Chung Tiểu Nhạc không có xe, chỉ có thể đi bộ đến siêu thị, trên đường đi bị không ít người nhìn theo chỉ trỏ cái mặt ảnh hưởng chỉ số nhan sắc của thành phố, Chung Tiểu Nhạc mặt không chuyển sắc, từng bước uy phong, khí thế cao lãnh.
Lúc thanh toán, cô bé nhân viên thu ngân sắc mặt phức tạp nhìn cái mặt đan xen dấu tay, đôi mắt sưng tấy, khóe miệng bầm đen, trên cằm còn gợn râu xanh tua tủa, thanh niên cả khuôn mặt bị tàn phá đến khó coi, lúc đang thối tiền cuối cùng cũng không nhịn nổi mà quan tâm hỏi: “Quý khách, quý khách không sao chứ?”
“Không sao.” Chung Tiểu Nhạc bình tĩnh mà trả lời, thanh âm không hề dao động.
Thấy thái độ cậu lạnh lùng, cô bé thu ngân cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ là tính tiền xong thì tốt bụng nhắc nhở đối phương có tiệm thuốc ở kế bên.
Chung Tiểu Nhạc cầm theo bao lớn bao nhỏ, nách còn kẹp một túi gạo, lên đường đi về nhà, lại một lần nhớ tới Tống Nghệ Thiên nằm ở trên giường mình, hai má nổi lên chấm hồng bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, bước chân cũng nhanh hơn không ít, lại nghĩ tới lúc ra cửa trạng thái của Tống Nghệ Thiên tựa hồ không tốt lắm, thân thể hơi toả nhiệt, vì vậy tức tốc quẹo vào tiệm thuốc kia.
Chọn vài loại trị cảm mạo, nhiễm trùng, thuận tiện băng bó hai ngón tay bị thương tại chỗ, đó là do hôm qua bị Tống Nghệ Thiên cắn cho, thật ra khi đó cậu cũng vô cùng đau đớn, răng nghiến nát thịt, sáng sớm hôm nay liền kết thành một vòng tròn máu đông rất khó coi.
Chung Tiểu Nhạc mơ hồ nhớ lại khoang miệng ấm áp của Tống Nghệ Thiên, cùng đầu lưỡi trơn trượt.
Vị y tá trung niên bôi thuốc tím băng bó cho Chung Tiểu Nhạc nhìn cái mặt cậu y như màu thuốc thật khó coi, chỉ cảm thấy Chung Tiểu Nhạc nhất định là bị vợ đè đầu, nhìn dấu tay hằn như vậy, cổ còn có một cái dấu răng hung tàn, bà không nhịn được, dùng giọng nghiêm túc nói: “Đây là người trong nhà làm?”
“Vâng.” Chung Tiểu Nhạc vội vàng gật gật đầu, không biết xấu hổ chiếm chút tiện nghi câu từ.
“Người trẻ tuổi tìm đối tượng, cũng đừng nhìn vẻ bề ngoài quá, vẫn phải chú trọng bên trong, nhìn cậu như vậy, ra cái giống gì!”
“Không có sao.” Chung Tiểu Nhạc rất đương nhiên nhận Tống Nghệ Thiên là đối tượng của mình: “Người ta rất tốt.”
“Tốt cái gì! Người ta phỏng chừng thấy cậu thành thật dễ ức hiếp, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về, không nên chiều.”
Chung Tiểu Nhạc tin tưởng nếu như là lúc Tống Nghệ Thiên khoẻ mạnh, cậu mà dám giáo huấn không chừng sẽ bị bóp chết tại chỗ.
“Anh ấy tốt vô cùng, cảm tạ.”
Y tá thấy khuyên bảo không có kết quả, cũng đành như vậy thôi.
Chung Tiểu Nhạc trên mặt xoa một tầng Vân Nam bạch dược, hai ngón tay thương tật bị trói thành một, y tá hỏi cậu: “Còn cần gì?”
Chung Tiểu Nhạc suy nghĩ một chút, trả lời: “Thuốc trĩ nữa.”
