Từ Từ Suy Lý

Chương 63: Lời nói dối và đánh đổi




“Hồng Bân?” Chồng của Cốc Hàn Yên ngay lúc này lại không liên lạc được.

“Tôi tính gọi điện thoại hỏi anh ta khi nào về lại thành phố S, nhưng mười phút trước điện thoại của anh ta đã tắt máy.”

Một là điện thoại hết pin, hai là anh ta tắt nguồn, khả năng thứ ba là do người khác khóa máy.

Nếu như là tình huống đầu tiên, thì hết cách; còn trường hợp thứ hai và thứ ba có hơi …

Từ Hoãn Hoãn cúi đầu đọc lại vụ án một lần nữa, lần thứ hai kẻ bắt cóc đòi tiền chuộc, Hồng Bân mới báo cảnh sát, sau đó tên này không liên lạc nữa, nên từ đầu đến cuối cảnh sát chưa từng nghe qua nội dung cuộc trò chuyện của anh ta và tên bắt cóc, mà hoàn toàn do Hồng Bân tường thuật lại. Nếu như anh ta nói dối, cũng chẳng ai biết và cũng không người nào hoài nghi.

Trong nhà của kẻ bắt cóc, cảnh sát tìm ra được năm mươi ngàn đồng tiền mặt. Nếu như tiền của Hồng Bân đưa không phải là sáu trăm ngàn mà chỉ năm mươi ngàn thì sao? Đó không phải là tiền chuộc vợ và con gái, mà là tiền thù lao.

Từ Hoãn Hoãn phát hiện mình rơi vào hình thái tư duy thế này: cô cho rằng Ngôn Lạc là vì mẹ hắn; do vậy, cô liền cho rằng người có vấn đề trong vụ án này là người bị bắt cóc, Cốc Hàn Yến.

“Người Ngôn Lạc muốn giết không phải Cốc Hàn Yến mà là chồng cô ta, Hồng Bân.”

Nửa tiếng sau, tựa như muốn nghiệm chứng suy đoán của Từ Hoãn Hoãn, Cục cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại nặc danh thông báo phát hiện một tử thi nữ.

Một tiếng sau, tử thi được chở về cảnh cục, trải qua xét nghiệm DNA chứng thực là thi thể của Cốc Hàn Yến.

Từ Tĩnh tiến hành nghiệm thi, nguyên nhân cái chết của Cốc Hàn Yến giống hệt con gái cô ta, là bị dây thừng siết chết, thời gian tử vong cùng ngày với con gái mình, giết chết bọn họ chính là tên bắt cóc kia.

Thời gian chỉ còn lại một tiếng đồng hồ, vốn dĩ phải tìm Cốc Hàn Yến thì bây giờ chuyển sang truy tìm Hồng Bân.

Đã điều tra qua, Hồng Bân đúng là đến thành phố Y công tác hai ngày, ba tiếng trước đã quay về thành phố S. Chu Tề Xương thông qua camera tìm kiếm tung tích của anh ta. Hiện tại chỉ có thể xác định anh ta chưa về nhà.

Từ Hoãn Hoãn chậm rãi nhẩm tính thời gian, sau khi về lại thành phố S Hồng Bân mới tắt máy. Có thể anh ta đã ý thức đượccảnh sát hoài nghi mình, nên anh ta khóa máy, trở về nhà tính lấy tiền bỏ trốn. Trường hợp thứ hai, anh ta cho rằng mình không hề bị hoài nghi, sẵn sang quay về thành phố S phối hợp điều tra, nhưng bị Ngôn Lạc bắt cóc, điện thoại di động cũng bị Ngôn Lạc nắm giữ.

Nếu nằm trong trường hợp thứ hai, trừ phi Ngôn Lạc cố tình bại lộ vị trí, còn không chỉ trong một tiếng cảnh sát không thể nào tìm ra. Còn nếu là trường hợp thứ nhất, giả thiết Ngôn Lạc vẫn chưa thể xuống tay với hắn, vậy bọn họ vẫn còn cơ hội.

