động, nên tôi muốn tìm một số vật dụng có thể chiếu sáng trong những nhà dân lân cận, nhưng hình như dân thôn ở đây hết sức phản cảm với đồ điện hay sao mà không có lấy bất kỳ đồ điện nào cả, trong lúc nôn nóng vội vã cũng quên mất có thể làm mấy bó đuốc soi sáng ứng cứu vào lúc này.

A Hào vội đi lại đánh thức Xú Ngư dậy, bốn người tám chân, nhưng bây giờ lại có bốn cái chân của ba người bị thương, đành phải dìu đỡ nhau đi tới sơn động nằm phía sau gò mả.

Có bản đồ trong tay, không quá khó để chúng tôi tìm thấy lối vào sơn động dưới chân núi sau gò mả đó.

Việc đã tới nước này, dù có ra khỏi đây được hay không cũng phải cứng đầu đi thăm dò một lượt, hy vọng lần này vận may sẽ mỉm cười với chúng tôi.

Cửa sơn động rất lớn, trong động tuy bóng đen sâu ngòm thăm thẳm, nhưng lối đi lại thẳng tắp nên đi vào cũng không quá vất vả.

Để tiết kiệm nguồn chiếu sáng, chúng tôi không dùng đèn pin, mà chỉ xếp thành một hàng nối đuôi nhau, mò mẫm đi trong bóng tối.

Đi được một đoạn, Đằng Minh Nguyệt cúi người sờ soạng nói:

- Trong động này hình như có đường ray

A Hào bỗng chỉ tay về phía trước nói:

- Là cái này, chính là cái này, tớ từng trông thấy....hình ảnh nhìn thấy trong màn sương mù chính là nó!

Tôi cũng ngẩng đầu nhìn về phía mắt, trong khoảng tối đen như mực, ở đằng xa xăm quả đúng là có một điểm sáng rất nhỏ, hình như là ánh đèn. Tường bao trong động với mặt đất dưới chân hơi chấn động, tôi hét lớn:

- Mọi người mau chạy lại thôi, là tàu hỏa...!!!

Độ rộng của sơn động tuy không hẹp nhưng đỉnh lắm cũng chỉ tương đương với độ rộng của một chiếc đầu tàu hỏa, nếu chiếc tàu đó lao tới, thì bốn người chúng tôi cũng hết đường tránh mà chấp nhận người bị nghiền nát thành tương.

Trong số bọn tôi chỉ có Xú Ngư là tay chân lành lặn, nếu cứ chậm rãi từng bước với ba người còn lại sẽ rất khó thoát nạn.

Xú Ngư tay chân luống cuống, hận không thể biến chúng tôi thành một tay nải rồi ôm chạy ra ngoài.

A Hào nói với Xú Ngư:

- Chân của Đằng Minh Nguyệt đang bị sái, cậu cứ cõng cô ấy chạy ra ngoài trước đi, hai đứa tớ sẽ bám theo sau, khi nào cậu đưa cô ấy ra ngoài rồi thì lại quay lại với bọn mình.

Xú Ngư không kịp nghĩ nhiều, cũng mặc kệ Đằng Minh Nguyệt đồng ý hay không, nhanh chóng xốc cô ấy lên vai rồi ra sức chạy.

Tôi bật sáng gậy phát quang dìu A Hào, cắn răng chịu đựng vết thương sưng tấy trên đùi gắng sức đi ra ngoài.

Tàu hỏa sau lưng càng lúc càng gần, mặt đất dưới chân cũng mỗi lúc một chấn động dữ dội, A Hào nói:

- Tớ hiểu những hình ảnh mà chúng ta mỗi người nhìn thành một kiểu có hàm nghĩa gì rồi, chân mình đã không còn cảm giác nữa, xem ra số mệnh mình đến đây là kết thúc, cậu mau chạy đi.

- Cậu đừng phí lời nữa, có cõng tớ cũng phải cõng cậu thoát khỏi đây

A Hào nghẹn ngào nói:

- Nghe tớ đi, các cậu phải nghĩ cách tiếp tục sống. Năm mới tết đến không quên đến trước mộ đốt vàng cho người anh em này là được...các cậu nhất định phải nhớ tới mình đấy nhé!

Ngày thường cậu ấy dùng tiếng phổ thông để nói chuyện với chúng tôi, bây giờ tâm tình quá kích động, nên nửa câu về sau đã đặc khẩu âm địa phương.

Khi ấy Xú Ngư đã đưa Đằng Minh Nguyệt ra khỏi sơn động, cậu ta lại nhanh như gió quay vào trong cứu chúng tôi. Tôi với Xú Ngư muốn khiêng cậu ấy, nhưng A Hào sống chết bám riết vào đường ray dưới đất không chịu buông, chỉ muốn Xú Ngư cõng tôi chạy thoát khỏi đây. Nếu cứ chần chừ nán lại mấy phút thôi thì rất có thể cả ba người chúng tôi đều phải bỏ mạng.

Xú Ngư hết cách, chỉ biết gào rống khóc lóc cõng tôi sau lưng chạy ra khỏi sơn động.

Trên lưng Xú Ngư, tôi ngoảnh đầu lại nhìn về sau lưng, ánh đèn của tàu hỏa đã chiếu rọi sáng lòe, ánh mắt của A Hào tiễn chúng tôi đến gần cửa sơn động, cơ hồ như đang mỉm cười mãn nguyện.

Tàu hòa không hề giảm tốc độ, tiếng va chạm mạnh vang rền làm phát ra những tia lửa đỏ.

Lòng tôi như bị một con dao găm sắc nhọn đâm thẳng vào không thương tiếc, đau buốt đến tức nghẹn. Bóng dáng tử vong của A Hào cùng nụ cười cuối cùng của cậu ấy, giống như một bộ phim đang chậm rãi trình chiếu từng cảnh, in sâu vào tâm trí tôi...

- Vĩnh biệt nhé, người bạn tốt của tôi !