Ôm một đống lớn đồ vật, Chung Tiểu Nhạc nhanh nhanh chạy về nhà, cả người đổ mồ hôi đầm đìa.
Không để ý tới cái khác, việc Chung Tiểu Nhạc làm đầu tiên là lẻn đến phòng ngủ của mình trước, rón rén mở cửa phòng ra một chút nhìn lén vào, phát hiện Tống Nghệ Thiên còn vẫn duy trì tư thế nằm sấp trên giường, hơi thở đều đặn giữa đám nội thất tĩnh lặng, tâm cậu lại dập dờn.
Đóng nhẹ cửa phòng, nguyên liệu cầm trong tay nấu ăn đem ra phân loại từng cái bỏ vào trong tủ lạnh, Chung Tiểu Nhạc là một nam nhân độc thân, nhà bếp của cậu vẫn mới tinh, tuy rằng cơ hồ chưa bao giờ sứ dụng tới, nhưng dụng cụ vẫn nấu nướng hết sức đầy đủ.
Mặc dù có một quãng thời gian không tự mình làm cơm, Chung Tiểu Nhạc dù sao cũng sống một mình nhiều năm như vậy, tay nghề vẫn có thể phục vụ người.
Tay trái bị thương không tiện, Tống Nghệ Thiên mới bị khai bao, Chung Tiểu Nhạc quyết định làm chút đồ thanh đạm.
Vo gạo, bỏ vào nồi, nhỏ vào vài giọt dầu vừng, nêm thêm gia vị cho cháo, rồi mới lấy cải thìa vừa mua rửa sạch thái nhỏ, Chung Tiểu Nhạc cứ thế ngóng ngóng đứng đếm thời gian mà chờ đợi, đợi đến lúc cháo trở nên thơm mềm sẽ bỏ bắp cải vào, sau lại hầm một chút nữa rồi mới múc ra chén.
Đi vào phòng ngủ, kéo màn cửa sổ ra, trước để bát cháo ra xa một chút, Chung Tiểu Nhạc mới cẩn cẩn trọng trọng tiến lên đánh thức Tống Nghệ Thiên.
Tống Nghệ Thiên nóng nảy đứng dậy, không chút nghĩ ngợi trực tiếp nắm lấy một cái gối đập vào mặt Chung Tiểu Nhạc, Chung Tiểu Nhạc cũng không ngần ngại chút nào mà dùng mặt tiếp gối, sau đó đầy nịnh nọt nhét lại gối vào lưng đối phương cho người ta dựa, sau đó đi lấy bàn chải khăn lau trong tầm mắt quan sát âm lãnh ấy để hầu Tống đại gia rửa mặt.
Lười mặc quần áo vào, Tống Nghệ Thiên liền dứt khoát ngồi ở trên giường đưa tay nhận bát cháo Chung Tiểu Nhạc đem tới, cau mày nuốt trọn ba muỗng mới cảm thấy dạ dày dễ chịu không ít.
Cháo này đến muối còn không nêm vào, Tống Nghệ Thiên còn thầm khinh bỉ Chung Tiểu Nhạc một phen, cũng lười oán giận cái gì với tên này, thôi đành vứt chén cháo rỗng vào ngực Chung Tiểu Nhạc, không khách khí chút nào mắng: “Nấu cái quỷ gì cháo trắng cải thảo, đái một cái là hết, mà còn không no, lần sau làm món khác.”
Chung Tiểu Nhạc bỏ mớ thuốc giảm nhiệt hạ sốt mới mua đi, nhìn Tống Nghệ Thiên ăn vào, mới nhỏ giọng phản bác: “Vết thương phía sau của anh không tốt, chỉ được ăn đồ lỏng.”
“Con khỉ! Ai nói thế?”
“Internet.”
“Tốt xấu gì vẫn nên nấu cháo trứng muối thịt nạc!”
“Không được…” Chung Tiểu Nhạc dứt khoát từ chối: “Thức ăn mặn, sẽ gây buồn nôn.”
