Tự mình xử tử con của mình, hoàng thượng vẫn làm không được.
Nếu Địch Mân không buông tha thái tử, lấy việc thái tử làm với Địch Mân, đã sớm nên chết.
“Tạ hoàng thượng ân điển. . . . . .”
Đứng lên, Lâm quý phi cung kính quỳ xuống, nhìn tay cung nữ một cái, bưng ly rượu lên, không chút lựa chọn uống vào. . . . . .
“Mẫu phi, không cần. . . . . .”
Thái tử đứng dậy, bất an lôi kéo Lâm quý phi, Lâm quý phi cười khổ nhìn hoàng thượng:
“Hoàng thượng, người có từng thích. . . .”
Bụng, đau kịch liệt, sắc mặt Lâm quý phi tái nhợt, rượu này, nàng rất quen
thuộc, từng vô số lần âm thầm cho người khác, cũng không có nghĩ đến,
một ngày kia, nàng cũng chết bởi loại rượu này. . . .
“Mẫu phi. . . . . .”
Đỡ được thân mình Lâm quý phi, thái tử bi ai khóc lên, mẫu phi, vì sao, vì sao. . . . . .
Người đấu cả đời, chiếm cả đời, đến cuối cùng, lấy được cũng chỉ có một ly rượu nhạt này sao?
Đã chết, đi, xong hết mọi chuyện. . . . . .
Có lẽ, hắn cũng nên đi. . . . . .
Nhìn cung nữ, thái tử đột nhiên đứng dậy, rất nhanh cầm lấy chủy thủ sắc bén kia, hung hăng đâm bụng của mình. . . . . .
“Thái tử. . . . . .”
Phịch một tiếng, thái tử chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, chủy thủ liền rơi xuống mặt đất, có ngục tốt lại đây, đem đồ vật cầm đi ra ngoài.
“Tại sao phải ngăn cản ta. . . . . .”
Nhìn Địch Mân, thái tử oán hận hỏi.
“Bởi vì ta đã đáp ứng nàng, sẽ thả ngươi một mạng. . . . . .”
Nàng, hắn biết nói là Tàn Nguyệt. Hạo Nguyệt vốn là vạn phần khiếp sợ bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, nàng cười ha hả:
“Tàn Nguyệt, Liễu Tàn Nguyệt, chúng ta đều hình dạng này rồi, nàng vẫn không thể buông tha chúng ta. . . . . .”
Đi đến bên người thái tử, Hạo Nguyệt hắc hắc cười:
“Vì sao, ta làm nhiều như vậy, chẳng lẽ còn kém con tiện nhân kia?”
Ba một tiếng, một bàn tay hạ xuống, trên mặt Hạo Nguyệt sưng lên hơn nửa, thái tử cả giận nói:
“Hạo Nguyệt, ngươi không được nói nàng như vậy!”
“Không được? Ha ha. . . Thái tử, ngươi có tư cách gì nói không được. . . .”