Tư Uyển

Chương 30: Xuân tiêu rạo rực




Lạc Tư vào bốn năm trước có mong muốn được tiến vào giới giải trí, với một người đã được chiều chuộng từ nhỏ như Lạc Tư, tất nhiên mọi người đều sẽ đồng ý, cái tên Eirlys cũng chính là do mẹ Uyển Từ đặt cho cô, với ý nghĩa là bông tuyết. Còn Đông Hoa, đoá hoa của mùa đông là do Dụ Lục chọn. Cũng chính bốn năm trước, tập đoàn Essus do Dụ gia quản lý đã dời trụ sở ở Anh sang Mỹ, một tập đoàn tài chính xuyên quốc gia, nay vì Lạc Tư mà mở rộng các thị trường giải trí, thời trang và trang sức, đặc biệt là ở thị trường Trung Quốc. Lạc Tư vốn rất tuỳ hứng, lại được mọi người yêu thương nên cho dù có tích cực quay phim và tham gia các chương trình hay không thì Lạc Tư vẫn mặc định rằng sẽ nổi tiếng. Con đường trong giới giải trí của cô suôn sẻ cũng chính là do có một Dụ gia ở sau lưng thao túng. Đối với thế giới bên ngoài, thân phận của Lạc Tư là một ẩn số, ngay cả những người trong giới cũng rất ít người biết được vị thế của cô. Tuy nhiên đối với cô đây là một công việc với sở thích nhất thời, ít ra đóng phim có thể sử dụng võ thuật, nên công việc diễn viên này cũng không quá nhàm chán.

Lịch trình của Lạc Tư hầu hết chỉ nhận phim, những buổi ra mắt phim, họp báo hay các chương trình truyền hình Lạc Tư có tham gia hay không cũng tuỳ thuộc vào tâm tình của cô. Thế nên việc cô xuất hiện trước công chúng có thể đếm trên đầu ngón tay, với một người không chăm chỉ lại luôn mang bộ dáng lạnh lùng như Lạc Tư, cứ nghĩ sẽ mờ nhạt trong cái giới luôn biến hoá này, không ngờ vì cái tính không lạnh không nhạt đó lại thu hút rất nhiều người hâm mộ. Fan của cô đã đột ngột tăng nhanh lên mấy chục ngàn vạn sau khi cô nhận giải ảnh hậu, đa phần fan của cô cũng lạnh nhạt giống cô, vì cô hầu như không có một scandal lớn nào, thế nên fan của cô cũng không có đất để tranh luận mà bảo vệ thần tượng, kết quả là bọn họ cũng chìm nghỉm và bí ẩn như thần tượng của họ vậy, nhưng đôi lúc bọn họ cũng không vô dụng đến vậy, khi có nghệ sĩ khác đặt điều về cô, họ cũng sẽ có cách làm cho nghệ sĩ ấy không còn lá gan ấy nữa, tóm lại nếu người không động thì gió yên biển lặng, nếu người dù chỉ chạm nhẹ thì cũng sẽ thành biển to gió lớn.

Mấy ngày nữa Lạc Tư muốn nghỉ ngơi, Tử Thanh cũng từ chối hết một số buổi thương thảo về hợp đồng mới giúp cô. Sở dĩ Lạc Tư lười biếng như vậy cũng có thể là do tâm tình, nhưng có Dụ Lục ở đây, Lạc Tư không dám chạy đi đóng phim. Giữa bọn cô đã xa nhau gần 2 tháng, cũng là do Dụ Lục có việc ở bên Mỹ. Đợi đến khi anh có thời gian thì Lạc Tư lại chạy đi đóng phim, cô vẫn là chưa có lá gan ấy.

Lạc Tư nằm ở trên ghế sô pha, tuỳ tiện bật một kênh tin tức, tâm trí cô không đặt ở ti vi mà lại đặt trên bóng dáng người ở trong bếp. Lạc Tư rất thích cảm giác như lúc này, rất giống như lúc nhỏ Dụ Lục vẫn thường ở cạnh cô. Nằm ngơ ngác một hồi, rốt cuộc một lúc lâu sau cũng lấy lại thần trí, bên tai truyền đến tiếng nói từ ti vi, cô quay đầu nhìn sang thì nhận ra ti vi đang phát lại buổi liên hoan phim đã phát trực tiếp ngày hôm qua. Trong đầu Lạc Tư bỗng nghĩ đến chiếc cúp ảnh hậu kia, không biết lại nằm ở xó nào rồi!

Lạc Tư nhìn Dụ Lục để thức ăn lên bàn, sau khi đã bày xong, anh hướng cô ngoắc ngón tay lên tiếng "Lại đây."

