Tử Vong Chi Địa

Chương 49: Chuỳ Kích Tung Hoành






Hoàng hôn dần buông xuống, bóng tối khởi trùm một vài nơi trong không giang với những tia nắng cuối ngày, gieo cái nhá nhem trong toàn khu thanh sa trường.
Gió tây bắc nổi lên, quét qua đầu cành vi vu, buồn thảm, còn buồn thảm hơn khi tử khí còn vương đọng đó đây.
Gió quẹt đầu cây, cây uống mình thành sóng lượn, âm thầm mặc cho gió đùa, mỗi cái quẹt qua có tiếng rì rào, như oan hồn rên rỉ khóc than.
Võ sĩ Trúc Bang không khỏi rùng mình trong khung cảnh hãi hùng ghê rợn, tuy nhiên họ vẫn tiến tới, tiến từ bước một, dè đặt thận trọng, dè dặt từng bước chân, thận trọng từng ánh mắt.
Cuộc lục soát ban ngày còn gây được nhiều hứng thú, dù trong cuộc lục soát đó, rất có thể gặp nguy hiểm.

Nhưng lục soát lúc đêm sắp về, chung quanh không khí bao trùm, mùi máu tanh còn thoang thoảng gần xa tiếng gió vút qua cành bật lên rền rỉ, nảo nùng, ai oán, phải có can trường như sắt đá mới làm nổi những công tác rùng rợn, chẳng cần gì phải gặp nguy hiểm.

Họ bước từng bước một, như chen chúc giữa quần ma dù ma không hiện bóng.
Đột nhiên, một ý định phát sinh trong tâm tư, Lê Thiên Long dừng chân lại, chờ cho đoàn người vửa qua, chàng gọi một tên trong bọn thì thầm mấy câu đoạn để cho đoàn người đó tiến tới, tự mình vút vào một chỗ ẩn kín.
Nghe ngóng động tĩnh, quan sát cục thế một lúc Lê Thiên Long len lén theo dõi đoàn người, chàng ẩn ở bên trên giàn cây, đoàn người đi bên dưới.

Trong tình trạng đó, nếu chàng muốn vượt tới trước bọn Trúc Bang cũng chẳng khó khăn gì, và dĩ nhiên đoàn người bên dưới chẳng hề hay biết.
Đó cũng là cái dụng ý của chàng, chỉ thực hiện khi nào cần, cho nên thay vì đi chung đoàn với nhau, chàng tách rời ra một mình, len lỏi theo sau.
Và cũng để lừa địch, nếu địch có chú ý, thì chỉ chú ý đến đám đông, chẳng bao giờ ngờ được có kẻ nào có gan dám vào Thanh Sa Trường một mình.
Đi trên giàn cây một lúc, chàng nhận thấy con đường lài lài xuống, đến đây rồi, chàng chưa phát hiện ra một việc gì như đã dự đoán, chàng thất vọng.
Nhưng, đúng lúc niềm thất vọng nảy sinh, chàng bỗng giật mình lắng tai nghe kĩ.
Đâu đây, có tiếng rên khẽ, tiếng rên vửa nổi lên, lại im bặt liền.
Sự im bặt của tiếng rên rất có nghĩa, chẳng phải ngẫu nhiên vì đau mà rên, rồi vì kiệt sức mà im bặt ngoài chỗ muốn của người rên.
Là tay lão luyện trên giang hồ, Lê Thiên Long biết ngay có một bàn tay nào đó chận bít miệng người rên, cho tiếng rên đừng vang tiếp.
Chàng điểm một nụ cười nhẹ, khẽ gật đầu.
Có thế chứ! Ít nhất chàng cũng phải phát hiện ra một sự gì, nếu không, thì chẳng hóa ra chàng dự đoán sai lầm sao?
Rồi chàng nhận định phương hướng của tiếng rên, ức độ khoảng cách.
Tiếng rên phát ra từ phía hữu, cách chàng mười trượng.

Chàng nhận ra mình đã đi nhanh một chút, đám người Trúc Bang còn lục tục ở phía sau, chàng nghe rõ tiếng chân của họ vang lên, tuy không nghe lộn, nhưng cũng rất rõ ràng.

Chàng đã nghe, tức nhiên kẻ nào bịt miệng người rên đó cũng phải nghe có tiếng chân người nên kẻ đó mới bịt miệng không cho tiếng rên phát ra tiếp.
Tại sao kẻ đó không cho tiếng rên vang lên?
Có hai giả thuyết cho trường hợp này.

Giả thuyết thứ nhất, kẻ đó chận tiếng rên, để cấp tốc di chuyển đến một chỗ nấp khác, xa hơn.

