Tư Vô Trần

Chương 5




Hoắc Khinh Trần hứa hẹn với cha của ta sẽ tìm một trưởng bối đến làm chủ và sang nhà ta đề thân.

Nhưng… hắn tìm trưởng bối ở đâu ra chứ?

Hắn không nói cho ta, chỉ bảo ta yên tâm.

Vậy nên ta yên tâm chờ đợi.

Dù bây giờ ta chẳng còn tình cảm gì với Thẩm Nhất Cố nhưng nếu chạm mặt, ta vẫn sẽ cảm thấy ghê tởm.

Vì thế, từ khi trở về nhà, ta chỉ chuyên tâm viết sách và không hề bước chân ra khỏi cửa.

Lại không ngờ rằng ba ngày sau, ta sẽ gặp lại hai người bọn họ.

Mấy tháng nay dịch bệnh hoành hành trong kinh thành nên nhà nào cũng hạn chế đi ra ngoài, thậm chí còn không dám tiếp khách.

Ngay khi dịch bệnh vừa qua đi, Hiền Vương tiên phong tổ chức hội thơ bên trong Vương phủ.

Vốn dĩ hạng người vô danh như ta không có tư cách được mời đến tham dự hội thơ cao quý như thế này, nhưng bởi vì ta đã đứng lên tổ chức khống chế dịch bệnh trong lúc thành Bắc bị phong tỏa nên cũng có chút danh tiếng, thế là cũng nhận được thiệp mời từ Vương phủ.

Hoắc Khinh Trần không thể đi cùng ta vì hắn còn phải vào cung báo cáo công vụ, một lát sau hắn mới đến. Vì vậy, ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình bắt xe ngựa đến Vương phủ trước.

Trước khi đi, mẹ ta nói trong Vương phủ toàn là các quan lớn và người sang quý, sợ ta bị người xem thường nên cố ý đưa cho ta bộ trang sức bằng vàng mà bà không nỡ đeo.

Xe ngựa đến trước cổng lớn của Vương phủ, vừa bước xuống, ta xuýt đụng phải Thẩm Nhất Cố.

Ồ đúng rồi… Hắn vốn là tài tử vang danh thiên hạ, đương nhiên cũng có mặt trong danh sách được mời.

Theo lý đáng ra hắn vừa mới trải qua thời kỳ tân hôn với người trong lòng thì phải nên hạnh phúc vui tươi mới đúng, chỉ là thoạt nhìn hắn hiện giờ hình như không được ổn cho lắm.

Vừa nhìn thấy ta, hắn sửng sốt một lúc rồi lên tiếng gọi tên ta.

Ta xem như không nhìn thấy hắn, lạnh lùng dời tầm mắt sang nơi khác.

Hắn kéo ống tay áo của ta: “A Phất, giữa chúng ta có cần phải xa lạ đến mức này không?”

Hay ta!

Lúc trước, chính hắn là người muốn ta quên hắn đi, bây giờ ta đã thỏa mãn tâm nguyện của hắn rồi, hắn lại cảm thấy xa lạ?

“Buông tay, đừng làm bẩn váy của ta.” Ta giật ống tay áo lại.

“A Phất….”

Thẩm Nhất Cố còn định nói thêm gì đó thì lại bị một tiếng quát chói tai từ đằng sau đánh gãy.

“Thẩm Nhất Cố!”

Lục Cảnh Nguyệt nhanh chóng đuổi tới và kéo Thẩm Nhất Cố qua, cực kỳ giống một con chó hoang đang bảo vệ thức ăn của mình.

“Các ngươi đang nói gì đó?”

“Có nói gì đâu? Ta và muội ấy đều vừa mới đến thôi.” Thẩm Nhất Cố cau mày, trong mắt đầy vẻ mất kiên nhẫn, còn đâu bộ dáng say đắm si mê lúc trước.

Dường như giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì tồi tệ lắm. Nhưng việc đó có liên quan gì tới ta đâu? Ta nhấc chân định rời đi.

“Chờ đã.”

Lục Cảnh Nguyệt gọi ta lại, híp mắt đánh giá một hồi rồi nói: “Ngươi không biết làm thơ thì tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Hôm nay trang điểm hoa hòe lộng lẫy như vậy là muốn quyến rũ ai đây?”

Ta tức đến mức bật cười, hỏi vặn lại nàng ta: “Ta trang điểm như thế nào là tùy vào sở thích của ta. Lục cô nương, trong mắt ngươi, con gái trang điểm chỉ để quyến rũ đàn ông thôi à?”

