Tự Tu Dưỡng Thành Một Nhược Công

Chương 31




Tống Nghệ Thiên là một người đàn ông hào phóng, không có mấy suy nghĩ về việc làm 0, chung quy anh cũng sớm thử qua một lần, cho nên làm thêm lần thứ hai lần thứ ba cũng chẳng sao, anh còn cho rằng tình ái có bao nhiêu dấn thân sẽ thu bấy nhiêu phúc lợi, quá khứ đi ngủ hoang còn cùng bạn tình thử những đạo cụ tình thú hiếm lạ, nói như vậy, tìm khoái cảm qua điểm G tuyến tiền liệt cũng chả phải chuyện lớn.

Tống Nghệ Thiên chỉ ngại cái kia của Chung Tiểu Nhạc quá cầm thú đi, thô to như đắp bùn lên vậy, chỉ nhìn cũng sợ rồi, sờ lên còn vừa cứng vừa nóng, hai quả trứng phía dưới nặng trình trịch, nhìn như dụng cụ tra tấn vậy, đúng là thứ có thể chơi đến thích.

Bây giờ còn bắt anh tự mình nằm lên thớt cho biến thái xử lý sao? Tống Nghệ Thiên tự nhận là người có gu thẩm mỹ, có thể cương với cái đầu heo của cậu đã không dễ chứ đừng nói phải xung phong ra trận, hơn nữa giày vò thương binh như cậu ta cũng có vẻ quá vô nhân đạo đi.

Không khác gì biến thái!!

Tống Nghệ Thiên không định nhận phần thiệt về mình, đem chuyện biến thái làm khổ mình cũng đừng mơ, nhưng tên đã lên dây, lòng lại có suy nghĩ cho Chung Tiểu Nhạc một chút ngon ngọt, anh bèn dứt khoát dùng hai cái đùi rắn chắc kẹp chặt eo Chung Tiểu Nhạc, dẫn cái tay dính nhầy nhầy đến khai mở cửa huyệt.

“Biến thái, chạm vào chỗ này, hầu hạ lão tử thư thái, cậu không thể không làm gì ………” Tống Nghệ Thiên cảm nhận được hai cái ngón tay run cầm cập đâm vào trong thân thể của mình, nhịn không được hừ nhẹ trong cổ họng.

Chung Tiểu Nhạc bị thanh âm của anh kích thích đến mức tính khí nóng bừng, cậu cố gắng lục lại kí ức tìm kiến thức để lấy lòng Tống Nghệ Thiên, sợ bản thân làm bậy hư gạo hư đường.

“Nghệ Thiên ca, chỉ có thể dùng ngón tay sao?” Chung Tiểu Nhạc cẩn thận xoa nắn, cố gắng trợn to hai mắt để quan sát phản ứng của Tống Nghệ Thiên.

“Ưm …… bớt nghĩ chuyện bậy đi, chỉ có thể dùng ngón tay.” Tống Nghệ Thiên như con mèo khép hờ hai mắt, vòng eo cong thành thành đường cung, dường như cả nửa người trên đều dán trên người Chung Tiểu Nhạc.

Hai ngón tay sẽ không trướng đến mức đau, cũng sẽ không nhỏ đến mức không cảm thấy gì, vừa vặn đốt xương ngón tay của Chung Tiểu Nhạc rất rõ ràng, trắng nõn mà thon dài, so với cái thứ cầm thú to đùng kia lại càng chiếm được nhiều ưu ái của Tống Nghệ Thiên hơn.

Chung Tiểu Nhạc rõ ràng cảm thấy lần này tiểu huyệt của anh mềm mại thư thái hơn lần trước nhiều, hiển nhiên là anh đã không còn địch ý, phối hợp phun ra nuốt vào với động tác xoa nắn của Chung Tiểu Nhạc, chuyển động của Tống Nghệ Thiên cũng không thuần thục hơn bao nhiêu, còn lung tung hùa theo dục vọng của chính mình, khoé mắt đầu mi ướt át đẫm phong tình.

Tay của Tống Nghệ Thiên cũng không nhàn rỗi mà an ủi tính khí đều cứng của hai người, lâu lâu lại khiến cho thứ rực lửa của Chung Tiểu Nhạc đụng vào cơ bụng anh, cảm nhận người dưới thân thích đến run rẩy, anh vừa lòng dùng một bàn tay nắm tóc Chung Tiểu Nhạc kéo lên, kề đầu ngực mình vào miệng cậu.