Giả thuyết thứ hai, người đó chận tiếng rên, sợ tiếng rên làm kinh động bọn người trong Trúc Bang để bất thình lình xuất thủ tiêu diệt tất cả,
Giả thuyết thứ hai có phần vững hơn giả thuyết thứ nhất, bởi lẽ phàm trong bọn, có đồng bọn bị thương, lại bị cô lập một nơi cách xa đoàn đội, trên đời không ai lưu luyến ở chỗ xảy ra tai nạn, tất phải tìm cách đưa người bị thương xa rời nơi đó, càng xa càng sớm càng có lợi, nhưng người này vẫn không đi đâu [?] mặc cho kẻ bị thương, cố ở lại đây, ở lại là cố chờ đợi một cái gì.

Người đó chờ đợi gì nếu không chở địch đến.
Như vậy, đúng là người đó sẽ có thủ đoạn dành sẵn cho bọn người trong Trúc Bang, người đó tin chắc sau cái thất bại vửa rồi của Lê Hàn Minh, thế nào cũng có đoàn quân tiếp viện.
Hắn đoán trúng, nhưng cuối cùng phần thắng sẽ về tay ai? Hắn có tin chắc sẽ nắm phần thắng nên mới lưu lại đây chờ…
Lê Thiên Long cười thầm:
- Bằng hữu! Vỏ quít dày móng tay nhọn.

Bằng hữu muốn bọn ta đến, bọn ta đến đây.

Và bằng hữu muốn áp dụng phương pháp tiên hạ thủ vi cường? Không, chính ta đây mới dùng phương pháp đó bằng hữu ạ.
Qua một cái nhích vai, Lê Thiên Long đã vọt mình tới, trong khoản cách độ bảy trượng.

Hiện tại, chàng chỉ còn cách chỗ phát ra tiếng rên độ ba trượng.
Chàng lại nằm sát xuống, nhìn ra trước mắt.
Chàng không phải tìm lâu, nhãn quang của chàng trong đêm rõ như ban ngày, qua một cái thoáng mắt, chàng đã trông thấy một gì đen đen, lù lù sau một đống đất vồng lên, như hình một con rồng nằm dài.

Vật đen lù lù đó chính là một người, quay lưng lại phía chàng, nấp bên sống lưng rồng, trông như một vết lem của một đường vẽ dài.
Hớp một hơi dài không khí, Lê Thiên Long với chiếc búa nhỏ cầm tay, tay kia sửa lại chiếc da [?] trước ngực cho chặt, thanh Tử Huyền Kiếm vẫn lủng lẳng bên hông, bất thình lình, một giác độ rất chính xác, tung mình vọt xuống.
Chừng như người đó đã phát giác ra có kẻ đánh lén, quay nhanh đầu lại.

Đúng lúc đầu hắn vừa quay lại, Lê Thiên Long đã nhanh chóng rút thanh Tử Huyền Kiếm cầm tay, thân mình chưa đáp xuống kiếm đã loang vòng tròn, vòng kiếm [?] như chiếc tán từ bên trên phủ xuống đầu đối phương.
Người đó hừ lạnh một tiếng, chớp nhanh múa cánh tay.
Theo đấy, một đạo thanh quang lóe lên, [?] thanh quang tỏa rộng từ bên dưới bay vút lên trên, đón nhận kiếm quang của Lê Thiên Long.
Động tác của hắn rất nhanh, dù Lê Thiên Long đã xuất chiến như chàng đã nghĩ là tiên hạ thủ vi cường, nhưng người đó gần phản ứng đồng thời với chiêu công của địch.
Khẽ điểm một nụ cười, Lê Thiên Long không muốn cho hai vũ khí chạm nhau, gây tiêu hao cương khí vô ích, vả lại dù có để vũ khí chạm nhau cũng chẳng thu hoạch kết quả gì, vỉ đối phương đã phòng bị, chàng liền thu kiếm về, đảo lộn thân hình một vòng, rồi theo một đường chiêu tuyệt hảo, vung Tử Huyền Kiếm chém trở lại.
Kiếm ảnh rợp trời, kiếm quang sáng chớp, gió rít [?] như ngàn sao rụng bị bão đùa khua chạm vào nhau.
Người đó à lên một tiếng như kinh dị, như khinh miệt, đứng nguyên tại chỗ, chiếc vũ khí màu xanh của hắn vung lên, tỏa thanh quang sáng ngời, đồng thời hắn khẻ nhích vai tả, theo cái nhích một đạo ngân quang bắn ra, bay vut tới Lê Thiên Long.
Đạo ngân quang đó xuất phát nhanh vô tưởng, cơ hồ Lê Thiên Long không trông thấy kịp, nhắm đúng yết hầu chàng.
Bị phản công một cách mãnh liệt, Lê Thiên Long [?] khí hùng hai chân chụm lại, dùng pháp Thiên Cân Trụy đáp nhanh người xuống đất, tay tà quét một vòng, [?] chỏ hữu bật lên, Tử Huyền Kiếm lòn từ dưới cánh trỏ thốc ngược, uốn nửa vòng cầu, chạm ngay đạo ngân quang của đối phương bật thành một tiếng keng lanh lảnh, vật sáng trắng do người đó lao đến, bắn dội ra trở về, va vào đạo thanh quang của hắn, đạo thanh quang bạt qua một bên.
Chiêu thức do Lê Thiên Long vừa sử dụng là chiêu thứ mười tám có cái tên Duyên Viên Đầu [?] trong Luân Hồi Thập Bát Thức của chàng.
Vì sôi giận, chàng giở ngay tuyệt học ra đối phó với địch mà cũng muốn kết thúc cuộc đấu.