Nàng ta cười mỉa, trong mắt thậm chí còn có tia tự mãn: “Ai biết được? Trong đầu đám phụ nữ thời đại phong kiến các ngươi ngoài đàn ông ra thì còn nghĩ được cái gì? Ta nói cho ngươi biết, ta và Thẩm Nhất Cố đã thành hôn rồi, ngươi mà dám nhớ thương hắn thì ta sẽ báo quan nhốt ngươi vào lồ ng heo ngay!”

Ta suy nghĩ cả buổi trời cũng chẳng hiểu nổi rốt cuộc nàng ta đang nói khùng nói điên cái gì, cuối cùng ai mới là người cả đầu chỉ toàn chuyện cướp đoạt đàn ông chứ?

“Ngươi yên tâm, ta chướng mắt với đồ ăn thừa của người khác.”

Ta không muốn nhìn bọn họ nữa nên vội vàng rời đi.

Thị vệ của Vương phủ tiếp nhận thiệp mời và dẫn ta vào hội thơ.

Thật trùng hợp, Thẩm Nhất Cố và Lục Cảnh Nguyệt ngồi ngay trước mặt ta luôn.

Trong bữa tiệc ta chẳng quen biết ai cả. Sau khi Hiền Vương tiến vào, ta đứng dậy hành lễ theo mọi người.

Chỗ ngồi trong hội thơ được sắp xếp theo thứ tự tôn ti, chỗ của ta ở rất xa phía sau, khó có thể thấy Hiền Vương trông như thế nào.

Vừa ngồi xuống, ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắt đầu đánh giá ta.

“Nàng ấy là ai? Ta chưa gặp qua bao giờ.”

“Đó là con gái của Hoắc Sử Thừa, có công trong đợt trị dịch vừa rồi nên Vương gia cũng mời nàng ta đến.”

“Thì ra là thế! Nàng ta may mắn thật. Thường người có xuất thân từ gia đình nhỏ bình dân thế này chắc gì đã vào được cổng lớn của Vương phủ.”

“Chứ sao nữa?”

———

Chẳng trách mẹ ta cứ nhất quyết bắt ta đeo trâm vàng, hoá ra là nhóm quan lại quyền quý thật sự rất khinh người.

Ta cúi đầu, yên lặng nghịch nghịch mấy cuốn sách trên bàn.

Lục Cảnh Nguyệt cách đó không xa bỗng dưng thấp giọng cười khẩy: “Nàng ta không ngại mất mặt sao? Ai cũng xem thường nàng ta, lát nữa làm thơ không được có khác gì biến thành trò cười cho thiên hạ!”

Ta chẳng thèm để tâm, thơ ca vốn không phải là sở trường của ta, ta cũng không có ý định muốn nổi bật.

Ngoài dự liệu, ta bất chợt nghe thấy tiếng thì thầm của Thẩm Nhất Cố: “Thay vì lo chuyện người khác, chi bằng chuẩn bị cho tốt phần của mình đi.”

“Chậc… ta mà còn cần chuẩn bị sao? Đầu óc của ta tiến bộ hơn đám bọn họ rất nhiều, chắc chắn có thể đè bẹp hết tất cả bọn họ xuống đất.”

Thẩm Nhất Cố cố nhẫn nhịn, chỉ biết thở dài.

Từng câu nói của Lục Cảnh Nguyệt đều rất ngông cuồng.

Thế nhưng ai bảo nàng ta có tài năng làm thơ xuất chúng, có vốn liếng để kiêu ngạo cơ chứ?

Trong lúc trò chuyện, Hiền Vương nói đến vài vấn đề liên quan nên yêu cầu mọi người làm thơ với từ mấu chốt là “Ẩn”.

Không có gì ngạc nhiên khi Lục Cảnh Nguyệt kinh diễm toàn trường.

Chỉ trong thời gian một chén trà ngắn ngủi, nàng ta đã sáng tác ra ba bài thơ tinh diệu tuyệt luân.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc cảm thán, ngay cả Hiền Vương cũng tấm tắc khen mới lạ.

Cho đến khi nàng ta đọc lên một bài thơ rất đỗi quen thuộc đối với ta, sự kính nể của ta dành cho nàng ta đột nhiên tắt ngúm.

