Lòng tôi nặng trịch, theo bản năng cảm giác sau thân mình tồn tại một mối nguy hiểm rất lớn, trước tình hình đó, tôi không thể nhược trí ngẩng đầu nhìn cái bóng trên tường để mà lãng phí thời cơ giải cứu sinh mạng quý báu.
Tôi vội lôi cánh tay Đằng Minh Nguyệt sang một phía, cả hai nghiêng người ngã nhào xuống đất.
Thanh kiếm lớn đã chặt làm đôi cuốn sách của "Lạc Đầu Nhân Sơn" trên thư án mà chúng tôi vừa giở đọc, tạo thành một tiếng "Rắc" nhức tai. Nằm dưới đất tôi ngoảnh đầu lại nhìn, một người giấy không khác gì một chiến binh mặc đồ giáp sắt, cao hơn hai mét, sát khí đằng đằng, tay cầm thanh bảo kiếm đang đứng sừng sững sau lưng chúng tôi.
Người giấy chém nhát đầu không trúng, bèn vung kiếm chém về phía A Hào, A Hào tránh không kịp, bị trúng chiêu vào chân, máu tươi chảy ròng, khiến chiếc quần đang mặc nhuộm màu đỏ thẫm.
Người giấy lại tiếp tục vung kiếm chém vào phần đầu của A Hào, cậu ấy hoảng loạn chỉ biết sững người, hết cách né tránh, chỉ còn biết nhắm mắt chờ chết.
Nhưng nhanh như cắt, chiếc côn của Xú Ngư đã kịp đỡ thanh kiếm đang lao về phía A Hào, tuy bị côn chặn lại, nhưng thanh kiếm vẫn từ từ ép vào phần đầu của A Hào.
Đùi A Hào dính thương không nhẹ, nên cử động không nổi, thấy tình hình nguy cấp, tôi và Đằng Minh Nguyệt vôi kéo cẳng chân không bị thương của cậu ấy lê được hai thước.
Cũng chỉ thiếu chút nữa thôi là thanh kiếm của người giấy đã chém gãy tan tành chiếc côn của Xú Ngư.
Thấy A Hào bị thương, Xú Ngư được dịp điên tiết, cởi phăng áo đang mặc trên người, quất côn chiến một trận sống còn với người giấy.
Mới đầu Xú Ngư còn chút e dè sợ hãi, nhưng sau càng đánh lại càng hăng, hơi thở hừng hực như gió thổi, ngón chiêu Vịnh Xuân "côn" được dịp sử dụng tới, người giấy tuy lợi hại, nhưng tạm thời không làm gì được cậu ta, hai bên lăn lộn trong cuộc đại chiến, khiến bức bình phong, giá sách cùng vô số thứ khác biến thành một đống hỗn độn.
Thấy Xú Ngư tạm thời ngăn cản được địch nhân, tôi vội cõng A Hào sau lưng, cũng quên đi cái chân đau đang sưng phù, cắn chặt răng xông ra khỏi tàng thư các.
Đằng Minh Nguyệt thì đỡ theo sau, cùng tôi chạy đến trước gò mộ. Tôi thấy vết thương của A Hào sâu tận xương tủy, miệng vết thương hở trông giống như mồm của một đứa trẻ, máu tuôn như suối. Không kịp nghĩ nhiều, tôi lập tức xé áo bịt vết thương cho cậu ấy, rồi lại lấy chỗ vải thừa còn lại buộc quanh đùi cậu ta để cầm máu.
Tôi vừa lo cho A Hào, vừa bồn chồn không yên cho an nguy của Xú Ngư, xử lý xong vết thương cho A Hào, tôi nói với Đằng Minh Nguyệt:
- Cô hãy cứ ở đây để mắt tới A Hào nhé, tôi phải vào trong giúp Xú Ngư đối phó với người giấy kia.
Không chờ cô trả lời, tôi đã quay người chạy như bay vào trong tiểu lầu.
Chiến đấu với người giấy đã lâu, nên hiện giờ Xú Ngư đã mất đi thế thượng phong, bởi vì toàn thân người giấy cứng như thép như đồng, chiếc gậy có đập được vào thì cũng chẳng chút tổn hại đến nó.