Dĩ nhiên khi Lê Thiên Long mang tuyệt học ra áp dụng, [?] trăm đối thủ như một, không hi vọng gì giữ nổi bình thường.

Người đó bị chấn dội, lùi lại hai bước.
Lê Thiên Long bốc bừng sát khí trùm gương mặt, hét lên một tiếng lớn, giở luôn một tuyệt học thứ [?] có hiệu dụng bảo thân hộ mạng, có cái tên là Đạt [?] Nhẩn Thủ Pháp, thi triển liền.
Tử Huyền Kiếm vút ra, bật thành một tiếng “coong”, vẽ thành hình rồng vươn mình, trong thoáng mắt, kiếm quang loang rộng, tan biến ra muôn vạn điểm sao, những điểm sao có áp lực vô cùng mãnh liệt bay rào rào, xoay quanh đối tượng nhưng mũi kiếm nhắm đúng phần dưới rốn hắn.
Đến bây giờ, người đó mới nhận thức là mình gặp tay kình địch, hắn kêu lên một tiếng kinh hoàng, vung vũ khí màu xanh của hắn tạo thành một bức bình phong chận những điểm sao bạc, đồng thời hắn đã động mũi vũ khí của hắn đâm vào ngực Lê Thiên Long.
Một tiếng xoảng vang lên, tiếp theo là một tiếng soạt, Tử Huyền Kiếm của Lê Thiên Long đánh hất vũ khí của đối phương, thuận đà tước một mảng vai của hắn, lấy cả áo lẫn da thịt.
Cố gượng cái đau tột độ, không kêu lên một tiếng nào, người đó nhảy tạt qua một bên, rồi lao mình vút vào sau Thanh Sa Trường.
Lê Thiên Long thét vang như sấm, khoát tay một vòng.

Chẳng rõ chàng sử dụng thủ pháp như thế nào, chín mũi phi đao hình cong bay tủa tới.
Chẳng rõ người chạy phía trước có trúng phải mũi đao nào, chỉ thấy hắn lảo đảo thân hình một chút, rồi như mủi tên lao thẳng vào phía trong.
Thời gian giao đấu với người đó, bất quá ngang [?] mấy phút giây người thường nhích chân bước đi bộ mười bước.


Trong khoảnh khắc thoáng mắt đó, cái chết sống hiện ra giữa chàng và đối thủ, tuy chàng có thắng thế, song vẫn chẳng hạ được địch tại trường, chàng tức uất vô cùng.
Nhưng hắn đã chạy khuất dạng rồi, chắc gì chàng theo kịp hắn mà hòng? Dù tức uất cũng đành chịu, biết sao hơn, có cố công vọt tới trước tìm kiếm, rất có thế chàng sẽ bị hắn ám toán, mà tay đó ám toán thì phải [?] là nguy hại lắm.
Chàng bước tới chỗ người đó nấp từ trước.

Nơi đó dĩ nhiên phải còn một người nữa, chính là người phát ra tiếng rên.
Chưa thấy người, chàng đã lên tiếng gọi:
- Có phải Lê Hàn Minh đấy không?
Người nằm trên đất nhích động thân hình, từ yết hầu thoát ra mấy tiếng kêu khàn, không thành âm thanh rõ rệt.
Tuy âm thanh không rõ rệt, Lê Thiên Long cũng nhận ra ngay là của Lê Hàn Minh phát ra, chàng quá quen thuộc với anh em từng đồng lao cộng khổ với chàng, từng vào tử ra nguy với chàng.
Mủi Tử Huyền Kiếm phớt nhanh qua lượt dây trâu trói chặt đôi tay Lê Hàn Minh, Lê Thiên Long vội đặt ngửa y ra, móc cuộn khăn chèn miệng cho y, rồi [?] luôn đường dây cũng bằng da trâu quấn quanh đôi chân y, đoạn chàng thấp giọng hỏi:
- Sự tình như thế nào? Ngươi có bị thương không?
Trong ánh sáng mập mờ hiện tại, Lê Thiên Long nhìn gương mặt của Lê Hàn Minh, một gương mặt xám xịt, rồi chàng nhìn khắp thân hình y, nơi nào cũng bê bết những máu, y phục lại rách nát, không còn chỗ lành độ tất vuông.
Chàng hấp tấp hỏi:
- Lê Hàn Minh, nghe trong người ra sao? Bị thương chỗ nào?
Thở ra mấy hơi dài thườn thượt, Lê Hàn Minh ôm choàng lấy Lê Thiên Long, giọng y khàn khàn, nhưng cái khàn khàn ướt át, lệ thảm đã dâng lên, nhưng chưa trào ra khóe mắt:
- Đại ca! Tiểu đệ thẹn… Tiểu đệ không xứng đáng với sự tin cậy của đại ca… Tiểu đệ không xứng đáng với kì vọng của toàn thể anh em… Tiểu đệ đáng chết… Tiểu đệ không thể sống với cái thẹn này…
Lê Thiên Long ve vuốt khắp người y an ủi:
- Không! Chẳng gì quan trọng cả.