Những gì mà nàng ta đang đọc là một phần của bài thơ do một ẩn sĩ họ Đào viết, được ta đưa vào cuối quyển hai của cuốn sách «Cửu Châu hương dã tập». Bởi vì bài thơ kia chỉ được lưu truyền trong phạm vi một vùng nhỏ, ta tình cờ nghe được khi cùng cha đi bái kiến bạn bè nên mới ghi chép lại.

Ta không ngờ Lục Cảnh Nguyệt cũng biết tới bài thơ này, lại càng không nghĩ tới việc nàng ta sẽ chiếm nó làm của riêng.

Khó trách nàng ta sáng tác thơ nhanh đến vậy.

“Lục cô nương, bài thơ này của ngươi hình như có vấn đề.” Giọng nói lạc quẻ của ta vang lên giữa một tràn tiếng tán thưởng.

Mọi người nhìn ta bằng ánh mắt rực lửa như đang chất vấn vì sao ta lại phá hỏng bầu không khí như thế.

Lục Cảnh Nguyệt khinh thường nhìn ta và hỏi: “Hoắc Tư Phất, ngươi có ý gì? Ngươi hiểu về thơ hơn tất cả các vị quan thần ngồi đây, hơn cả Vương gia luôn sao?”

“Không. Ta không có tài thơ ca, không biết làm thơ, cũng không hiểu thơ.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều cười vang.

Ta đứng lên trước những sự châm biếm đầy ác ý đó, giải thích thật to và rõ ràng: “Nhưng ta đã đọc qua rất nhiều thơ, chẳng hạn như bài thơ mà Lục cô nương vừa mới đọc đây… ta đã từng nghe qua ở nơi khác rồi.”

Toàn trường ồ lên.

Trong mắt Lục Cảnh Nguyệt hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng nàng ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Hoắc Tư Phất, ngươi nói chuyện phải có chứng cứ, chứ cứ nói miệng khơi khơi vu khống ta như vậy sao được? Rõ ràng là ngươi đang ghen tị với ta!”

Nàng ta vừa dứt lời, những người xung quanh bắt đầu xì xào to nhỏ.

“Đúng rồi đó, ta chưa từng nghe qua bài thơ của Lục cô nương bao giờ, ngươi cũng vậy đi?”

“Ta nghe nói giữa Hoắc cô nương và Lục cô nương còn có vướng mắc tình cảm. Theo ta thấy, Hoắc cô nương đây là đang ghen ghét với tài năng của người khác nên mới muốn huỷ hoại sự trong sạch của người ta.”

Ta hít sâu một hơi, giả vờ như chưa nghe thấy gì, lớn tiếng hỏi: “Chư vị ở đây đã có ai từng đọc qua «Cửu Châu hương dã tập» chưa? Bằng chứng nằm ở quyển hai của tập sách này, ở cuối chương mười.”

Toàn trường ồ lên lần nữa, Lục Cảnh Nguyệt hiển nhiên đang hoảng sợ.

Tuy nhiên, lại có người ở bên cạnh lên tiếng chế nhạo: “«Cửu Châu hương dã tập»? Ta chả bao giờ xem loại sách ba xu thế này.”

“Ha ha… ra là loại sách này.”

“Chư vị có ai biết cuốn sách này không?”

Người đặt câu hỏi tràn đầy trào phúng, như thể ai đọc qua cuốn sách này đều là loại người hạ đẳng.

Ta nhất thời xấu hổ không thôi.

Lúc này, một giọng nói uy nghiêm và điềm tĩnh từ đài cao phía trên truyền đến: “Bổn vương đã đọc rồi.”

Khắp nơi bỗng nhiên trở nên an tĩnh, mọi người không dám tin tưởng nhìn Hiền Vương.

Hắn thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái rồi từ tốn cất lời: “Cuốn sách ấy dùng từ ngữ ngắn gọn ghi lại những câu chuyện thú vị khắp mọi nơi, là một cuốn sách hay giúp giải tỏa mệt mỏi. Bổn vương mới chỉ đọc qua quyển một, còn quyển hai mới mua ngày hôm qua vẫn chưa kịp xem.”

Người vừa nói cuốn sách này là loại sách ba xu hạ đẳng bấy giờ không dám ngẩng đầu lên.

Ta thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết vì sao cái mũi bỗng thấy chua xót, ta nhìn Hiền Vương cũng trông thuận mắt hơn nhiều.

“Người đâu! Mang sách tới đây!”

Lệnh vừa ra, thị vệ mau chóng chạy về phía phòng sách.

