Cái mũi đau xót, Tàn Nguyệt gục đầu xuống, đây mới là nhà . . .
Mặc dù thêm một Hàn phi nương nương, nhưng trong lòng của nàng vẫn, đầy cảm động ——
Các nàng, không phải người xa lạ, nhưng bởi vì Địch Mân, mới gắt gao liên hệ. . . . .
Ngẩng đầu nhìn Địch Mân, thấy hắn ngạc nhiên nhìn mình, Tàn Nguyệt vui vẻ cười ——
Thì ra, cảm giác có hắn, thật sự rất tốt!
Nhìn hai người mặt mày đưa tình, Địch lão phu nhân và Hàn phi hiểu ý cười,
kỳ thật, chỉ cần giữa hai người bọn họ trôi qua tốt cũng đủ.
Ăn xong cơm chiều, Hàn phi ở Tướng phủ, nói là hơn hai mươi năm không gặp, hai người muốn hảo hảo tâm tình.
“Ngư Ngư, ngươi xem. . . . . .”
Đi đến Từ Đường, Địch lão phu nhân chỉ nhìn bài vị mặt trên, ánh mắt đã ươn ướt.
“Tố Vân, ngươi. . . . . .”
Cái mũi Hàn phi đau xót, nhìn bài vị bằng gỗ đơn giản đến cực điểm kia,
nàng hiểu được, mặt trên viết chính là mình, nhưng cũng mang tưởng niệm
của nàng với nhi tử.
“Ta mỗi ngày đều tới xem một chút. Ta sẽ
nói, Mân nhi trôi qua thế nào, học những thứ gì? Ta đã làm chuyện tốt
gì, chuyện xấu gì. . . .”
Địch lão phu nhân nói liên miên, giống như bình thường, Hàn phi nhịn không được rơi lệ ——
Mấy năm nay, Tố Vân chịu khổ!
“Ngư Ngư, ta đều nghĩ rằng ngươi đã mất, ta nói Địch Mân chính là nhi tử
của hai người chúng ta, nhận hi vọng của chúng ta, ngươi sẽ ở trên trời
phù hộ hắn. Ta thật không ngờ, thật không ngờ, ngươi. . . . . .”
Theo thói quen quỳ trên bồ đoàn (tấm đệm hình tròn hay thấy trong chùa), Hàn phi đã quỳ xuống ở một bên.
“Không nghĩ tới, hắn lại chiến tử sa trường! Tất cả chuyện này, đều là con
tiện nhân Lâm quý phi kia làm, ta lại chỉ có thể nhìn nàng kiêu ngạo,
nhưng không có năng lực phản kích!”
Trong mắt hiện lên một tia phẫn hận, nay, Lâm quý phi đã bị bắt, nàng nhất định sẽ vì đứa nhỏ đã chết đòi lại một cái công đạo .
“Tố Vân. . . . . .”
Hàn phi quay đầu, nàng hiểu được sự bất đắc dĩ của Tố Vân. Rõ ràng nhìn
thấy kẻ thù, nhưng không thể báo thù, cảm giác như thế, thực uất ức,
cũng rất thống khổ!