Điều khiến đám sinh viên phải liền mồm than vãn chính là: thực tập thì thực tập, còn phải viết cái gì mà báo cáo thực tập!
“Cái thứ này ấy à, sau hồi lớp ba tiểu học là tao ứ cần nữa rồi.” Hà Chúng đứng trước phòng máy, vừa đi giày vừa lẩm bẩm.
Mọi người đều không mang theo máy tính nên báo cáo thực tập chỉ còn nước một tuần hai lần đến phòng máy mà viết.
Đường Thác mở Word ra bắt đầu bù ngày thứ nhất, chèn ảnh rồi viết những gì tâm đắc trong quá trình học.
Cậu đánh đánh gõ gõ nửa tiếng đồng hồ mới viết xong, Hà Chúng đúng lúc chọc cậu: “Tao viết xong rồi.”
Đường Thác trừng mắt nhìn: “Mày viết thế này là xong rồi?”
Cậu nhìn bài viết năm trăm chữ của mình, khó có thể tin được nghiêng người qua nhìn bài của Hà Chúng.
Xem xong thì bắt đầu ôm bụng cười.
Ngày thứ nhất, chơi bốn ván ma sói, làm phù thủy một lần, làm dân thường hai lần, làm sói một lần, hai trận thua hai trận thắng, chưa thể làm tiên tri, tiếp tục cố gắng.
Ngày thứ hai, chơi ba ván ma sói làm sói cả ba ván! Mất hết niềm tin luôn rồi! Hai ván thắng một ván thua! Vẫn không thể làm tiên tri!
Ngày thứ ba, chơi bốn ván ma sói, những cái khác không quan trọng, quan trọng là tui đã được làm tiên tri! Tuy nhiên bọn họ tưởng tui là sói, bầu tui chết!
…
Hà Chúng nhìn Đường Thác cười lăn cười lộn bèn xoa xoa cái đầu tròn vo của cậu ấy, nói: “Thác Thác à, tao biết mày dễ bị chọc cười nhưng không biết mày lại dễ bị chọc cười đến trình độ này…”
Một lát sau Đường Thác khó khăn lắm mới cười đã được, cậu còn chưa định dứt, lôi điện thoại ra đường hoàng chụp lại bản “báo cáo thực tập” của Hà Chúng, bảo tác phẩm kinh điển thế này nhất định phải lưu lại.
Hà Chúng giơ chân cho cậu ăn một cái đạp, mồm miệng bắt đầu tâng bốc chính mình.
Nhưng Hà Chúng vạn vạn không ngờ tới Đường Thác lại giúp cậu ấy nộp bản báo cáo này cho Đường Tự.
Buổi tối, Hà Chúng đang hớn hở xem chiến thì nghe thấy điện thoại rung, lôi ra liếc nhìn, sắc mặt cậu ấy vèo cái trở nên vô cùng đặc sắc.
Đợi Đường Thác bị loại khỏi cuộc chơi, cậu ấy lập tức kéo người ra bên ngoài, Đường Thác mờ mịt hỏi: “Gì thế?”
Hà Chúng giơ điện thoại, giơ đến mức sắp dán vào mặt Đường Thác luôn.
“Mày yêu thì cứ yêu, sao còn đi mách lẻo hả!”
Đường Thác trốn ra đằng sau, kéo dãn khoảng cách với điện thoại xong mới nhìn rõ thứ trên màn hình.
Cái ảnh đại diện kia cậu lại chả quen hết sẩy, là mặt chú mèo trắng cậu chụp cho Đường Tự.
“Thành tích ma sói quá nát, đánh rớt báo cáo thực tập, viết lại.”
Đường Thác lại bắt đầu cười làm Hà Chúng điên tiết muốn lôi cổ cậu đi chứng minh cho mình.