Cô nhanh chóng ngồi dậy, bước đến bàn ăn ngồi xuống. Hai chân Lạc Tư gập lại áp sát vào ngực, dáng ngồi vô cùng không phù hợp với một thiên kim tiểu thư. Vì ở nhà, nên cô mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình cùng quần ngắn, hầu như để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Đột nhiên cơ bắp của Dụ Lục liền cứng rắn!

Lạc Tư chống cằm nhìn những đĩa thức ăn trước mặt, màu sắc của chúng chỉ thể hiện lên một câu như mời gọi: Thèm không? ăn đi!, khẽ nhìn Dụ Lục ở bên cạnh, anh nho nhã lạnh nhạt lau đũa cho cô, trong lòng Lạc Tư thầm ngưỡng mộ bản thân mình: Một người đàn ông lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, lại chính là bạn trai mình, thực quả là nể bản thân khi có thể thu phục một người đàn ông như vậy!

Lạc Tư hết nhìn thức ăn rồi lại nhìn Dụ Lục, sau đó dừng trên mặt Dụ Lục không khách khí mà nuốt nước miệng một cái. Cuối cùng vẫn là không đợi được mà nhanh chóng động đũa. Dụ Lục nhìn dáng vẻ háu ăn kia, có chút mềm lòng. Anh ngồi cạnh bên Lạc Tư, tiện tay gắp thức ăn cho cô. Nguyên tắc ở cả Tôn gia và Dụ gia trước giờ vẫn là ăn cơm sẽ không nói chuyện. Cứ thế một người ăn một người bồi, cuối cùng chỉ có mỗi mình Lạc Tư ăn no đến nỗi không còn sức để đi. Một bên lại mè nheo Dụ Lục cõng đi dạo trong vườn. Dụ Lục không nói gì lại trực tiếp bế Lạc Tư lên, cứ thế ra khỏi biệt thự trước sự bất ngờ của Lạc Tư.

Hai tay cô ôm lấy cổ anh, cằm cô cũng đặt trên vai anh, xung quanh họ là vườn hồng đỏ thắm. Biệt thự Cẩm Uyển này chính là do mẹ Uyển Từ thiết kế cùng xây dựng, mẹ Uyển rất thích hoa hồng, nên so với mấy loại cây khác lại trồng hoa hồng nhiều hơn, lúc này đúng vào lúc hoa hồng nở rộ, bên mũi tràn đầy mùi hương, cô nhắm mắt hưởng thụ, có chút lười biếng lên tiếng:

"Mấy ngày nữa em không có lịch trình!"

"Anh biết!" Dụ Lục nhàn nhạt đáp.

Lạc Tư nheo mắt, ngẩng đầu nhìn anh:

"Sao anh biết?"

Dụ Lục chỉ nhếch mép, cũng không có ý định trả lời. Chốc lát trong lòng Lạc Tư thầm oanh một tiếng nổ: Chắc chắn là tiểu Vũ lẻo mép, cái con người thích bán đứng chủ ấy!

Sau cùng Lạc Tư chỉ ủ rũ, tiếp tục dựa trên vai Dụ Lục, nghe anh trêu đùa:

"Tiểu Tư lại mập lên rồi!"

"Có sao?" Cô nghi hoặc hỏi, đáp lại cô là ánh mắt vô cùng dịu dàng của Dụ Lục, anh chỉ cho một chữ "Có!"

Lạc Tư liếc Dụ Lục "Anh vẫn bế được em đấy thôi!"

"Ừ! Mập đến mấy cũng sẽ bế được."

"..."

Khoé miệng Lạc Tư giật giật. Cái con người này lại lôi chuyện cũ ra nói đây mà!

Hồi nhỏ lúc Lạc Tư sinh ra thì được gần 8 cân, so với đứa trẻ bình thường thì cô rất nặng, mỗi lần mẹ cho cô uống sữa thì muốn rụng rời cả tay, tuy nhìn cô bụ bẫm rất đáng yêu nhưng chẳng ai bế được lâu. Cho đến khi lớn hơn vài tuổi, Lạc Tư vẫn là bộ dạng tròn tròn như bánh bao, lúc ấy cô thường bị mọi người chọc ghẹo, ngoại trừ anh hai Tôn Trạch ra thì Dụ Lục rất chịu khó mà chiều theo Lạc Tư bế cô đi dạo. Được một lần lại muốn nhiều lần hơn, rốt cuộc cho dù là ba tuổi, cho dù là cấp một, cấp hai, cấp ba, đại học hay thậm chí đã ra đời đi làm, Dụ Lục vẫn luôn chiều theo sở thích này của Lạc Tư.

"Anh có mệt không?" Lạc Tư thuận tay vuốt mái tóc sau gáy của anh, ánh mắt mê ly nhìn một bên sườn mặt của anh. Bế cô từ nãy đến giờ, khẳng định rất mỏi tay. Nào ngờ không nghĩ anh lại thẳng thắn như vậy, cho một chữ "Mệt!", còn bổ sung thêm một câu "Rất mệt!"