Chung Tiểu Nhạc ngầm hiểu ra, ngậm trọn lấy viên đậu hồng hồng, mặt sau lại cho thêm một ngón tay.

Tống Nghệ Thiên phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, cúc nhỏ có hơi trướng, nhưng vẫn trong tầm chịu được, ngược lại còn thêm vài phần khoái cảm, tuyến tiền liệt ít khi xài mang đến sự sung sướng đầy dụ dỗ, Tống Nghệ Thiên không hề thấy chán ghét, quyền chủ động còn nằm trong tay anh, anh rất vừa lòng.

Hơi nước còn sót lại trong phòng tắm vương trên hai con người động tình thành từng giọt mồ hôi li ti, Chung Tiểu Nhạc tham lam liếm đi từng giọt mặn nồng trên ***g ngực anh, tay trái tận tình xoa nắn vuốt ve bờ mông hiếm khi thấy được cùng đường eo hoàn hảo, dã thú trong lòng cậu kích động nghiến răng, cảm xúc cuồn cuộn dâng lên như muốn phá tung ***g giam.

Cậu thật muốn nhìn kỹ xem cửa động thèm khát kia đang ngấu nghiến ngón tay mình thế nào, muốn liều lĩnh đè người này xuống làm đến mức không thở ra hơi, muốn liếm khắp cả cơ thể anh, muốn cùng Nghệ Thiên ca của cậu thâm tình ôm hôn.

Trừ bỏ vài ý *** không thực tế kia, thứ Chung Tiểu Nhạc cuối cùng có được cũng chỉ là nụ hôn với Tống Nghệ Thiên, vào lúc hai người đều buông xuôi xin hàng, Tống Nghệ Thiên cúi đầu hôn cậu theo cách tàn bạo, cấp bách cắn hút nước bọt đối phương.

Hai dòng dịch trắng vương trên ngực nhau, cũng mở màn cho một cảnh lửa cháy hỗn loạn.

Tống Nghệ Thiên phát tiết một lúc, vẻ mặt thoải mái ửng hồng ghé nép vào người Chung Tiểu Nhạc mà hưởng thụ dư vị, đầu lưỡi siêng năng của Chung Tiểu Nhạc lại cứ thế liếm láp hõm vai Tống Nghệ Thiên, Tống Nghệ Thiên lười biếng chống người dậy, nhổ hết mấy ngón tay còn cắm như củ cải trong mông mình ra, đứng lên, thong thả đi vào phòng tắm mở vòi sen.

“Thật phiền toái, vừa tắm xong lại làm bẩn.”

Tống Nghệ Thiên cách khá xa, khiến Chung Tiểu Nhạc lại không thấy rõ mặt anh, chỉ có thể dùng ánh mắt mê ly cùng nụ cười ngu si hướng về phía đối phương: “Không sao, chúng ta có thể lại làm bẩn một chút.”

“Hừ, cứ mơ đi.”

Tống Nghệ Thiên rửa hết dịch thể trên người, rửa luôn mấy thứ nhầy nhụa sau mông, cửa huyệt tuy có nóng lên nhưng không còn cảm giác xé rách đau đớn như lần trước, Tống Nghệ Thiên thả lỏng nghĩ, có lẽ anh cũng có thiên phú.

Lại giúp Chung Tiểu Nhạc lau sạch, ném cho cậu một cái khăn tắm to để tự cậu lau khô, đến khi cả hai đều ổn thoả rồi, Tống Nghệ Thiên nghĩ đùi phải của Chung Tiểu Nhạc coi như gần phế, dứt khoát cố hết sức bế ngang cái tên to cao gần ngang mình, cứ thế đá văng cửa phòng tắm, hai người đều trần truồng, anh còn phải kiềm chế xúc động muốn quẳng thẳng Chung Tiểu Nhạc lên giường mà nhẹ nhàng đặt cậu nằm ngay ngắn.