Hai người nháo nhào ngoài cửa một hồi rồi bị Triệu Phi Phi đi vệ sinh về bắt gặp, Triệu Phi Phi lại dùng ánh mắt tao biết tỏng cả rồi nhìn hai người bọn cậu, xấu xa đứng ở bên cạnh chụp ảnh toàn cảnh.
Hà Chúng thực sự muốn thông cảm cho thằng nhóc ngốc nghếch Triệu Phi Phi luôn lấy điều sai trái làm chân lý mà tin tưởng, cậu ấy bước hai bước lên phía trước, giơ tay chộp người vào trong lòng: “Đi, anh đưa mày đi chơi.” Nói đoạn bèn áp chế người trong lòng đi vào phòng, còn không quên quay đầu lại làm khẩu hình với Đường Thác.
Đường Thác cong mắt bật cười hai tiếng, sau rồi mới nhấc điện thoại đi tới đầu bên kia hành lang, len lén gọi điện cho Đường Tự.
Thời gian thực tập qua được một tuần, dưới yêu cầu mãnh liệt của mọi người, Đường Tự rút được cho đám sinh viên của anh nửa ngày nghỉ, và thêm cả một buổi tối.
Như vậy đối với cái đám bình thường mười giờ, mười một giờ mới rời giường thì coi như bằng một ngày nghỉ, trước sau tập hợp được mười mấy người, hừng hực chạy tới phố Trung tâm.
Có bạn nữ kêu muốn ăn kem Modern, Đường Thác nghe vậy bèn nói đi về phía trước, qua một giao lộ nữa là tới tiệm kem chính cống, mặt tiền bán năm tệ, nhiều sữa, mặt bên bán ba tệ, sữa ít, loại năm tệ thì ngon.
Một bạn nữa ngạc nhiên quay đầu hỏi: “Anh Thác sao biết kĩ vậy? Tớ nhớ cậu là người Bắc Kinh mà?”
Đường Thác bị hỏi bỗng chột dạ, lại thêm Đường Tự đang đi bên cạnh cách cậu một người làm đầu lưỡi cậu cũng run cầm cập.
“Trước, trước kia tớ từng tới đây…”
“Tới chơi hả?”
Đường Thác gật đầu, gãi gãi mũi.
Cậu giả bộ nhìn nhà cửa bên cạnh, lúc nghiêng đầu chẳng ngờ vừa khéo đụng phải ánh mắt của Đường Tự.
Đường Thác không tránh, miệng nở nụ cười, cậu quay đầu về, trong lòng nghĩ người lớn tuổi đúng là khác bọt, tố chất tâm lí tốt thật.
Đi tới quảng trường, Đường Thác trông thấy có rất nhiều trẻ con đang chơi thứ đồ có thể tạo ra một dàn bong bóng.
Những kẻ buôn bán ở đây quả là có con mắt tinh tường, cậu mới nhìn lâu hơn một tí mà đã có người bán dạo đi tới.
“Bạn học lấy một cái chơi không, mười tệ một cái.”
Đường Thác hoang mang huơ tay nói thôi ạ.
Người bán hàng lại như thể đi guốc trong bụng cậu, tiếp tục chào hàng: “Cái này vui lắm, loại mới, còn có cả loại tự động, cậu xem kia kìa, đám ông giời kia đang chơi đấy.”
Đường Thác không cắt được người bán hàng mồm miệng lanh lợi, lại còn thu hút hai bạn nữ trong lớp đi tới, hai người túm tụm hớn hở, người bán hàng cũng nhiệt tình giới thiệu cách dùng mỗi loại cho bọn họ.
Đường Thác không rời đi, cũng không tiến lên trước, cậu cứ đứng đó xem.
Xem mãi xem mãi bỗng nghe được một giọng nói: “Mỗi người chọn một cái đi, các em sắp tốt nghiệp rồi, người làm thầy giáo như tôi cũng không tặng được cái em thứ gì, thôi thì tặng cái này, mong các em luôn giữ được sự thuần khiết của mình.”
