Tư Tự Vạn Thiên

Chương 36: Chương 36






Trên đường trở về, Đường Tự dừng xe trước cổng siêu thị, tắt máy xong thì giải thích: “Hôm nay không ăn ngoài nữa, về nhà ăn.”
Những ngày nóng nhất của mùa hạ sắp đến, điều hòa trong siêu thị mở hết công suất, lúc bước vào Đường Thác còn rùng mình vì lạnh.

Đường Tự thấy dáng vẻ đó của cậu bèn chậc một tiếng: “Ngày mai bắt đầu chạy bộ buổi sáng đi em, anh giám sát.”
Đường Thác giơ tay xoa mũi, ngước mắt tranh biện: “Sức khỏe của em rất tốt, chỉ là đột nhiên lạnh vậy, cần phải có một quá trình thích ứng.”
Đường Tự bật cười thành tiếng, xoa đầu cậu một cái rồi không để ý cậu nữa.
“Muốn ăn gì nào?” Anh nhìn quanh một lượt, hỏi: “Ăn cá không?”
Đường Thác nghĩ ngợi rồi gật đầu, đợi đến khi đi tới chỗ bán cá cậu lại bảo: “Chúng ta mua cá nào ít xương ấy.”
Đường Tự không chọn chỗ để cá sống mà bước tới trước trước tủ đông, chọn một hộp cá biển trắng bóc.
“Nấu cho em một món đặc biệt, cắt loại cá biển này thành miếng rồi xào với dưa chuột, nêm chút giấm, rượu gia vị gì đó, anh thấy ăn ngon lắm.”
Sống trong đất liền nên hai người thường xuyên ăn cá nước ngọt, Đường Thác nhớ năm nọ có người cho hai con cá biển, Hướng Uyển bởi chưa biết nấu nên băn khoăn hồi lâu.

Cuối cùng cậu nhớ mẹ cậu tra được cách nấu trên mạng, hấp con cá ấy lên, thành phẩm cho ra rất mặn, chẳng ngon gì cả.
Nghe Đường Tự nói cách xào cá, cậu cảm thấy rất mới lạ: “Sao anh biết kiểu nấu ấy?”
“Trước kia hồi ở nước ngoài anh ăn chán món Tây bèn tự nấu cơm.

Lúc mới bắt đầu chẳng hiểu gì cả, mua bừa con cá, đem về kí túc thì bạn cùng phòng bảo đó là cá biển, rất mặn.

Anh đương nhiên không biết làm thế nào, bèn xào như kiểu xào rau luôn, nghĩ bụng nếu đã mặn thì khỏi cần tra muối, ai ngờ nấu xong lại ngon ra phết.”
“Thế thì là anh thiên phú dị bẩm rồi.” Đường Thác nghe vậy bèn đáp.
Nếu như phải bàn về sùng bái cá nhân một cách mù quáng thì chẳng ai cướp được ngôi vị thứ nhất của Đường Thác cả.

Đáp lời xong cậu cũng mới nhận ra bản thân mình lại si mê như thế, Đường Thác âm thầm le lưỡi, một mình bước về phía trước.
Khí lạnh từ tủ đông vẫn đang không ngừng ùa tới, Đường Tự đỡ xe đẩy dừng lại, Đường Thác không chú ý, vẫn một mình phiền muộn đi về phía trước.

Đường Tự mỉm cười quan sát bóng lưng cậu hai giây, sau đó anh cúi đầu liếc nhìn, thấy tủ đông cạnh mình vừa khéo có một đống đồ rực rỡ màu sắc.

Đường Tự nhướn mày, duỗi tay lấy một cái ra.

Đường Thác đi mãi đi mãi mới đột nhiên phát hiện bên cạnh cậu hình như không có ai, cậu mông lung tại chỗ quay đầu tìm kiếm thì thấy Đường Tự đang một tay đẩy xe đẩy bước về phía mình, mỉm cười dịu dàng.
Đợi đến khi bước tới trước mặt cậu, Đường Tự vươn một tay vốn đang giấu sau lưng kia ra, ngay sau đó, có thứ gì đó lành lạnh chạm tới chóp mũi cậu, Đường Thác theo bản năng cấp tốc ngẩng đầu, tránh đi cái lạnh.
Cậu rụt cổ hạ mắt nhìn, là một cây Cornetto vị vani.
Đường Tự dùng ba ngón tay nắm lấy phần chóp của vỏ kem, xoay trái xoay phải hai vòng.
“Hôm nay biểu hiện rất tốt, thưởng cho em đấy.”
Trên đường về nhà, Đường Tự nói với cậu hôm nay dự định nấu món gì, radio trong xe đang phát tình hình giao thông thực tế, ngoài xe ánh nắng đương lúc đẹp, tất cả đều mang theo hơi thở của cuộc sống.