“Cút cút cút! Mẹ nó cậu xem lão tử là đang ở cữ hay mang thai?!”
Tống Nghệ Thiên cảm thấy tên này hoặc ngu ngốc, hoặc bị bệnh thần kinh, không biết dây não bị rối chỗ nào, còn có thuộc tính tội phạm ẩn tàng, thả ra liền là một nhân tố uy hiếp xã hội.
Cảm giác trên người có chút khí lực, càng nhìn cái bản mặt của Chung Tiểu Nhạc càng ngứa tay, vì vậy hai tay đẩy một cái liền muốn xuống giường.
Chung Tiểu Nhạc nhanh chóng đưa tay ra muốn đỡ anh, miệng còn vội vàng nói: “Đừng, anh nằm đi, cẩn thận thân thể ăn không ———— “
“Tiêu” chữ còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Chung Tiểu Nhạc liền bị Tống Nghệ Thiên đá một cái lộn vòng, lúc rơi xuống cậu lập tức hoa mắt váng đầu, khá may là ngày trước mình còn chịu mua thảm.
“Chậc, biến thái, sao lại phế như vậy.”
Tống Nghệ Thiên thân thể trần truồng mà đứng ở trước mặt Chung Tiểu Nhạc, đạp ngay vào hạ bộ của Chung Tiểu Nhạc, mũi chân chậm rãi dùng sức hướng ép xuống, ánh dương vàng rực ngoài cửa sổ phủ lên Tống Nghệ Thiên, thân thể cường tráng đẹp đẽ lấp lánh dấu hôn, như giáp vàng nạm đá, giống như thần Zớt trong thần thoại Hy Lạp, mặt hơi mỉm cười, đáy mắt lẫn băng tuyết, từ trên cao nhìn xuống Chung Tiểu Nhạc trên đất.
“Cậu cho rằng tôi chỉ một đêm đã không chống đỡ nổi? Cậu nghĩ cậu là máy đóng cọc mũi kim cương?”
Giọng nói kia, vẻ mặt kia, quỷ súc đến mức Chung Tiểu Nhạc một trái tim thiếu nam ngây thơ tâm suýt chút nát tan.
Chung Tiểu Nhạc mãnh liệt nuốt nước miếng, nhìn thân thể trần trụi của Tống Nghệ Thiên, lại có dấu hiệu cương.
Tống Nghệ Thiên nhận ra được động tĩnh dưới chân, cười gằn, hai cái răng khểnh lộ ra lấp lánh sáng, ngón chân lướt ám muội từ gốc đến ngọn, lại hung ác đạp xuống: “Họ Chung, đừng tiếp tục phát tình với ông, có còn muốn làm đàn ông hay không thì nói, Nghệ Thiên ca của cậu sẽ chặt giúp cậu cái này.”
Chung Tiểu Nhạc rên một tiếng, đau đến mức vẻ mặt vặn vẹo một giây, đôi mắt ướt nhẹp mà nhìn Tống Nghệ Thiên, không dám di chuyển thân thể, chỉ có thể thở hơi lạnh, đưa tay sờ sờ cẳng chân người ta.
“Nghệ Thiên ca, em… Em sẽ đối xử tốt với anh.”
Chung Tiểu Nhạc nghiêm trang thề.
“Không lạ gì.” Tống Nghệ Thiên nghe không lọt tai câu nói cũ xì này, nghe một lần phiền một lần, càng phiền càng muốn đánh Chung Tiểu Nhạc.
Chung Tiểu Nhạc gấp đến độ sắc mặt tái đi, hô hấp không nổi, nhanh chóng dùng giọng điệu trách trời thương người mà chào hàng chính mình, một cặp móng heo sờ tới sờ lui trên bắp chân sạch sẽ: “Đừng, em nuôi anh, cơm em làm, lông chân cũng sẽ cạo đúng hạn, lần sau bảo đảm mang bao…”
Tống Nghệ Thiên hừ lạnh một tiếng, bất đắt dĩ thu chân về, đặt mông ngồi trở lại trên giường xoa cái eo già, mới vừa miễn cưỡng đứng dậy ngược Chung Tiểu Nhạc một cái, cái mông lại bắt đầu đau.
