*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chinh phục đỉnh Chogori vào tháng 10 thật ra cũng không khó như Hàn Khải tưởng tượng, hơn nữa Lattado là một người dẫn đường vô cùng xuất sắc, đoạn đường này coi như là hữu kinh vô hiểm (1).
Nhìn tuyết trắng xoá bay bay ngoài lều, Lattado đang sắp xếp thức ăn mỉm cười nói với hai người: “Cũng may hai cậu không đến vào tháng bảy tháng tám, lúc đó nước sông Shaksgam(2) dâng cao, cho dù là tôi thì cũng không dám dẫn hai người qua sông.”
Mã Duyệt cười cười: “Lần này thật sự vất vả cho anh rồi.”
“Không sao, chỗ hai người muốn đi rất quái lạ, phải nói là ngay cả tôi cũng đi lần đầu tiên, không biết thung lũng nhỏ này tên gì, thế nào mà hai người tìm tới đây?”
Mã Duyệt không trả lời, chỉ nói một câu: “Anh xem thời gian xem chúng ta còn tới kịp không?”
Lattado cũng không tiện hỏi tiếp, anh ta là người dẫn đường, dẫn đường mới là công việc của anh ta, anh ta xem kĩ bản đồ, gật đầu nói: “Chỗ đó cách nơi này không xa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai chúng ta có thể đến nơi. Thời gian trở về sẽ nhanh hơn một chút.”
“Tôi hôm nay tôi gác đêm, hai người nghỉ ngơi đi.” Mã Duyệt nói.
“Tôi cũng vậy.” Hàn Khải vỗ tay một cái, phủi hết mảnh vụn bánh quy trên tay, nói với Mã Duyệt.
Mã Duyệt cũng không nói gì, chỉ nhìn Hàn Khải chằm chằm, vẻ mặt cười như không cười khiến trong nháy mắt, Hàn Khải cảm thấy mặt mình nóng nóng. Không hiểu vì sao mà Hàn Khải cảm thấy kể từ lần đầu tiên Mã Duyệt mất khống chế trong rừng về sau, tính cách của hắn bắt đầu có chút thay đổi.
Mặc dù biết có lẽ mình liên quan đến việc Mã Duyệt được giải phóng sức mạnh, nhưng Hàn Khải chưa từng lo lắng, Mã Duyệt trong lòng cậu, sớm đã được định nghĩa là không gì không làm được.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Hàn Khải chỉ biết nhịn không được oán hận mình phiền toái. Mà những khi đó, Mã Duyệt sẽ ôm lấy cậu nói: “Nhưng cậu là người duy nhất có thể duy trì sự tỉnh táo của tôi.”
Hàn Khải nghe xong những lời này, tất cả những gì mờ mịt trong lòng đều bị quét sạch.
Không tranh luận vấn đề ai gác đêm với Mã Duyệt nữa, Hàn Khải chỉnh lại túi ngủ, đi vào giấc ngủ thật sớm. Thật ra mấy ngày nay cậu rất mệt mỏi, chưa từng vận động với cường độ lớn khiến cậu gần như ngay cả chân cũng trở nên bất động.
Nhưng cậu nhất định phải đi theo Mã Duyệt đến nơi mà hắn muốn đến, đây là ước hẹn của bọn họ.
Thật ra nếu được lựa chọn, Mã Duyệt sẽ không để cho Hàn Khải đi theo hắn đến nơi này chịu khổ, nhưng hắn rất sợ nguồn linh lực không thể khống chế trong người mình sẽ bộc phát, trên đường đi tuy hắn không mở miệng, nhưng hắn luôn cố gắng để Hàn Khải được thoải mái hơn một ít. Chút ít mệt mỏi này hắn chỉ cần khiến linh lực vây quanh khi nghỉ ngơi là có thể hồi phục rất nhiều, cho nên hắn mới chủ động nhận việc gác đêm.
Ngày hôm sau, khi ba người vén lều lên đều ngẩn ra.
“Vận khí của hai người không tệ, không ngờ thời tiết hôm nay lại có thể tốt như vậy.” Lattado cười nói.