Cửa sổ xe bị ánh nắng chiếu vào trở nên trong suốt, Đường Thác thông qua đó tìm kiếm bóng hình của Đường Tự, nhìn miệng anh hết đóng lại mở.

Một khung cảnh bình thường là thế nhưng với Đường Thác, ấy là hạnh phúc đã vượt qua cả năm tháng an yên.
Tiếng chuông điện thoại có hơi “lạc hậu” vang lên, Đường Thác lấy ra coi, là Hà Chúng gọi tới.

Đường Thác chỉ kịp alo một tiếng, cuộc gọi này đã biến thành sàn diễn cá nhân của Hà Chúng.
Đợi cậu cúp máy, Đường Tự hỏi: “Kết quả thi tiếng Anh qua rồi?”
“Anh nghe thấy hả?” Đường Thác dụi dụi tai, nói xong lại gật đầu bổ sung: “Cậu ấy thi ba lần rồi, coi như đã qua.”
Đường Tự bật cười, đột nhiên hỏi: “Em thì sao? Nếu là em thì phải thi mấy lần?”
Câu hỏi này khiến Đường Thác im lặng một lúc, không phải cậu đang nghĩ đáp án mà là đang nghĩ cách trả lời.

Cuối cùng, Đường Thác duỗi một ngón tay lắc lắc với Đường Tự: “Một lần.”
Đường Tự quay đầu nhìn cậu, anh phát hiện Đường Thác thực sự không hiểu kiêu ngạo nghĩa là gì, dù có nói những lời như thế thì nom cậu như chỉ đang trần thuật lại một câu chuyện dưới góc nhìn khách quan, trong mắt không có đắc ý, thậm chí nửa phần giảo hoạt cũng không có.
Không vì sự ưu tú của bản thân mà tự kiêu là một phẩm chất vô cùng tốt đẹp, nhưng áp dụng nó lên người Đường Thác lại khiến Đường Tự đau lòng khôn nguôi.

Anh hi vọng ít nhất khi ở trước mặt anh, cậu có thể đắc ý, có thể kiêu ngạo.
“Em giỏi ghê.” Đường Tự cười nói, còn xoa xoa mái tóc bồng bồng của Đường Thác: “Chưa nghe em nhắc đến chuyện thi tiếng Anh, sao thế, không định ra nước ngoài à?”
Đường Thác còn chưa kịp thu hồi ánh mắt đang nhìn Đường Tự thì Đường Tự đã quay qua, thấy hết vẻ mờ mịt không biết làm sao của cậu.

Một hồi lâu chưa thể sắp xếp lời nói, Đường Thác vừa bối rối vừa gấp gáp túm nhăn cả quần short của mình.
Đường Tự không thúc giục, cũng không quay đầu qua nhìn cậu nữa, tiếp tục bình tĩnh lái xe về phía trước.
“Em không muốn đi nước ngoài… Em thấy ở trong nước cũng rất tốt.” Mãi hồi lâu sau Đường Thác mới lên tiếng.

Có lẽ bởi chuyến đi triển lãm khoa học kĩ thuật vừa rồi, cũng có lẽ bởi lần này người đặt câu hỏi là Đường Tự nên Đường Thác lúc bấy giờ vô cùng lo lắng.

Nói xong cậu nhìn chằm chằm Đường Tự, sợ để sót mất bất kì vẻ mặt nào của anh.
Ngược lại thì Đường Tự rất bình tĩnh, anh không ngạc nhiên cũng chẳng phản đối, anh chỉ nói một câu, ồ, thế à.
Chênh lệch chỉ xuất hiện khi có so sánh.

