“Không, không được cho hoàng thượng uống, hắn là phụ hoàng của ngươi, hắn là phụ hoàng của ngươi. . . .”
Tay ngẩn ra, Địch Mân chỉ cảm thấy một đạo nội lực hùng hậu đẩy tới, cúi đầu, thuốc trong tay đã không thấy.
“Tàn Nguyệt, sao ngươi tới?”
Trúc Thanh nhướng mày, không vui nhìn Tàn Nguyệt.
Thiếu chút nữa, để cho nữ nhân này làm hỏng đại sự của mình. May mắn cuối
cùng, hắn đem thuốc đưa cho hoàng thượng. Tuy rằng không phải Địch Mân
chủ động, nhưng. . .
Tối thiểu, là từ trong tay Địch Mân đưa vào.
“Thanh thúc, nếu Địch Mân thật sự làm như vậy, ngươi bảo hắn về sau sống thế
nào nữa? Đó là cha của hắn, ngươi muốn cho hắn giết cha sao?”
Địch Mân cả kinh, hoàng thượng cả kinh, ngay cả Lâm quý phi, thái tử, Ngũ hoàng tử bên cạnh cũng cả kinh –
Người này, chính là Địch Mân?
“Ai thả ngươi ra?”
Trúc Thanh lạnh lùng nhìn Tàn Nguyệt, tay nhanh nắm lại, khớp xương đều răng rắc.
“Ta, có thể chứ?”
Một nữ tử chạy vào, trên khuôn mặt nhỏ lớn cỡ bàn tay, bởi vì trốn chạy, đỏ bừng bừng, chừng ba mươi tuổi, nhưng trên mặt, không có một nếp nhăn.
“Ngọc Nhi, sao ngươi. . . .”
Nhìn Tàn Nguyệt, nhìn Vũ Nhi, Trúc Thanh ha ha cười lớn:
“Ngươi đã đến rồi thì thế nào? Hắn, đã vừa mới ăn viên độc dược thứ hai, hết
thuốc chữa. . . . Hoàng thượng, cảm giác thế nào? Đưa ngươi rời đi, là
con của ngươi, Tam hoàng tử ngươi tâm tâm niệm niệm. . . .”
Nhìn con ngươi không thể tin của Địch Mân, Trúc Thanh cười càng thêm càn rỡ.
“Thanh ca, vì sao? Tại sao phải đối xử với Hạo Nhi như vậy?”
Nước mắt trong suốt, bỗng nhiên ào ào rơi xuống, Vũ Nhi vẫn không nhúc
nhích, lẳng lặng nhìn Trúc Thanh, sư huynh nàng tin tưởng nhất.
“Ngọc Nhi, ta. . . . . .”
“Địch Mân, đó là phụ hoàng ngươi, quỳ xuống cho phụ hoàng ngươi. . .”
Vũ Nhi lẳng lặng bước tới, đi đến bên người Địch Mân, kéo tay Địch Mân, nhẹ nói.
“Ta, không. . . Ta là nhi tử Địch tướng quân, không phải hoàng tử. . . .”
“Không, ngươi không phải Địch Mân, ngươi là Hạo Nhi, là Tam hoàng tử Tư Không Hạo!”