Không biết Lục Cảnh Nguyệt đang nghĩ tới cái gì mà mặt mày tái hẳn đi.

Hiền Vương vô cùng hứng thú quan sát nàng ta, hỏi: “Sao Lục cô nương căng thẳng quá vậy? Có sách ở đây chẳng phải vừa khéo giúp cô nương rửa sạch hiềm nghi sao?”

“Ta….” Lục Cảnh Nguyệt cắn môi, không nói nên lời.

Một rương thẻ tre được mang tới, Hiền Vương rút ra một quyển và lật xem dưới cái nhìn chăm chú của mọi người. Một lúc sau, hắn ngước mắt lên, nhìn Lục Cảnh Nguyệt với nụ cười đầy nghiền ngẫm: “Lục cô nương, bài thơ này quả thật đã được ghi chép lại.”

Giống như một đạo sấm sét nện xuống, cả hội thơ đều chấn động.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lục Cảnh Nguyệt.

“Chuyện này… sao có thể?”

“Lục cô nương, ngươi đạo thơ của người khác thật sao?”

Sắc mặt Lục Cảnh Nguyệt trắng bệch, nàng ta lùi lại mấy bước, kinh hoảng giải thích: “Không phải! Ta không có… các ngươi… các ngươi làm sao biết… nhỡ đâu là người nọ đạo ta thì sao?”

“Cũng có lý!” Hiền Vương gật đầu rồi nói tiếp, “Bài thơ trong cuốn sách này có mười bốn câu mà ngươi đọc mới chỉ có bốn câu. Lục cô nương, nếu người nọ đạo ngươi, vậy thì ngươi mau nói cho ta xem mười câu còn lại là gì?”

“À… ta quên mất rồi….”

Lục Cảnh Nguyệt bắt đầu đứng không vững.

Biểu hiện của nàng ta đã nói lên tất cả.

“Hoá ra là sao chép! Chẳng trách làm thơ nhanh như vậy!”

“Theo ta nghĩ… mấy bài thơ trước kia của nàng ta có khi cũng là đạo đấy!”

“Chả trách ta luôn cảm thấy có một số bài thơ của nàng ta cứ bị cụt, thì ra đều là ăn trộm!”

Lục Cảnh Nguyệt đỏ mắt, cắn răng biện hộ: “Không phải! Ta không hề sao chép. Cho dù bài thơ này không phải của ta nhưng các ngươi dựa vào đâu mà nói các bài thơ khác là ta trộm hả? Các ngươi có chứng cứ không?”

Đúng là không có.

Mọi người bắt đầu yên tĩnh lại.

Lục Cảnh Nguyệt đang chuẩn bị cười.

Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói trong sáng chân thật đáng tin: “Ta có chứng cứ đây.”

Là Hoắc Khinh Trần!

Ta vội vàng quay đầu lại xem, chỉ thấy hắn đang mặc quân phục cầm trên tay một quyển thẻ tre, mặt mày đầy sát khí.

Xem ra hắn vừa mới rời khỏi cung, chưa kịp thay quần áo đã đến đây.

Hiền Vương trông thấy Hoắc Khinh Trần thì bất ngờ đứng dậy: “Hoắc khanh, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”

Hoắc Khinh Trần chắp tay chào rồi cầm thẻ tre nói: “Thần vừa ra khỏi cung đã đến thẳng Vương phủ, lúc ở ngoài cổng có nghe người ta nói hôm nay Vương phủ mở tiệc chiêu đãi một vị cô nương có tài năng sáng tác thơ tuyệt vời, các bài thơ do nàng làm ra đều vô cùng tinh diệu. Thần nhất thời tò mò nên nghe thử vài câu, chợt nhận ra những bài thơ này thần đều từng nghe qua cả rồi, thế là thần bảo thư đồng mang toàn bộ thơ mà nàng làm từ trước đến nay tới… lại phát hiện chẳng có bài thơ nào là do đích thân nàng viết cả.”

Lục Cảnh Nguyệt nhìn Hoắc Khinh Trần ngơ ngác một hồi lâu mới phục hồi tinh thần đáp trả: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Mấy bài thơ này đều là do ta làm….”

“Được thôi. Vậy thì mời Lục cô nương làm thêm mấy bài nữa xem? Ta bảo đảm chỉ cần ngươi nói ra một câu, ta có thể lập tức đối tiếp câu tiếp theo thậm chí còn nhanh hơn ngươi gấp mười lần.”