Đường Thác nhớ đến dáng vẻ “sóng xô không đổ” đứng ở đó của Thẩm Tập Huy, rồi lại nhớ đến vẻ mặt khi khen ngợi Thẩm Tập Huy của Đường Tự.
“Vậy cũng được, có điều nói thực lòng, anh có hơi bất ngờ.” Đường Tự nói: “Mặc dù trong nước rất tốt nhưng xét về trình độ chuyên môn, nhiều năm nay chúng ta đúng thực là có những tiến bộ rất lớn, song cũng không thể không thừa nhận những cách biệt so với nước ngoài.

Ngoài ra cách thức giảng dạy ở nước ngoài cũng không giống trong nước, bên nào cũng có cái lợi cái hại, em đã rất quen thuộc với cách thức giảng dạy bên mình nên anh đang nghĩ, nếu như em ra nước ngoài, tiếp thu một vài thứ mới mẻ, có lẽ sẽ giúp được em nhiều hơn.

Đương nhiên, anh chỉ đưa ra đề xuất cho em chứ không bắt em phải thay đổi quyết định, anh tôn trọng tất cả những quyết định của em, bởi lẽ anh tin rằng những quyết định em đưa ra là đúng, tin tưởng vô điều kiện.”
Những lời này của Đường Tự làm Đường Thác chấn động không nói nên lời, cậu cắn môi dưới, quay đầu nhìn về phía trước.
“Ừm, em biết rồi.”
Về vấn đề này, những lí do mà cậu đưa ra cho mình không hề đầy đủ, vậy nên phản ứng đầu tiên của cậu là trốn tránh.

Cậu sợ phải thảo luận chuyện này với Đường Tự, hoặc là nói cậu sợ Đường Tự sẽ phát hiện ra sự hạn hẹp của cậu, nhìn thấu cậu khi yêu lại là một kẻ coi tình yêu như miếng cơm ăn.
Thế nhưng né tránh không có nghĩa là cậu không âm thầm suy nghĩ.
Đoạn đường xe này không hề dài, Đường Thác còn chưa sắp xếp xong suy nghĩ của mình thì Đường Tự đã dừng xe ở vị trí đỗ.

Đường Thác vẫn chưa nghĩ thông, đầu óc loạn cào cào khiến cả người cậu cũng chậm rì rì.

Đường Tự một phen túm lấy Đường Thác đang đi về phía cửa nhà bên cạnh, nhịn cười nhìn cậu mặt mày u sầu, hỏi: “Sao thế, nhà cũng không nhận ra nữa hả?”
Về tới nhà, Đường Tự lấy đồ ăn trong túi ra, đơn giản phân loại rồi đưa hai bó rau cho Đường Thác: “Đi nhặt rau đi, nhặt xong rồi rửa.”
“Ò.” Đường Thác đáp một tiếng, xách rau tới bên cạnh thùng rác, tự mình chuyển cái ghế đẩu sang rồi ngồi xuống, bắt đầu vùi đầu nhặt rau.
Lúc nắm lá rau, Đường Thác nhịn không được bắt đầu tiến hành cái trò chơi hiệu quả rất nhỏ nhưng lưu truyền nhiều năm ấy.

Nhặt lá đầu tiên, đi nước ngoài, nhặt lá thứ hai, không đi nước ngoài…

Đợi đến khi nhặt rau xong, Đường Thác nhìn chằm chằm đống lá rau một hồi, ném toẹt cái lá biểu thị “ra nước ngoài” trên tay xuống.
Đường Tự đang ở một bên giã đông cá, đồng thời chú ý dáng vẻ đấu tranh với chính mình của Đường Thác.

Mới đầu thì len lén, về sau anh phát hiện Đường Thác tuyệt nhiên không hơi đâu để ý đến anh nên cứ thế đứng đó nhìn một cách lộ liễu, còn lấy điện thoại chụp trộm bóng lưng của cậu.
Rất lâu rất lâu về sau, Đường Thác rất không vừa ý với tấm ảnh vừa sa sút vừa ủ rũ đó, đã thế Đường Tự còn khăng khăng dùng nó làm ảnh nền máy tính, cậu nhiều lần phản kháng đều không có hiệu quả.
Đường Thác mặt mày ủ dột đặt rau rửa xong lên thớt, Đường Tự làm bộ không thấy dáng vẻ buồn đời của cậu, bảo: “Được rồi, hết việc của em rồi, ra ngoài xem tivi đi.”
Đường Thác lại không đi, im lặng đứng nhìn bên cạnh Đường Tự.
Đường Tự lấy một nắm rau đặt xuống, động tác trên tay bắt đầu, hỏi Đường Thác: “Gì thế? Muốn học nấu ăn à?”
Cũng chẳng biết là thật hay là giả, Đường Thác “ừm” một tiếng.