“Đi, trước tiên gỡ hết mấy tấm hình kia xuống, nhìn phát ốm.”
Chung Tiểu Nhạc theo tầm mắt của đối phương vách tường của mình toàn hàng “Cất giấu”, trong lòng có chút không muốn, nhưng cậu từ trước đến giờ sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu gì của Tống Nghệ Thiên, lòng thầm an ủi ngược lại chính chủ sẽ ở tại đây, sau bèn đứng dậy cẩn thận lấy từng tấm hình xuống, bỏ toàn bộ vào bên trong một cái rương, dáng vẻ quý trọng như bảo bối đến mức hèn mọn nhìn không nổi.
“Ngoan.”
Nhìn vách tường sạch sẽ, tâm lý Tống Nghệ Thiên thư thái không ít, bắt anh ngủ tại gian phòng chỉ có toàn là ảnh của mình thêm một đêm, anh chắc chắn mơ thấy ác mộng.
Anh còn chưa đến mức chỉ bị người chọc vào hậu môn liền tìm cái chết trả thù xã hội, nhưng cũng không thể đập phá vô ích, không thể đổ máu, không thể phạm tội, thế nên không ngược cái tên Chung Tiểu Nhạc xui xẻo này một trận, quả thật có lỗi với đoá hoa cúc tàn của mình!
“Cậu định lúc nào mới để tôi đi đây?”
“Đừng đi, đến ở chung với em.”
“Cút đi, ông còn phải đi làm.”
“Không có sao, nhà em còn gần chỗ làm anh hơn nhà anh.”
Ấn đường Tống Nghệ Thiên biến thành màu đen: “Hoá ra sớm đã có mưu lược, Chung Tiểu Nhạc cậu khá lắm.”
Chung Tiểu Nhạc tự biết nhỡ mồm, cứng đờ mím mím môi: “Vậy em đi theo ở chung với anh.”
“Xì, có khác nhau sao, cũng vẫn là cậu ảo tưởng giam cầm tôi phi pháp.” Tống Nghệ Thiên nhìn khuôn mặt màu sắc sặc sỡ của đối phương cùng vải băng trên ngón tay, lòng bỗng nhiên sinh ra thứ cảm xúc khó gọi tên: “Nói chung cái chuyện cưỡng *** hư hỏng thiển cận đó, cũng đừng nghĩ sẽ làm lại lần thứ hai.”
“Sẽ không.” Chung Tiểu Nhạc vội vàng giơ tay phải lên làm bảo đảm: “Em sẽ không.”
Nhìn kiểu thần kinh của cậu ta căng thẳng như vậy, Tống Nghệ Thiên thầm ở trong lòng nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn một phen, nếu kẻ này không có ý thả người, chính mình chạy, không chắc cái tên phát bệnh này lại sẽ làm ra trò gian trá gì.
Mà cứ như vậy chiều theo ý muốn của Chung Tiểu Nhạc, anh thực sự không cam lòng.
“Được, ở thì ở, cậu bao ba bữa.”
“Được.”
“Việc nhà tôi không quản.”
“Được.”
“Nơi này tôi lớn nhất.”
“Được.”
Máy móc đáp ứng các loại điều kiện bất bình đẳng, Chung Tiểu Nhạc cuối cùng không nhịn được vì chính mình mưu cầu tí xíu phúc lợi: “Sau đó, còn có thể làm không?”
Tống Nghệ Thiên hếch cằm, khịt mũi coi thường: “Dằn vặt một đêm còn chưa đủ?”
“Không đủ.”
“Như vậy –” Tống Nghệ Thiên vừa suy nghĩ vừa liếc nhìn vẻ mặt chờ đợi của Chung Tiểu Nhạc: “Xem tâm tình.”
Nhược công tu dưỡng-18