Địch lão tướng quân nhíu mày, lão đại phu rung đùi đắc ý:
“Đại hỉ, nhi tử đã trở lại; song hỉ, Tàn Nguyệt bình an đã trở lại; về phần tam hỉ . . . . . .”
Hai mắt quét về phía bụng Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt đầu tiên là kinh ngạc nhìn đại phu, nhưng chỉ là một lát, nàng ngẩng đầu, mắt lộ vẻ mừng như điên:
“Đại phu, ngươi nói. . . Ngươi nói. . . .”
Địch Mân nắm lấy tay Tàn Nguyệt, tay hắn cũng hơi hơi run rẩy:
“Ngươi nói là . . . . . Tàn Nguyệt nàng. . . . . .”
Lão đại phu gật gật đầu, ha ha cười nói:
“Cũng chưa được một tháng, Tàn Nguyệt từng mất một đứa nhỏ, về sau phải chú ý nhiều hơn mới được. . . .”
“Tàn Nguyệt, ngươi có thai?”
Địch lão phu nhân chạy tới, cao hứng nhìn Tàn Nguyệt, nước mắt trong mắt lấp lóa.
“Tàn Nguyệt, thật vậy chăng?”
Cửa mở, Hàn phi đi đến, trên mặt mang tình cảm vui mừng hó nén. Nàng đi đến bên người Tàn Nguyệt, một tay bắt lấy Tàn Nguyệt, một tay bắt lấy Địch
lão phu nhân, thở dài:
“Tố Vân, hai mươi năm trước, bởi vì ta
khiến ngươi mất đi một đứa nhỏ. Hai mươi năm, các ngươi đối Địch Mân
toàn tâm toàn ý, coi như con mình sinh ra, nay, Tàn Nguyệt có thai, đứa
bé này ta làm chủ, cho Địch gia, Tàn Nguyệt, Địch Mân, các ngươi nói
đi?”
Tàn Nguyệt cúi đầu, Địch Mân vui vẻ cười:
“Ta vốn chính là nhi tử Địch phủ, bất quá một dạng. . . . . .”
Đứa nhỏ Địch phủ?
Trải qua hôm nay, tất cả vẫn là như trước sao?
Thái tử, Ngũ hoàng tử đều bị bắt, hoàng thượng sẽ truyền ngôi cho Hiên Vương sao?
Trong lòng mọi người đều có sổ, chỉ sợ, kết quả cuối cùng này, bình thường sẽ không là Hiên Vương!
“Mân, thực xin lỗi, nương không có ở bên cạnh ngươi, hảo hảo chiếu cố ngươi. . . Ngươi có thể kêu ta tiếng nương không?”
Hàn phi hàm chứa nước mắt, thân mình kích động hơi hơi run rẩy, hai mắt vội vàng nhìn Địch Mân.
Kỳ thật vừa rồi, thời điểm ở hoàng cung, nàng đã muốn nói như vậy.
Nhưng, nàng làm nương như vậy, không có tư cách hỏi như vậy, không có tư cách. . . .
“Mân nhi, đây là nương của ngươi, là mẹ ruột liều mình cũng phải bảo vệ ngươi, mau gọi, mau gọi đi. . .”