Vốn cũng không phải thứ gì đắt đỏ, hai bạn nữ cũng không ngại, lớn tiếng hô “cảm ơn thầy Đường”, kế đó mỗi người chọn một cái.
Đường Tự lại bảo: “Chọn thêm mấy cái, cho các bạn nam chơi nữa.”
Đường Thác thấy ba người bọn họ thầy một câu em một câu đứng chọn kiểu dáng, chọn màu sắc, trong lòng thấy ngưa ngứa song lại ngại quay lại góp vui, chỉ đành đi về hướng bờ sông.
Chưa đi được hai bước thì nghe được tiếng bước chân đằng sau, Đường Thác ngoảnh đầu, nom thấy Đường Tự mặt nhuốm ý cười đuổi theo cậu.
Anh dừng lại, từ sau lưng lấy ra một cây thổi bong bóng, lại còn là màu hồng công chúa.
“Nào, đại diện môn vất vả công cao của tôi, chọn cho em cái đẹp nhất đấy.”
Hôm nay thời tiết không quá tốt, mọi người mới đứng bên bờ sông Tùng Hoa một lát mà trời đã giăng mưa bụi.
Trước cửa mấy cửa hàng trên quảng trường kịp thời bày sạp ra bán ô, Đường Tự nhanh lẹ đi mua mấy cái về phát cho mọi người.
Bờ sông Tùng Hoa độ tháng năm dưới bóng hoàng hôn vẫn như cũ mang một cái lạnh đặc biệt, mọi người lũ lượt chụp màn hình nhiệt độ hiện tại đăng lên vòng bạn bè, than thở nhiệt độ ở đây so với đế đô chênh lệch quá lớn.
Đường Tự sợ bọn họ bị cảm bèn gọi mọi người quay về, song đám học trò của anh lại cứ thích cầm ô “ngắm sông”, đợi lên đèn, ngắm cảnh đêm ở bờ sông và phố Trung tâm rồi mới về.
Nói đoạn, mọi người lại tụm năm tụm ba ngồi xuống hai bậc thềm cuối nhất.
Đường Tự nhìn mọi người tỏ vẻ hôm nay nhất định phải cắm rễ ở bờ sông Tùng Hoa thì có hơi đau đầu, anh ngó quanh bốn phía, nói: “Các em coi coi xung quanh còn ai không, đến người chèo thuyền cũng dọn hàng về nhà rồi, cả sông Tùng Hoa chỉ còn mỗi đám người không sợ lạnh chúng ta.”
Mấy bạn học cười hi hi nói, người trẻ tuổi như tụi em chịu lạnh tốt!
Câu này nghe có vẻ quen quen, Đường Tự liếc nhìn Đường Thác đứng mãi đầu bên kia, âm thầm thở dài một hơi rồi bước qua đó.
Hà Chúng mắt thấy anh đi tới bèn vội vàng tự giác yểm hộ.
Vốn dĩ Đường Thác và Hà Chúng che chung một chiếc ô, Hà Chúng dáo dác tứ phía, trông thấy Triệu Phi Phi đang khoa tay múa chân tám chuyện với người khác, nửa người lọt hết ra ngoài ô.
Hà Chúng thức thời hét to: “Phi Đao! Nào nào nào tới dưới tán ô rộng của anh này!”
Triệu Phi Phi bị Hà Chúng kéo qua một cách vi diệu, cậu ta liếc mắt, phát hiện Đường Thác đang ngơ ngác đứng dưới tán ô của Đường Tự.
“Ôi chao.” Cậu ta tặc lưỡi, oang oang nói: “Sao mày rời bỏ Thác Thác rồi? Hai tụi mày không dính nhau như hình với bóng nữa?”