Nhà của Hồng Bân và nhà của cha mẹ anh ta đã phái cảnh sát theo dõi. Anh ta cũng không có nhiều khả năng chọn sẽ về đâu. Một người đàn ông có thể ra tay giết chết vợ con mình khả năng lớn nhất chính là vì một người phụ nữ khác.

“Anh Chu, anh tra giúp tôi lịch sử cuộc gọi của Hồng Bân thử xem hắn có quan hệ mật thiết với người phụ nữ nào hay không?”

“Có! Người phụ nữ liên lạc nhiều nhất, là …” Chu Tề Xương theo dãy số tra ra thân phận đối phương: “Là đồng nghiệp của anh ta, tên Elaine.”

“Tra camera khu vực nhà cô ta, Hồng Bân rất có thể đã đến đó.”

Trong lúc Chu Tề Xương tra tìm trên camera, nhóm của Cao Lâm đi thẳng đến địa chỉ nhà Elaine. Mười phút sau, Chu Tề Xương phát hiện ở camera tại tiểu khu nhà cô ta bắt gặp Hồng Bân đang vội vã đi vào.

Tuy nhiên Hồng Bân chỉ ở trong nhà Elaine chưa đầy mười lăm phút và bỏ đi. Từ Hoãn Hoãn nhìn thời gian, chuyện xảy ra hơn một tiếng trước.

Hồng Bân khẳng định muốn bỏ chạy và cảnh sát chỉ còn ba mươi phút để tìm ra được hắn.

Thời gian kết thúc khi cảnh sát vẫn đang loay hoay tìm kiếm, nhưng vẫn chưa tìm thấy được tung tích Hồng Bân.

Chín giờ tối, ròng rã mười hai tiếng.

Mười phút sau, điện thoại của Hồng Bân mở máy. Chu Tề Xương cấp tốc định vị được vị trí di động của anh ta, sau đó nhờ cảnh sát khu vực gần đó chạy đến địa điểm vừa có được, nhưng tất cả đều đã trễ.

Bốn mươi phút sau, Từ Hoãn Hoãn và Từ Tĩnh đến nơi, là một nhà kho, trong nhà kho đèn sáng choang, buổi tối bước vào có hơi chói mắt khiến Từ Hoãn Hoãn phải nheo mắt lại. Bên trong Cao Lâm và các cảnh viên khác đã có mặt. Cô nhận găng tay từ Từ Tĩnh, rồi bước tới.

Chỉ mười mấy bước, nhưng Từ Hoãn Hoãn lê từng bước nặng nề, đến gần Cao Lâm cô dừng lại. Trước mắt là thi thể của Hồng Bân, anh ta ngã nằm trên đống tiền, hai mắt trợn trừng, trong miệng cũng nhét mấy tờ tiền.

Không còn nghi ngờ gì nữa, lần này cô lại thua.

Thời gian Hồng Bân tử vong khoảng chín giờ, giống như những lần trước Ngôn Lạc đã nói với Từ Hoãn Hoãn, trong vòng mười hai tiếng nếu cô không mở email, hắn sẽ giết một người. Qua chín giờ, Ngôn Lạc lập tức giết Hồng Bân, người mà trong mắt Ngôn Lạc buộc phải chết.

Từ Hoãn Hoãn bước ra khỏi nhà kho thì điện thoại vang lên, cô cắn môi nhìn màn đêm, không cần coi điện thoại cũng biết ai gọi tới. Cô thở hắt ra một hơi, rút điện thoại trong túi, kề sát bên tai. Theo như thường lệ cô sẽ không lên tiếng, đối phương cũng vậy.

Im lặng khoảng hơn một phút, sau đó mới truyền đến giọng nói của Ngôn Lạc: “Hoãn Hoãn!”

“Tại sao lại giết Hồng Bân?”