Mã Duyệt mỉm cười gật đầu: “Dọn dẹp rồi lên đường sớm một chút.”
Hàn Khải nhìn mặt trời xa xa vừa mới chậm rãi mọc lên, trong lòng thoáng có chút bất an.
Rốt cuộc thời tiết như vậy biểu trưng cho việc tốt hay không tốt, cậu cũng không biết.
Quả nhiên giống như lời Lattado nói, vào lúc gần hoàng hôn, ba người đến được thung lũng trên bản đồ của Mã Duyệt. Hàn Khải nhìn xuống dưới, lè lưỡi, nếu như cậu đến một mình, tuyệt đối cậu sẽ không tin chỗ này là thung lũng, trong lòng cậu, thung lũng phải là một đồng cỏ xanh rờn, có tiếng chim hót hương hoa nở, ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi… Nhưng ở đây, thung lũng đột ngột xuất hiện giữa một mảnh trắng xoá, nhìn thế nào cũng giống vách đá.
Lattado nghiên cứu cả buổi, cuối cùng phát hiện ra một sơn đạo có thể đi xuống thung lũng, nhưng con đường này có chút khó đi. Ba người lấy công cụ leo núi ra, cẩn thận đi xuống dưới.
Thung lũng này thật ra không sâu, nhưng ba người họ phải mất một giờ mới vào trong thung lũng, chuyện đầu tiên của Lattado chính là gõ gõ xung quanh tìm xem có chỗ thích hợp để nghỉ ngơi hay không. Sau khi dạo quanh một vòng, vẻ mặt khó khăn nói với Mã Duyệt: “Hoàn cảnh ở đây không thích hợp để dựng lều, lỡ như sơ sẩy một chút, sẽ bị chôn sống ở đây.”
Mã Duyệt nhìn xung quanh một chút, nói với Lattado: “Có lẽ chúng tôi sẽ ở lại đây một hai ngày, nếu không thì anh cứ lên trước, tìm một chỗ dễ thấy rồi nghỉ ngơi, khi lên chúng tôi có thể thấy anh là được.”
Lattado nhíu mày: “Hai người… ổn chứ?”
“Không có việc gì, yên tâm đi.”
Dù có chút lo lắng, nhưng Lattado vẫn tôn trọng ý kiến của Mã Duyệt. Lúc đầu ba người phân chia đồ đạc mang theo làm ba phần, Lattado suy nghĩ kĩ, cuối cùng để lại cho bọn họ nhiều đồ ăn thức uống hơn một chút, sau đó rời khỏi chỗ bọn họ.
“Đề phòng bất trắc, dù sao thức ăn của tôi cũng còn nhiều.” Lattado cười nói.
Đợi đến khi bóng dáng Lattado biến mất khỏi tầm mắt hai người, Hàn Khải mới hỏi ra nghi vấn trong lòng mình: “Cậu muốn tìm vật gì sao?”
Không thì tại sao lại muốn đuổi khéo người dẫn đường.
Mã Duyệt vẻ mặt nghiêm túc gật đầu một cái.
“Là gì?”
“Tôi… cũng không rõ lắm, nhưng trong đầu tôi có cảm giác này, chúng ta đến đây là để tìm một thứ gì đó.”
Đương nhiên Hàn Khải biết tình trạng của hắn, nên không hỏi lại vấn đề này, cậu nhìn bốn phía, thật ra thung lũng này không lớn, hơn nữa căn bản là không có cây cối, cho nên vừa mới liếc mắt đã thấy rõ cũng không quá đáng.
Mã Duyệt suy nghĩ một chút, lấy một xấp bùa ra đưa cho Hàn Khải: “Tôi mang theo rất nhiều, đừng vì tiếc mà không dùng, nếu cảm giác có gì nguy hiểm, lập tức dùng ẩn thân chú.”
Hàn Khải do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu nhận lấy vật Mã Duyệt đưa.
Mã Duyệt thu dọn đồ đạc xong liền bắt đầu kéo tay Hàn Khải, đi quanh thung lũng.