"Vậy mau thả em xuống!" Lạc Tư có chút căm tức, đúng là chả hiểu phong tình gì cả! Cô ở trên người Dụ Lục dãy dụa, ý tứ rất rõ ràng là muốn xuống. Dụ Lục lại càng siết chặt hơn, khiến cho cô động cũng không động được, chỉ hờn dỗi nhìn anh.

"Lúc đầu thì mệt, nhưng bây giờ đã quen, không mệt nữa!"

"..."

Con người này.........có thể nào đừng nhắc đến chuyện hồi bé được không?

Lạc Tư liếc xéo Dụ Lục một cái, lại như không cam lòng tiếp tục cắn một phát lên cằm Dụ Lục, lực đạo không mạnh nhưng vẫn để lại vệt hồng hồng.

Cô chỉ thấy Dụ Lục nheo mắt, ánh mắt ấy rất nham hiểm, giọng nói mời gọi vô cùng không khách khí:

"Em muốn làm gì?"

Lạc Tư cười khẽ, khẽ chạm vào cằm Dụ Lục, cô nói:

"Em không nói, anh biết em muốn làm gì sao?"

Ánh mắt anh sâu hút, nhẹ nhàng cho một chữ "Biết!"

"Làm gì?"

"Em muốn sàm sỡ anh!"

Lạc Tư nhướng mày, nhìn anh với khuôn mặt hứng thú: "Vậy ý anh là như thế nào?"

Dụ Lục nhếch mép, áp sát gần gương mặt của Lạc Tư, giọng nói cùng hơi thở thơm mát của anh phả lên mặt cô, vô thức như mời gọi người khác đắm chìm "Em có thể làm anh." Dứt lời, anh liền đặt xuống một nụ hôn.

Anh gấp gáp như muốn nuốt lấy cùng cô hoà thành một thể, đem toàn bộ nỗi nhớ 2 tháng qua trút ra hết lúc này. Hơi thở gấp gáp, anh tấn công một bước, cô lại lùi một bước, rốt cuộc cũng không cho cô tiếp tục lùi, dây dưa mãi như muốn rút hết khí lực của cô, lúc này anh mới thoả mãn buông cô ra, ở bên tai cô nhẹ nhàng phả khí:

"Khi trên đường trở về, đã nghĩ sẽ làm thế này."

Lạc Tư "..."

Lúc trở về, anh đều nghĩ sẽ cùng cô dây dưa một hồi, không ngờ lại chui đâu ra một tên ngáng đường. Để đến lúc này mới có thể nhấm nháp, nhưng có chút ít thế này thì sao có thể khiến anh hài lòng. Dụ Lục không nói một lời, trực tiếp đưa Lạc Tư về phòng. Xác định đặt Lạc Tư lên giường, tay lúc này mới mò mẫm.

"Này, tay anh đang đặt ở đâu thế?"

"Ngực em."

"..."

Lạc Tư cảm thấy người nào đó động tay bóp mạnh một cái!

Vô sỉ, thật vô sỉ!

Chuyện này cũng không còn mới mẻ giữa bọn họ, bốn năm trước Dụ Lục cũng đã thành công mà lừa gạt được cô rồi! Có thể nói năm ấy quả thật là năm bội thu của Dụ Lục mà!

Lạc Tư mặc cho Dụ Lục đang làm loạn ở trên người. Nhận thấy sự phân tâm ở cô, Dụ Lục lại tiếp tục động tay thêm một lần nữa.

"Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, thỉnh phu nhân đảm đương một chút!"

"..."

Thân thể hai người dán chặt cùng một chỗ, sự nóng rực lan toả khắp căn phòng. Trong anh trầm khàn khiêu gợi.

Cô nhìn anh bận rộn, quần áo một bên của anh còn nhiễm một chút bẩn ở góc áo, lại nhìn sang gương mặt của anh có một chút phong trần mệt mỏi. Cô có chút không đành lòng lên tiếng.

"Anh vừa mới trở về, cùng em ăn cùng em đi dạo, anh không thấy mệt sao?"

Nghe thấy lời nói của cô, anh không ngẩng đầu chỉ trực tiếp trả lời:

"Có, nhưng phải ngủ với em đã mới có thể nghỉ ngơi!"

Vừa nói anh vừa động. Lạc Tư chỉ có thể chịu đựng mặc cho anh dày vò. Rốt cuộc nhu cầu của Dụ Lục quá cao hay do thể lực Lạc Tư quá kém mà mãi cho đến gần sáng, cô chịu không nổi nữa mới ngủ thiếp đi. Một đêm quá nóng rực, nóng đến độ muốn thiêu đốt cả thân thể mảnh mai của Lạc Tư. Xương cốt rã rời, chân tay đều muốn rụng ra. Quả nhiên không thể nào bỏ đói một người quá lâu!