Đường Thác nghe thấy tiếng nói bèn nhìn qua, thực ra câu đó cũng không có nghĩa gì khác, chỉ là đó giờ về chuyện tình cảm, Hà Chúng luôn tuân theo nguyên tắc không gây thêm phiền, huống hồ đối phương còn là thầy giáo với bạn tốt nhất của mình, Đường Thác bèn vội vàng dùng cánh tay thúc cái vào bụng Triệu Phi Phi: “Đừng nói linh tinh.”
Đường Tự nhìn mà thấy thú vị, ý vị sâu xa lặp lại: “Dính nhau như hình với bóng…”
“Ôi chao thầy Đường không biết đó thôi, hai đứa nó ở kí túc còn ngủ chung một giường cơ!” Sắp tốt nghiệp đâm ra Triệu Phi Phi cũng hớn hở, cậu ta rướn cổ kích động nói với Đường Tự: “Thầy nói xem, hai đứa nó bất bình thường quá đúng không… ui da mắc chi đá tao hoài vậy!”
Hà Chúng cảm giác đứa bạn cùng ăn cùng ở bốn năm đại học đang ném chính cậu vào hố lửa, cậu ấy đen mặt cười, kéo Triệu Phi Phi tới ngồi trên bậc thềm, đoạn nghiến răng nặn ra hai chữ với người trước mắt: “Im mồm.”
Đường Tự hơi cúi đầu, trông thấy Đường Thác đang ngắm mặt sông, trông độ lúc rồi nhỏ giọng hỏi: “Còn ngủ chung một giường?”
Thực ra lúc này trong lòng Đường Thác đang trộm vui, cậu lắc lắc người, bĩu môi.
“Thì… mười ngày cũng có tới tám ngày.”
Ánh mắt Đường Thác lộ vẻ giảo hoạt, Đường Tự một tay cầm ô, một tay rất muốn vuốt ve cậu, hoặc nắm tay thôi cũng được.
Ý nghĩ này cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện nữa rồi, chỉ là lúc này bên bờ sông có chút gió lạnh, thổi cơn sóng lòng anh càng thêm rạo rực.
Đường Tự khẽ đẩy Đường Thác, hai người dịch sang bên cạnh mấy bước, giữ một khoảng cách an toàn với Hà Chúng và Triệu Phi Phi.
Đường Tự đút cái tay rảnh chơi của anh vào trong túi quần, mắt nhìn về phía con sông xa xa.
“Thực ra anh vẫn luôn cảm thấy, những nơi có nước rất thích hợp để yêu đương.”
Đường Thác thấy các bạn trong lớp đều ngồi ở phía trước hai người nên cũng âm thầm buông lỏng cảnh giác.
Cậu nghiêng đầu khẽ hỏi: “Tại sao?”
“Anh cũng không biết.” Đường Tự mỉm cười, lắc đầu nhìn cậu: “Có lẽ bởi nước khá là trợ hứng?”
“Nước nào trợ hứng, rượu mới trợ hứng chứ…”
Đường Tự hãy còn cười, anh liếc nhìn xung quanh, đoạn vươn tay xoa đầu Đường Thác: “Dù sao anh vẫn thấy, mỗi ngày ăn xong cơm tối có thể cùng người mình thích tới bên bờ sông, bờ biển hay bờ hồ nào đó tản bộ là một chuyện vô cùng thư thái.”
Đường Thác nghe mà thất thần, im lặng nhìn góc nghiêng khuôn mặt khẽ cười của Đường Tự.
Đèn trên mặt sông bừng sáng, ánh đèn vàng xâu thành chuỗi thình lình xuất hiện, phác họa theo những đường nét lâu đời của cây cầu đường sắt.
Đường Tự ngước mắt nhìn rồi bỗng giơ tay chỉ về phương xa, gọi: “Các em ơi mau nhìn, lên đèn rồi.”
Kẻ ngồi hóng lại chẳng chú ý tới, ánh mắt đám học trò thuận theo hướng chỉ của Đường Tự soàn soạt nhìn về phía bờ bên kia.