Hai người lòng vòng một hồi, lúc này sắc trời đã tối xuống, nhưng không biết vì sao, nhiệt độ trong thung lũng này lại không giảm nhiều, thậm chí hai người cùng ngồi dưới đất ăn cũng không cảm giác được gió lớn.
“Bây giờ chúng ta làm gì?” Hàn Khải khẽ tựa đầu lên lưng Mã Duyệt, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi vừa hỏi.
“Tôi muốn thử xem… A Khải, cậu quan sát tôi, nếu có gì đó không ổn, đừng do dự, hãy lập tức đánh cho tôi bất tỉnh.”
“Nhưng…”
“Yên tâm, không sao, tôi chỉ nói lỡ như, không nhất định sẽ xảy ra.” Mã Duyệt mỉm cười ôm lấy Hàn Khải.
Hàn Khải lo lắng gật đầu, nhìn Mã Duyệt ngồi xếp bằng xuống.
Hàn Khải không nghe thấy Mã Duyệt niệm cái gì, cũng không hiểu những thủ ấn của Mã Duyệt, cậu chỉ tập trung tinh thần quan sát tóc Mã Duyệt.
Lần trước đấu với Cố Diệc Thành, Hàn Khải vẫn còn nhớ rõ, sau khi phong ấn được phá giải, tóc Mã Duyệt dài ra không ít, nhưng khi cậu tỉnh lại trong bệnh viện, tóc của hắn lại trở về độ dài như trước, nếu như thế có liên quan ít nhiều đến việc hắn giải phóng linh lực, vậy có phải đây là một dấu hiệu tiêu chuẩn báo trước Mã Duyệt sẽ mất khống chế hay không? Dù sao bây giờ đã như vậy thì không bằng thử một chút.
Hắn dặn dò Hàn Khải như thế là vì gần đây Mã Duyệt phát hiện mình càng ngày càng không thể khống chế được linh lực của mình, đôi khi nó bộc phát, đôi khi lại không cảm nhận được nó. Tuy Hàn Khải có thể đánh thức hắn khi hắn bị mất khống chế, nhưng nếu đến khi Hàn Khải đang ngủ say, thì… Cũng vì vậy mà trước nay Mã Duyệt không ngủ chung với Hàn Khải, hắn sợ nửa đêm mình sẽ vô thức làm hại Hàn Khải.
Trong thân thể có nguồn sức mạnh không thể không chế, loại cảm giác này tuyệt đối không tốt chút nào.
Hàn Khải ngồi bên cạnh nhìn Mã Duyệt chằm chằm, mười phút trôi qua, tóc Mã Duyệt cũng không có gì thay đổi, nhưng xung quanh hắn bắt đầu xuất hiện một lớp ánh sáng nhàn nhạt, thật sự rất nhạt, nhạt đến mức Hàn Khải cứ ngỡ là hoa tuyết trong thung lũng bị gió thổi.
Đợi đến khi Mã Duyệt từ từ mở mắt, tóc của hắn cũng không biến đổi. Cuối cùng Hàn Khải cũng thả lòng tâm trạng, vội vàng tiến đến hỏi: “Sao rồi.”
Mã Duyệt cười cười, đưa tay chỉ phía bên phải: “Chúng ta qua bên kia xem.”
Hàn Khải kéo Mã Duyệt đứng lên, hai người cẩn thận đi đến nơi Mã Duyệt chỉ.
“Mã Duyệt, ở đây không có gì cả.” Hàn Khải nghi ngờ hỏi.
“Ừm, nhưng tôi cảm giác được phía sau vách núi này có cái gì đó.”
“Nhưng chúng ta không thể phá nổ nó.”
Mã Duyệt cười cười: “Không sao, tôi có cách.”
Hàn Khải ngẩn người, chợt nghĩ đến cái gì đó, bật cười.
Mã Duyệt nâng tay lên, quay về phía không trung hô một tiếng: “Liệt!”