Thấy hai bên đang vật lộn nhau dữ dội, tôi chỉ biết đứng phía sau Xú Ngư để tiếp thêm uy thế, lại luôn miệng cổ vũ:
- Lão Vu, nó sắp hạ đài rồi, đánh cho nó hết đường sống đi! Lôi hết não bộ nó ra đi, mau sử dụng côn hai khúc, hừ hừ....
Xú Ngữ cũng hét lên:
- Người anh em à, ông nội cái thằng người giấy này chứ, còn lợi hại hơn cả xe tăng. Cậu mau chạy đi, tớ sắp chống đỡ không nổi rồi, chúng ta chạy thoát thân được người nào hay người đó.
Tôi sao có thể bỏ mặc huynh đệ trong lúc nguy nan chứ, nhìn ngó xung quanh thì bất chợt chú ý tới thư tịch trên thư án, nghĩ bụng, chiến binh này được làm bằng giấy, nếu đao kiếm không làm gì được nó, thì.... không biết anh bạn này có sợ lửa không nhỉ?
Vậy là tôi nhanh tay lôi bật lửa ra đốt hai cuốn sách, còn la lớn:
- Lão Vu mau chạy thôi, tớ sẽ thiêu sạch cái tàng thư các này.
Lúc này Xú Ngư cũng đã sức cùng lực kiệt, thể lực chẳng còn được bao nhiêu, cũng vội kêu to:
- Phóng hỏa, phóng hỏa...
Tôi lo lửa bùng lên Xú Ngư không kịp tẩu thoát, lại bỏ mạng với người giấy ở nơi này, nên vẫn chần chừa chưa phóng hỏa, căn phòng này khá khô ráo, sách gặp lửa thì bắt cháy ngay, tôi vừa mới đốt hai cuốn sách, mà nháy mắt đã cháy tới tay, vội ném nó xuống dưới chân, không ngờ chỉ trong giây lát cả hai kệ sách lớn đã bắt lửa, cháy bùng lên rừng rực.
Tình thế cấp bách, tôi nhặt chiếc chổi lông gà dùng để quét bụi trong thư phòng ném vào người giấy.
Người giấy hình như không có tư duy, thấy ai là đánh người đó, trông phía bên có người động thủ, bèn buông Xú Ngư ra, giơ kiếm lao về phía tôi. Tôi nào phải đối thủ của nó, chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài.
Xú Ngư nhân cơ hội này thở dốc một hơi, cùng tôi lao ra khỏi tàng thư các.
Chẳng mấy chốc cả tòa tiểu lầu đã bị ngọn lửa nuốt gọn, nhưng người giấy cũng đã chạy được ra ngoài, nó điên cuồng đuổi theo tôi và Xú Ngư.
Tôi với Xú Ngư bán sống bán chết chạy thục mạng, giờ cảm thấy mệt mỏi rã rời, đến khi chạy cách tàng thư các chừng hơn hai chục mét thì lăn nhoài ra đất. Nếu người giấy có đuổi kịp, thì hai đứa tôi cũng chỉ còn cách phó mặc số phận cho ông trời.
Nào ngờ nó càng đuổi theo thì càng đuối đi, đến khi cách chúng tôi chừng ba bốn bước chân thì bỗng nhiên khụy xuống đất, rồi bất động. Hóa ra nó đã bị nước mưa biến thành một đống giấy nát.
Tôi với Xú Ngư thở phào nhẹ nhõm, đi lại lấy chân giẫm nát người giấy, khiến nó bị lấn sâu vào trong bùn đất.
Chợt nghe thấy tiếng kêu thét của Đằng Minh Nguyệt từ đằng xa dội lại:
- Các anh mau đến đây đi.... A Hào hôn mê bất tỉnh rồi....không cầm nổi máu nữa rồi....
Tiếng kêu gào kèm theo tiếng khóc lẫn trong tiếng mưa truyền lại, tôi và Xú Ngư lòng dạ hoang mang, nóng ran như lửa đốt, cả hai đều có chung một cảm giác, hình như có một bóng đen u ám bất an đang xoẹt ngang qua đại não.