Đường Thác cũng nghểnh cổ đi tìm cảnh đèn sắc rực rỡ ấy, cậu híp mắt, miệng cong thành một đường xinh đẹp mà dịu dàng.
Mắt vừa mới nhìn thấy ánh đèn, ai dè một giây sau cằm đã bị người ta tóm lấy.
Cảnh vật trước mắt thay đổi, tán ô vốn đang che trên đầu cũng xê dịch, chắn đi tầm nhìn của mọi người phía sau.
Lại một lần nữa Đường Thác quên nhắm mắt, cậu cứ thế mở to mắt nhìn rõ một một những đường nét của người phía trước, trong đầu như nổ pháo hoa, sáng gấp ngàn gấp vạn lần cảnh đèn sắc giữa ban đêm.
Cậu không dám tin Đường Tự lại hôn mình giữa cái nơi không gì che chắn này, bên kia còn là sinh viên của anh, bạn học của cậu.
Một nụ hôn thoáng qua, rất ngắn ngủi, Đường Thác còn chưa hoàn hồn mà Đường Tự đã tự nhiên như thường đứng thẳng người dậy.
Cảnh tượng hồi nãy hãy còn lưu lại trong đầu Đường Thác, dọa cậu tay chân mềm nhũn, sau khi trở lại bình thường mới hoảng loạn ngẩng đầu xem có bị ai phát hiện không.
Những người khác vẫn đang cầm điện thoại chụp ảnh, chỉ có Hà Chúng ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai người bọn cậu, vẻ mặt cậu ấy đã không thể dùng hai từ chấn kinh để hình dung được nữa.
Đường Tự cũng trông thấy Hà Chúng, anh nhướn mày mỉm cười, hỏi: “Sao em không ngắm đèn?”
Hà Chúng sựng người trong hai giây, giơ tay đỡ trán: “Thầy Đường, thầy coi em đủ sáng hay chưa?”
Đường Tự cười thầm hai tiếng, đáp: “Cũng tạm.”
Cảm giác ánh mắt của anh một lần nữa rơi trên người mình, Đường Thác cúi đầu đỏ mặt, bàn chân chà chà dưới mép bậc thềm.
Đường Tự “haizz” một tiếng, dùng cánh tay khẽ đụng cậu, lúc này Đường Thác mới ngẩng đầu, chẳng nói chẳng rằng nhìn anh.
“Thích không?” Đường Tự cong khóe miệng hỏi.
“… Gì cơ?”
Lần này Đường Tự không đáp thành tiếng mà chỉ dùng khẩu hình nói với cậu hai từ: vụng trộm.
Đường Thác cảm giác cậu lại bị oanh tạc một lần nữa, độ ấm trên mặt vừa mới hạ thấp lại một lần nữa dâng cao, cậu ho khan hai tiếng, làm mặt quỷ với Đường Tự: “Vi lão bất tôn[1].”
[1] Vi lão bất tôn: chỉ làm người lớn tuổi nhưng lại không biết tự tôn trọng chính mình, hành động không đứng đắn khiến người khác không thể tôn kính.
Nói đoạn cậu im lặng mất một lát, sau rồi hai tay đút túi, nhón nhón chân, ánh mắt phiêu diêu không biết nhìn đi nơi nào, bảo: “Nhưng thích cực kì.”
Đường Tự lại hỏi: “Thích căng thẳng kích thích hay vi lão bất tôn?”
Đường Thác hơi ngửa mặt, nhắm một mắt nhìn về phía đám người phía trước.
“Thích căng thẳng kích thích mà vi lão bất tôn mang lại.”
Đây là lần đầu tiên cậu được trải nghiệm, nhắm lại một bên mắt cách xa cậu, đứng ở bên cạnh Đường Tự, đợi đến khi khoảng cách trở nên đủ gần là có thể nhìn thấy độc nhất gương mặt anh.
Tầm nhìn bị thu nhỏ song với em, chỉ cần chứa được anh là đã đủ lớn.