Mấy giây sau, một cái đầu chim diều hâu màu đen xuất hiện trước mắt hai người.
Mã Duyệt nói: “Tôi nghĩ chuyện cậu cần làm lần này, dùng hình dạng người tương đối hợp hơn.”
Liệt không phản đối, vỗ cánh hai cái, một người xuất hiện trước mắt Hàn Khải và Mã Duyệt.
Hàn Khải bất đắc dĩ đỡ trán, Liệt biến thành hình dạng của Lattado, xem ra thật sự không thể hi vọng xa vời vào trí tưởng tượng của thức thần.
“Muốn tôi làm gì?”
“Vách núi này, có cách nào đi vào mà không cần làm sập nó không? Tôi muốn vào trong.”
Liệt nhướn mi nhìn Mã Duyệt: “Cậu đang nói đùa?”
“Không có.”
“Vậy là cậu bị bệnh.”
Đột nhiên Mã Duyệt rất muốn mất khống chế một lần, nhưng hắn không thể xảy ra chuyện gì ở đây: “Có ý gì?”
“Tôi nhớ Mã gia có loại phép thuật này, cậu không nhớ?”
“Có… sao?” Mã Duyệt nhíu mày, “Quên đi, tôi không muốn phí đầu óc, cậu có thể làm không?”
Liệt gật đầu, đi tới chỗ Mã Duyệt đã chỉ, niệm vài tiếng, trên vách xuất hiện một lỗ đen lớn.
“Vào đi, nhanh lên, chỉ có một phút, nếu không gian bên trong không rộng mở, cậu sẽ bị nhốt ở trong núi.”
Mã Duyệt cũng không khách khí, kéo lấy Hàn Khải và Liệt, cùng chui vào trong động.
Ba người chạy thật nhanh, khoảng hai mươi giây, phía trước xuất hiện một ánh sáng yếu ớt, không kịp để suy nghĩ nữa, Mã Duyệt dẫn đầu xông ra chỗ đó.
Đợi đến khi cả hai người ra khỏi cửa động, họ lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngẩn người. Một lát sau, cửa động phía sau biến mất.
“Đây là… gì?” Hàn Khải sững sờ tại chỗ, có chút run rẩy hỏi.
Mã Duyệt nhíu mày, nhìn về phía trước.
Phía trước cách chỗ ba người không xa có một cái hố to không sâu lắm, trong hố có một gốc hoa đào xinh đẹp, đường kính gốc cây của nó lớn không giống như bình thường, trên cây còn có những cánh hoa nhỏ hồng hồng bung nở.
“Bây giờ là tháng mấy? Vì sao có hoa đào nở?” Hàn Khải ngơ ngác hỏi.
Mã Duyệt bước lên vài bước, tầm nhìn vốn bị che khuất rốt cuộc cũng có thể thấy rõ cảnh tượng trong hố.
Hàn Khải cũng muốn bước lên, lại bị Mã Duyệt bảo ngừng lại: “Đừng tới đây.”
“Sao thế?” Hàn Khải cũng là người bướng bỉnh, đôi khi đã ngang ngược rồi là sẽ không ai kéo lại được, cậu nghĩ mình đã đến đây với hắn, chẳng lẽ còn bị gạt ra khỏi thế giới của hắn? Không thể nào! Cho nên cậu không hề do dự bước đến bên cạnh Mã Duyệt.
Nhìn cảnh tượng dưới hố, sắc mặt Hàn Khải trắng bệnh, quay đầu chạy đấn bên cạnh vách núi lúc nãy, đỡ vách núi nôn không ngừng.
Lát sau, cậu mới tái mặt đứng cách hố rất xa hỏi: “Ở đây rốt cuộc là đâu?”
Mã Duyệt lắc đầu, nhìn tất cả những hài cốt trắng xoá chằng chịt sâu bọ đen đúa bò phía trên, nhíu mày thật chặt.
______________
CHÚ THÍCH:
(1) Hữu kinh vô hiểm: Có kinh sợ nhưng không nguy hiểm.
(2) Sông Shaksgam:
.Hết chương 29.