Đời là trường đấu, nơi diễn ra cả trăm, cả ngàn trận đấu, bại keo này ta sẽ thắng trong keo khác.

Chẳng có gì quan trọng.

Cái điểm tối yếu là ý chí quyết thắng, chỉ có thắng lợi cuối cùng mới đáng kể, đừng bận tâm tới những cái lót đường.

Ta không trách ngươi, anh em không ai trách ngươi.

Lê Hàn Minh can đảm lên, can đảm nhìn vào thực tế, can đảm hướng vọng đến tiền đồ, cái gì đã qua là số vốn ta khai thác để vun bồi những gì sắp đến.

Lê Hàn Minh nghỉ một lúc đi, rồi thuật cho ta biết sự tình xảy ra như thế nào.

Vừa lúc đó, bóng người lao nhao lố nhố hiện ra phía hậu, dù ánh nhá nhem của ngày tàn không đủ rõ, qua thép đao chớp ngời, Lê Thiên Long đã nhận ra đoàn người đó là thân hay thù.
Chàng cao giọng:
- Mai Sinh! Cho anh em tạm dừng chân tại đây nghỉ ngơi một lát.
Bọn người trong Trúc Bang dừng lại, riêng Mai Sinh chạy đến bên cạnh Lê Thiên Long và Lê Hàn Minh, chót mủi quá cằm của hắn đượm mồ hôi láng bóng, đôi mắt của hắn dáng vào Lê Hàn Minh, hắn kinh hoàng vì họ Lê bị thương, nhưng hắn mừng rỡ vì họ Lê còn sống.
Hắn reo lên:
- Lê Hàn Minh! Lê Hàn Minh! Ngươi báo hại anh em lo sợ cuống cuồng vì ngươi.

Thì ra trời còn phù hộ bọn Trúc Bang chúng ta.

Anh em trong Trúc Bang không thể chết dễ dàng được đâu.
Hắn reo, nhiều người reo theo, tiếng reo rập [?] vang dội cả Thanh Sa Trướng, tất cả đều nhảy múa vui mừng, cùng khoa đao lên, ánh thép chớp ngời, tất cả tỏ lộ niềm vui thành thật, Lê Hàn Minh khích động vô cùng, mắt rơm rớm lệ.

Y ôm choàng Lê Thiên Long thốt trong nức nở:
- Tiểu đệ thẹn quá! Tiểu đệ không xứng đáng với anh em.

Tiểu đệ lãnh sứ mạng ra đi, cùng bao nhiêu người, hùng hổ làm sao, giờ đây tất cả đều táng mạng, còn một mình tiểu đệ sống sót.

Trời, sống sót mà làm gì? Tại sao tiểu đệ không đủ can đảm theo các anh em mạc số chứ? Tiểu đệ còn nhìn mặt anh em làm sao được nữa chứ.

Trời!
Lê Thiên Long quay ra các thuộc hạ khoát tay bảo im, đoạn nhẹ nâng Lê Hàn Minh ngồi lên, trầm trọng nói:
- Đừng! Đừng khóc nữa! Hãy cho ta biết rõ sự tình thế nào?
Lê Hàn Minh đưa lưng bàn tay quẹt qua mắt, lau vội mấy lượt rồi thuật sơ sự tình.
Lê Thiên Long trầm ngâm một lát đoạn đưa mắt nhìn thật xa.

Chàng ấp úng muốn nói ra điều mình đang suy nghĩ thì như đoán được ý, Lê Hàn Minh lộ vẻ lo lắng:
- Đại ca muốn nói đến Huyền Vân Tam Tử trong phái Thanh Thành?
Bật cười vang, Lê Thiên Long cao giọng:
- Chứ còn ai nữa!