Ngữ điệu của hắn rất thoải mái: “Em đã biết rồi không phải ư?”

“Quả nhiên … vì mẹ anh sao?”

Không dừng lại một chút nào, Ngôn Lạc dường như chỉ muốn nhảy qua đề tài này vậy: “Đúng rồi, hai hôm nữa sẽ đến sinh nhật em!”

Ngôn Lạc không muốn trả lời, nhưng Từ Hoãn Hoãn buộc phải hỏi cho rõ: “Anh tìm thấy mẹ của mình rồi?”

Từ Hoãn Hoãn chờ đáp án của hắn, nhưng một lát sau chỉ có tiếng cười khẽ, “Hoãn Hoãn, đây có thể coi là em đang quan tâm tôi không?” Giọng nói của hắn tràn đầy sự sung sướng.

“Tôi chỉ muốn bắt được anh!”

Ngôn Lạc cúi đầu nghịch nghịch cây bút máy màu đen trên tay, chậm rãi lên tiếng: “Nếu như có một ngày tôi chết trước khi em bắt được tôi, em có thương tâm hay không?”

Từ Hoãn Hoãn không hề nghĩ đến vấn đề này, “Tại sao tôi lại phải đau lòng?”

Ngôn Lạc thở dài một hơi: “Thật máu lạnh! Dù gì chúng ta cũng quen biết cả hai năm trời!”

Lại còn chê cô máu lạnh?!!! Từ Hoãn Hoãn cười gằn: “Không phải lần trước chính anh cho người đến giết tôi sao?”

Ngôn Lạc vẫn không trả lời cô: “Ngày hôm nay em mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”

Nghe thanh âm cắt điện thoại, Từ Hoãn Hoãn chậm rãi thả di động xuống, cô nghiêng đầu, cảm thấy có chút kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên Ngôn Lạc nhắc đến cái chết của mình, không lẽ nào hắn bị bệnh? Hoặc rơi vào tình thế nguy hiểm?

“Sao vậy?”

Giọng nói lành lạnh của Từ Tĩnh kéo Từ Hoãn Hoãn trở về thực tại, cô quay sang nhìn anh, từ trước đến nay cô chưa từng giấu giếm Từ Tĩnh: “Là Ngôn Lạc gọi đến, em luôn có cảm giác bất an.”

Từ Hoãn Hoãn đưa tay đặt lên bả vai cô, động viên: “Không sao đâu!”

Giọng nói êm ái của anh truyền vào tai cô, Từ Hoãn Hoãn tựa người vào lồng ngực anh, ngửa đầu lên: “Anh còn phải về lại cảnh cục?”

Từ Tĩnh nhìn cô, ngón tay thuôn dài giúp cô vén những lọn tóc bị gió thổi tung: “Ừm! Em về nhà trước, anh nghiệm thi xong sẽ về!”

“Vâng!” Từ Hoãn Hoãn nhẹ giọng đáp lời, cô duỗi cánh tay ôm lấy anh. Nằm trong vòng tay của Từ Tĩnh, cô luôn cảm nhận được sự ấm áp và an toàn, nhất thời không hề muốn buông tay.

Phía sau lưng truyền đến tiếng ho khan, Từ Tĩnh quay đầu nhìn, là Cao Lâm. Anh ta đang chuẩn bị thu đội, trở về Cục cảnh sát.

Từ Tĩnh thu tâm mắt, nói nhỏ: “Cao Lâm đến rồi!”

“A!” Nghe đến cái tên này, Từ Hoãn Hoãn nhanh chóng thả hai tay, lui về sau. Quả nhiên Cao Lâm đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, cử chỉ thân mật bị bắt tại trận khiến Từ Hoãn Hoãn ngượng ngùng, hai má đỏ lựng. Cô mím mím môi, vẫy vẫy tay với Từ Tĩnh, mấp máy môi nói ra ba chữ: “Ngày mai gặp!”