Hôm nay Hải Thần rất vui, bởi vì nó được ăn một món mới tên là ‘Bánh ú’.
Đã lâu không gặp, Tố Châu đưa Lâm Tri Ngư đến thăm nó, mang theo một sọt bánh ú ngọt, nghe nói hôm nay là tết Đoan Ngọ trên mặt đất, mỗi người đeo dây đỏ và ăn bánh ú để cầu mong có sức khỏe tốt trong ngày tết Đoan Ngọ.(*)
Hải Thần không có dây đỏ, chỉ có san hô đỏ nó đào bảo bối chôn trong cát tặng Lâm Tri Ngư làm quà đáp lễ, đồng thời hiền hậu sờ sờ cái bụng căng tròn của cậu, âm thầm để lại lời chúc phúc.
Số lượng người cá ít ỏi, nó hi vọng Lâm Tri Ngư có thể bình an sinh ra em bé của Tố Châu, lúc đó nó sẽ dùng viên dạ minh châu nó giấu trong con tàu đắm dưới biển là quà cưới.
Nói tới tàu đắm dưới đáy biển, hình như lâu lắm rồi nó không đi tới đó, ở đây giấu rất rất nhiều bảo bối của nó, có mấy viên dạ minh châu cho vua chúa gì đó, có vương miện ruby, có xà cừ trăm năm… khoan đã, hình như chúng nó đều năm trong một cái hòm.
Nhưng mà chắc không có ai trộm đi đâu, chờ con của Tố Châu đầy tháng, nó sẽ đưa hết cho bọn trẻ, nó thực sự lười đi chọn lắm.
Là sinh vật có hình thể khổng lồ nhất trong đại dương, Hải Thần Đình Dư là điển hình của ‘có thể nằm tuyệt đối không đứng’.
Không sai, Hải Thần có tên có tuổi, nhưng mà thằng nhóc Tố Châu kia suốt ngày gọi nó là quỷ bạch tuộc, dần dần, tất cả sinh vật trong biển quên mất tên thật của nó…
Nhưng mà nghe thành quen rồi, quỷ bạch tuộc cũng khá dễ nghe, đến giờ nó nghe nhiều quá mà quên cả tên mình rồi…
Tố Châu còn gọi nó là viên thuốc nhỏ, nó không hiểu viên thuốc là gì, nhưng trong này có chữ ‘nhỏ’, chắc là khen nó gầy, nhỉ?
Ôi! Từ khi Tố Châu tìm được bạn đời là con người, nó càng ngày càng không hiểu lời của hắn.
Nhớ ngày nào Tố Châu còn là con cá bé xíu xiu, thường lắc đuôi bơi quanh nó nói chuyện, ôm xúc tu của nó mà mài răng, gọi nó là ‘chú Đình Dư’, mở đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn nó. Vậy mà giờ con cá đáng yêu ấy không còn nữa, không đáng yêu tí nào, hở tí là ghét nó ở bẩn không chịu đi tắm.
Nó chỉ lười một xíu thôi mà, với lại bùn cát xung quanh là màu sắc tự vệ của nó, mặc dù nó có pháp lực vô biên thần thông quảng đại nhưng thực chất nó chỉ là em bé bạch tuộc tròn tròn cute mà thui.
Vừa nhắc tới Tố Châu, Hải Thần đại nhân không khỏi thở dài. Có thể nói là nó nhìn Tố Châu lớn lên, Tố Châu là người cá duy nhất trong đại dương có đuôi màu xanh đen, từ khi ra đời đã được mọi người xung quanh chú ý, đương nhiên cũng được nó yêu thích hơn cả, ai bảo thằng nhóc Tố Châu vừa đến ngày đủ tháng đã nắm xúc tu của nó chứ!
Nói thật, nếu không phải Tố Châu cắn xúc tu của nó, nó sẽ nghĩ rằng mình mãi mãi là Hải Thần lười biếng, ông trời không nhìn nổi nữa sắp sa thải nó mất thôi.
Nhưng đến giờ nó vẫn không hiểu vì sao Tố Châu lại thích cắn xúc tu của nó, mãi đến cực kì lâu sau này, nó nghe Lâm Tri Ngư nói trên đất liền có một món ăn tên là bạch tuộc viên chiên, tất nhiên chuyện này là của sau này.
Nó nhìn Tố Châu từ con cá ngực bé tí biến thành người cá mạnh mẽ, ngày thường nếu không luyện võ rèn thân cùng người cá khác thì sẽ đến tìm nó nói chuyện, cảnh tượng ‘phụ từ tử hiếu’ ấm áp mới như ngày hôm qua.
Mãi đến một ngày, Tố Châu đỏ mặt phi đến nói cho nó biết, hắn có người trong lòng rồi, là một bé ngư dân sống bên bờ, đôi mắt đẹp như đá quý khảm trong vương miện, thân thể trắng nõn như ngó sen khiến hắn nhìn là muốn ăn một miếng.