Đường Tự mới cười đuổi cậu ra ngoài, cậu đột nhiên hỏi: “Có phải anh thấy em rất không có chí khí không…”
Tiếng thái rau lưu loát bỗng im bặt, Đường Tự liếc nhìn cậu một cái, tiếp đó lại cúi đầu thái tiếp, chỉ là lần này anh không xắt vội vàng như cũ nữa.
“Tại sao lại nói như vậy?”
Đường Thác im lặng trong hai giây, không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh hi vọng em ra nước ngoài hay ở trong nước?”
Hai người như thể đang tiến thành một trò chơi đặt câu hỏi, tất cả những đáp án đều biến thành câu nghi vấn.
“Nếu như ở trong nước, em muốn học trường nào?”
Hỏi thì hỏi là thế nhưng Đường Tự không hề đợi Đường Thác trả lời, dáng vẻ muốn nói lại thôi của người trước mắt đã nói lên tất cả, hơn nữa anh cũng đã đoán được từ lâu.

Đường Tự cảm thấy không cần phải bức ép cậu, anh thở dài một hơi, bỏ dao trong tay xuống, quay người đối diện với Đường Thác.
“Anh muốn hỏi em một chuyện, em chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi là được.” Đường Tự đặt hai tay lên vai Đường Thác, hơi khom người, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Em muốn tiếp tục ở lại đại học Công nghiệp, là bởi vì anh sao?”
Câu hỏi này quá rõ ràng, cũng quá thẳng thắn.
Tuy nhiên điều nằm ngoài dự đoán của Đường Thác lại là sau khi Đường Tự bóc tách những suy nghĩ trong lòng cậu, cậu không hề bối rối, cũng chẳng hề hoảng loạn như trong tưởng tượng.

Ánh mắt của Đường Tự quá dịu dàng khiến cậu không muốn né tránh.
Lúc gật đầu, nom vẻ Đường Thác đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đường Tự lại nhìn cậu hồi lâu, anh mỉm cười, nghiêng đầu hỏi: “Anh quan trọng thế à?”
Lần này thì Đường Thác không chần chờ cũng không ngại ngùng, lập tức kiên định gật đầu.
Đường Tự thở ra một hơi, rời khỏi Đường Thác, quay người tựa bên tủ bát.
“Tư Hành, nếu như em của hôm nay không phải hai mươi tuổi mà là ba mươi tuổi, anh sẽ không khuyến khích em rời đi.”
Anh kéo lấy một tay của Đường Thác, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, từng chút từng chút vuốt ve ngón tay cậu: “Nhưng em mới hai mươi tuổi, em sắp có mười năm tươi đẹp nhất của cuộc đời, mười năm này đối với em mà nói, có vô cùng vô tận khả năng, còn về những khả năng này là gì, anh nghĩ sau này em sẽ rõ.

Anh có thể vì em xây một cái tổ ấm áp, em đương nhiên có thể ở trong cái tổ đó cả đời, nhưng anh không hi vọng ngay cả cơ hội ngắm nhìn những phong cảnh khác em cũng không có.”
Đường Thác chớp mắt nhìn Đường Tự, một mình nghiền ngẫm nội dung trong câu từ của anh.

“Anh biết em không muốn rời xa anh, thực ra anh cũng thế, thậm chí mới nãy em gật đầu bảo anh rất quan trọng anh đã có suy nghĩ không cần nói thêm gì nữa, cứ thế ích kỉ giữ em ở bên cạnh.

Song anh không thể làm như vậy, em còn một năm nữa là tốt nghiệp cử nhân, suy cho cùng dừng lại ở bậc cử nhân, tất cả những gì em học được, tất cả những gì em tích lũy trước đây đều chỉ là một bước đệm.” Đường Tự nâng tay vuốt ve vị trí xương bả vai sau lưng Đường Thác: “Đôi cánh ở nơi này mới vừa mọc, đâu dễ dàng gì cho cam, em nên dang rộng cánh mà bay chứ không phải giờ đã qua quýt thu nó lại.