“Ngươi!?” Hình như Lục Cảnh Nguyệt đã nhận ra gì đó, đôi mắt đầy vẻ luống cuống.

Hoắc Khinh Trần ném thẻ tre xuống đất, lạnh lùng nhìn Lục Cảnh Nguyệt: “Lục Cảnh Nguyệt, ngươi ăn cắp thơ của Lý Bạch và Đỗ Phủ chưa đủ, hôm nay lại còn dám trộm đến cả Đào Vương! Ngươi vênh váo đắc ý đến độ quên mất đây là đâu rồi phải không?”

Một câu này như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Lục Cảnh Nguyệt ngồi thụp xuống đất, nước mắt ào ào lăn dài trên má: “Ngươi cũng xuyên không đúng chứ? Vì sao lại đối xử với ta như vậy?”

Hoắc Khinh Trần nhướng mày, “Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả, ta chỉ biết lấy trộm thành quả của người khác để mua danh tiếng cho mình thật sự là một hành vi của kẻ tiểu nhân.”

Nhìn qua đã biết ngay đến cùng Lục Cảnh Nguyệt có ăn cắp thơ hay không.

Các quan thần đều tức giận, đứng dậy chửi ầm cả lên.

Hiền Vương xem vở kịch này một lúc rồi xua tay nói: “Người phụ nữ này ăn cắp thơ của người khác vì mưu lợi cá nhân, lừa gạt bổn vương, là tội không thể tha thứ. Người đâu! Kéo nàng ta xuống, đánh thật nặng rồi đem đi diễu hành trên phố!”

Lục Cảnh Nguyệt nghe vậy thì kinh hãi bò ngược ra sau, sau đó trừng mắt oán hận nhìn Hoắc Khinh Trần.

“Tại sao ngươi lại làm thế? Chúng ta đều là người xuyên không, kết bạn đồng hành vì lợi ích chung chẳng phải càng tốt hơn sao?”

Hoắc Khinh Trần chán ghét nhíu mày.

“Bất luận là ở đâu cũng cần phải dựa vào năng lực của chính mình, mà hành vi của ngươi chẳng khác nào tên trộm, thật là hèn hạ. Lục Cảnh Nguyệt, đây là cái kết mà ngươi đáng phải nhận!”

“Ngươi!”

Hai mắt Lục Cảnh Nguyệt trợn ngược như muốn nứt ra, khi binh lính bắt lấy nàng ta, nàng ta còn điên cuồng giãy dụa và hét lên: “Chờ đã! Ta thừa nhận tất cả những bài thơ của ta đều là đạo, các ngươi chưa từng nghe qua bao giờ bởi vì ta là người của ngàn năm sau xuyên không tới đây! Ta là yêu nữ!”

Nàng ta chỉ tay vào Hoắc Khinh Trần: “Người đàn ông này cũng đến từ ngàn năm sau giống như ta, hắn cũng là yêu quái, các ngươi… các ngươi bắt hắn luôn đi!”

Mọi người nhìn Lục Cảnh Nguyệt như đang nhìn một con chó điên.

Ta toát mồ hôi thay Hoắc Khinh Trần, nhưng bản thân hắn lại rất bình tĩnh.

“Thế giới rộng lớn, triều đại của ta lại chẳng phải có mình ngươi biết làm thơ. Lục Cảnh Nguyệt, ta biết ngươi hận ta vì đã vạch trần ngươi nhưng ngươi cũng không cần bịa ra câu chuyện thái quá như vậy, ngươi một hai cứ muốn lôi ta chết chùm phải không?”

“Ta không hề bịa chuyện….”

“Đủ rồi!”

Hiền Vương xoa xoa chân mày rồi nói: “Lời nói khùng điên của một kẻ lừa đảo sao có thể coi là thật được? Hoắc khanh bảo vệ quốc gia, công trạng lớn lao, há có thể để ngươi vu khống? Nhanh lôi xuống đi, đánh tới khi nào nàng ta ngừng ăn nói bừa bãi mới thôi.”

Binh lính nhận lệnh lập tức bịt miệng Lục Cảnh Nguyệt lại rồi kéo xuống.

Lục Cảnh Nguyệt hết đường, tuyệt vọng nhìn Thẩm Nhất Cố.

“Thẩm Nhất Cố, cứu ta! Huynh cứu… cứu ta với!”

Thẩm Nhất Cố lạnh lùng nhìn nàng ta, không nói câu nào cho đến tận lúc nàng ta bị kéo ra ngoài.