Hải Thần bị cách so sánh của hắn dọa ngây người, vội vàng kiên nhẫn giải thích cho hắn biết, thích một người không được ăn người đó, phải đợi người ta lớn lên, tam thư lục lễ cưới người ta về.
Từ đó về sau, số lần Tố Châu đến gặp nó càng ngày càng ít, hắn không chỉ bỏ bê nó đi nhìn lén bé loài người mà còn trộm ốc biển của nó làm quà cho người ta. Mỗi ngày đều đi sớm về trễ, còn bận rộn hơn cả Hải Thần, thỉnh thoảng đến chơi với nó mà ngồi chưa ấm đuôi đã vụt đi mất.
Cũng may tuổi thọ người cá dài, Tố Châu khổ sở chờ đợi dưới biển gần mười tám năm trời, trong một đêm mưa bão chạy đi cứu người trong lòng, đồng thời thành công lừa người ta xuống đáy biển.
Không sai, là lừa gạt, thằng ranh Tố Châu ày không hề kế thừa được một chút phẩm đức tốt đẹp nào của nó, ỷ vào mình là người cá mà gây ra bao sóng gió, gieo vạ cho làng chài bên bờ đến gà chó cũng không yên, cuối cùng biến thành anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là mưu sâu kế hiểm vô cùng.
Nhưng mấy chuyện này không quan trọng, quan trọng là… Thằng nhóc này hạnh phúc bên người thương là được, dù sao nó ngoài là Hải Thần, nó còn là chú Đình Dư của thằng nhóc này.
Hồi ức kết thúc, Hải Thần nuốt nước mắt vào trong mà nhai bánh ú, bây giờ điều mà nó quan tâm nhất ngoài cân bằng hệ sinh thái và phát triển hưng thịnh chính là cuộc đời cô đơn đến già của nó.
Nói ra cũng xấu hổ, Hải Thần đã sống hơn vạn năm rồi, đến người trong lòng mà nó cũng không có, thế nên bây giờ nhìn Tố Châu và Lâm Tri Ngư yêu đương mặn nồng mà chua xót hết cả cõi lòng. Nó không tình nguyện nằm dưới đáy biển chút nào, ngày nào cũng phải nhìn cảnh tưởng cặp đôi yêu đương say đắm, đến cá ngựa bên ngoài cũng thành đôi thành cặp, chỉ còn một mình nó cô đơn lẻ bóng.
Ngày nào cũng thấy ai đó anh anh em em, nếu không phải lên bờ hưởng tuần trăng mật thì sẽ đi dạo khắp đáy biển. Hai người đều là người cá mà, có cần phải một người cõng một người thế không, mang thai cũng không cần đi linh tinh mà, có thể ngồi ở nhà nghỉ ngơi được không?
Nhớ tới đất của Tố Châu ban đầu là của nó, bây giờ nó nghĩ nghĩ lại thấy hối hận. Đất chỗ đó rất đẹp, hang động vừa to vừa hoành tráng, xung quanh đầy san hô và hai rừng cây, vừa yên tĩnh vừa xinh đẹp. Chỗ đó còn có đom đóm dưới đáy biển nữa, nó định để dành nơi này cho mình, kết quả lại bị thằng nhóc tinh ranh lừa mất.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nó to thế này nhétkiểu gì cũng không vừa hang động đó, thôi thì để lại cho thanh niên vẫn hơn, dù sao Tố Châu cũng như một nửa con trai nó, con trai kết hôn mà không có nhà thì không ổn.
“Nhưng mà… Không phải ông biết biến hình à?”
Cá đuối đang ăn bánh ú nghe thấy Hải Thần nghĩ ngợi linh tinh, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
Đúng rồi, nó quên mất là mình có thể biến hình, quả nhiên tuổi tác càng lớn trí nhớ càng giảm. Hu hu hu, cuối cùng nó cũng tìm được nguyên nhân nó độc thân hơn văn năm!
“Đuối! Chúng ta lên bờ tìm người yêu đi!”
“Nhưng mà con ta đã ba tuổi rồi, ôi.”
“Hả? Mi kết hôn từ bao giờ?”
Cá đuối:…
Thuộc hạ đắc lực nhất kiêm bạn tốt nhất kết hôn rồi? Hải Thần đại nhân bi thương một giây rồi lại lập tức phấn chấn. Không sao cả, nó còn đang lo cá đuối biến thành người đẹp trai hơn nó đây này.
Thế giới biên ngoài trông như nào nhỉ, lần đầu tiên Hải Thần làm ổ dưới đáy biển hơn vạn năm ngẩng đầu nhìn mây đùn trên tí cao, trong lòng có một suy nghĩ to gan.
Cứ thế, trong một đêm tối đưa tay không nhìn rõ ngón, dưới đáy biển có một luồng nước rung động, Hải Thần hưng phấn tung xúc tu rời khỏi biển sâu…
(*) Tui không biết tết Đoan Ngọ có đeo dây đỏ không, nhưng trong raw viết thế. Nếu sai thì mọi người nhắc tui nhé.