Trên đường, Chung Tiểu Nhạc vẻ mặt không giấu thẹn thùng, đầu lại đầy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cứ thế giả bộ làm tân nương chẳng nề hà cơ thể 1m80 của mình mà vùi vào ngực Tống Nghệ Thiên, lòng rộn rã rộn rã đếm nhịp tim đập của đối phương, tầm mắt mơ màng ngắm Tống Nghệ Thiên từ cổ xuống cằm lại lên khoé miệng ánh mắt, cho dù nhìn không rõ, nhưng cậu vẫn thấy anh đẹp trai chói mắt.

Tựa như hoàng tử vậy!!

Chung Tiểu Nhạc rơi vào bể tình càng sâu.

Tống Nghệ Thiên cau mày chụp quần lót áo ngủ vào người Chung Tiểu Nhạc, tâm can sục sôi, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên đầu giường mới thấy đã là 2 giờ sáng, anh bật đèn bàn, an bài Chung Tiểu Nhạc nằm thật ngoan ngoãn, còn bản thân lại chán ngán gảy gảy chậu cây tiên nhân cầu trong ánh sáng mờ mờ.

“Lúc ngủ không được lộn xộn.”

“Ừ, em mà lộn xộn, Nghệ Thiên ca cứ trói em lại.”

“Thê thảm như vầy, bắt đầu từ mai cậu phải nghỉ ngơi dưỡng chân, việc còn lại cứ để tôi.”

“Như vậy sao được, có muốn em tìm người giúp việc không …….. Chỉ là nếu thế, không gian riêng của hai đứa cũng mất…….”

Tống Nghệ Thiên lạnh lẽo quay đầu nhìn cậu một cái.

“Biến thái, sáng sớm ngày mang tôi mang cậu đi mua kính mắt, miễn cho cậu đi trong nhà mình cũng đập đầu vào tường.”

“Được.” Chung Tiểu Nhạc nghĩ nghĩ, úp úp mở mở, lúc chui vào chăn mới nói: “Vẫn là, Đổng Thiên mang em đi cũng được, tiền thì để em tự bỏ.”

Tống Nghệ Thiên cân nhắc, anh đã quen biết Chung Tiểu Nhạc lâu như vậy, từ khi cậu ta vừa mới có ý quấy rối đến nay, cái tên biến thái này công phu huỷ không khí càng lúc càng cao cường, từng câu từng chữ đều chọc điên người, thật sự ngứa đòn.

Anh thở dài thò tay xoà xoà tóc Chung Tiểu Nhạc, bất đắc dĩ nói:“Cuối tuần cũng bắt đầu kì nghỉ hè.”

Chung Tiểu Nhạc lập tức kích động đến mức cả người cứng còng, mặt đỏ lên.

“Tiểu tử này, dám đang bận tâm tôi có thời gian dành cho cậu không chứ gì.” Tống Nghệ Thiên cười, ánh đèn vàng mờ phủ lên anh làm Chung Tiểu Nhạc mơ hồ có thể thấy được nam hài khoẻ mạnh kháu khỉnh năm đó, nam hài vươn cánh tay nhỏ nhắn đầy bụi đất, nói với cậu, cậu không sao chứ.

Lời nói cất kĩ trong hồi ức như lờn vờn bên tai, Chung Tiểu Nhạc hoảng hốt thò tay cầm lấy bàn tay ấm nóng đang để bên giường của Tống Nghệ, như là kẻ đuối nước ôm lấy cành cây khô, như là nắm chặt giấc mộng cuối cùng cũng tìm được.

Tống Nghệ Thiên tùy ý để cậu kéo, giọng nói có chút dịu dàng cùng thoải mái: “Sao đây? Có gì vui sao?”

“Ừm, vui, rất vui.” Thanh âm khô cằn của Chung Tiểu Nhạc trong chăn vo ve truyền ra.

Tống Nghệ Thiên cười khan một tiếng, không lại mở miệng.

Chung Tiểu Nhạc nhìn anh, vẫn nhìn, chỉ hận không thể đem hết mấy từ như anh tuấn, dịu dàng, gợi cảm, đáng yêu, say đắm này đổ hết lên người Tống Nghệ Thiên, ngôn từ không thể miêu tả nổi anh.

Đây là một người độc nhất, hoàn mỹ, chỉ thuộc về cậu.

Chung Tiểu Nhạc trước khi đi vào giấc ngủ mơ hồ cảm nhận được Tống Nghệ Thiên dùng lực nắm chặt tay cậu.

A, cậu yêu người đàn ông này đến thảm.

Nhược công tu dưỡng-32