Anh chọn làm giảng viên ở đại học Công nghệ, ấy là sau khi anh đã có đôi lần từng trải, tự mình độc lập đưa ra quyết định, anh hi vọng em cũng có thể như vậy, đến khi ấy không cần biết lựa chọn cuối cùng của em là gì, anh đều ủng hộ em, giúp đỡ em, hiểu không?”
Đường Thác nào có không hiểu những lời này, nhưng cậu không chịu được, đến học ở một ngôi trường khác với trường của Đường Tự cậu đã không chịu được chứ huống chi cách anh cả một đại dương, cả một ngày sáng hay đêm dài.
Thấy cậu im lặng không lên tiếng, Đường Tự kéo cậu về phía mình, ôm chặt bảo: “Anh không có ý nhất định muốn em ra nước ngoài, nếu như em đi thật thì anh cũng không nỡ, nhưng bất kể em muốn đi đâu, anh đều sẽ đợi em.

Tương lai của em, lựa chọn của em, tình cảm giữa hai người chúng ta, quyền chọn lựa vĩnh viễn thuộc về em.

Anh nói như thế, em có hiểu được không?”
“Anh…”
Đường Thác cứng ngắc tại chỗ, một lời hứa hẹn không có nguyên tắc cũng chẳng thấy công bằng, cậu không dám tin đó sẽ là lời hứa của Đường Tự.
Có vẻ như Đường Tự nhìn thấu những suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng lúc này của cậu, anh khẽ cười: “Chẳng lẽ em cảm thấy, với em ngay cả chút nguyên tắc kia anh cũng không vứt bỏ được sao? Vậy thì em không khỏi xem thường chính mình quá rồi.”
Đường Thác còn đang sựng người thì Đường Tự đã buông cậu ra, cầm dao lên một lần nữa, vừa sắp xếp đồ trên thớt vừa nói như kể chuyện ngày thường: “Thực ra hồi ấy sau khi đưa em rời đi, trong lòng anh vẫn còn nghèn nghẹn, lúc đó anh nghĩ, anh nhất định phải khiến tương lai của em trở nên rực rỡ, trở nên rộng mở.

Về sau sống cùng em một khoảng thời gian, suy nghĩ của anh lại thay đổi, anh nghĩ, chỉ cần em có thể bình an mạnh khỏe lớn lên là được, không cần phải thực sự trở thành nhân tài trụ cột gì gì đó.”
Mặc dù Đường Thác con đang chìm đắm trong lời hứa hẹn kia, nhưng nghe đến đây, cậu vẫn sịt sịt mũi, nhỏ giọng nói: “Vì khi ấy em quá ngốc à?”
Đường Tự bật cười: “Đương nhiên không phải, tâm tình của anh khi ấy chắc kiểu tấm lòng cha mẹ thiên hạ, cảm thấy em khỏe mạnh trưởng thành đã là rất tốt rồi.”
Đường Tự thái rau xong thì lại cắt dưa chuột thành miếng, cuối cùng mới bắt đầu xử lí con cá.

Cá cũng cắt thành miếng như thế, nhưng lúc hạ dao anh nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng không phát ra âm thanh quá lớn.
“Tới hiện tại, anh vẫn mong em có thể khỏe mạnh trưởng thành như thế, không chỉ về thân thể mà về cả tâm lí, cả cảm xúc.

Anh biết, rất nhiều chuyện trước đây khiến em không được thoải mái, anh hi vọng bằng hết khả năng của mình có thể khiến em thư thỏa hoàn toàn, đồng thời thật sự hưởng thụ cuộc sống.”
Đường Thác nghe anh nói, hiểu mà như không hiểu, ánh mắt nhìn Đường Tự của cậu chứa đựng không ít nghi hoặc.
Đường Tự vẫn giữ dáng vẻ tươi cười, tay còn bận nhưng lại sáp đầu qua, hôn lên miệng Đường Thác một cái.
“Không hiểu không quan trọng, anh sẽ từ từ dạy em.

Hiện giờ em chỉ cần biết là, bất kể sau này em đi xa cỡ nào, bay cao cỡ nào, anh đều dõi theo em, đều sẽ yêu em.

Với em, anh là sự giúp đỡ, chứ không phải sự ràng buộc.”