Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 47: Thu lưới




Từ Nhuận Thanh không nhanh không chậm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, vừa kiểm tra, vừa nói: “Không được tự nhiên cái gì?”

Thanh âm kia nhàn nhạt, giống như là đang… hỏi một người bạn nhỏ nghịch ngợm thích gây sự, loại ngữ khí kiểu “Em vì cái gì không đồng ý”.

Niệm Tưởng đang há miệng, không tiện trả lời, dù sao, vấn đề này cô cũng không nghĩ sẽ trả lời, đơn giản cứ giả ngu.

Từ Nhuận Thanh ấn nút thắt trở về, sợ cấn đến miệng cô, ngón tay sờ sờ: “Em không trả lời, anh không ngại áp dụng phương pháp mạnh mẽ.”

Mạnh, mạnh mẽ (⊙o⊙)?

Anh cười như không cười liếc nhìn cô, hơi lui ra vài phần: “Động thử xem, có cấn miệng không.”

Niệm Tưởng theo lời liếm liếm, đầu lưỡi không biết liếm đến chỗ nào của mắc cài, liền thấy đau một trận, cô “a” một tiếng, một giây sau liền nhận thấy trong khoang miệng lan tràn mùi máu tươi.

“Há miệng.” Anh gắp bông, nhìn đầu lưỡi cô chảy máu, hơi nhíu mày, đè bông lên cầm máu. Bị thương rất nhỏ, bông thấm lên liền không có dấu vết.

Đầu ngón tay Từ Nhuận Thanh hơi lạnh, dò đi vào, đè lại chỗ mắc cài, nhẹ nhàng sờ: “Nơi này?”

Niệm Tưởng lắc đầu: “Không phải…”

“Vậy nơi này?” Anh hơi thấp đầu, buông mắt nhìn cô một cái, cẩn thận xác nhận.

Niệm Tưởng gật đầu, nương vào ngọn đèn nhìn rõ mặt anh, dịu dàng, nghiêm túc, rất chuyên chú. Cô giơ tay nhẹ kéo tay áo anh, thấy anh cúi đầu nhìn qua, ngón tay kia nắm chặt cổ tay áo chậm rãi siết chặt, quay mắt đi.

Từ Nhuận Thanh chợt dừng lại, ánh mắt từ trên mặt của cô chuyển tới chỗ ống tay áo cô nắm chặt, mày giương lên, im lặng cười khẽ.

Quả nhiên là đang không được tự nhiên…?

——-

Phùng Giản đến phòng trà lấy nước hết mấy lần, mỗi lần tới đều có thể nhìn thấy Âu Dương ngồi ở cửa sổ, thương cảm nhìn trời. Thẳng đến khi nghỉ trưa sắp kết thúc cũng không thấy Âu Dương nhúc nhích, Phùng Giản chăm chú nhìn anh, biểu tình rõ ràng cho thấy đang thất tình nản lòng, cô quan tâm hỏi: “Âu Dương, anh không khỏe sao?”

“Khỏe a…” Hai tay Âu Dương chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt tan rã: “Tôi chỉ là đang tự hỏi một số chuyện thật sự nghiêm túc…”

Vừa rồi anh giúp Từ Nhuận Thanh đi tìm Niệm Tưởng, vòng quanh Thụy Kim một vòng lớn… Cuối cùng nghe Phùng Giản nói Niệm Tưởng đã đi trở về, anh liền đi về. Kết quả mới vừa đi tới cửa phòng, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.

“Nằm lên đó.”

“Hả?”

“Tối qua, nút thắt, áo khoát lông.”

“Anh nhanh lên.”

“Vội vàng như vậy?”

Âu Dương đứng tại cửa phòng khám, mặt đỏ giống như tôm luộc…

Anh dầu gì cũng là đàn ông mới có bạn gái, mới nếm thử tư vị yêu đương mà được không?! Vì cái gì luôn muốn cho anh phát hiện trước nhiều chuyện làm cho người ta khó có thể mở miệng như vậy…

Anh vốn cho là bác sĩ Từ chính trực, nghiêm túc, nghiêm khắc giữ thân, chỉ hận mình không phát hiện sớm… thì ra, thì ra bác sĩ Từ cũng có thể như thế… Không đứng đắn.

Cái gì áp dụng phương thức mạnh mẽ…

Anh hoàn toàn không dám tiếp tục nghe thêm, được không! Luôn cảm giác mình biết quá nhiều, sớm hay muộn cũng sẽ bị diệt khẩu (┮﹏┮)…

Vì thế, vai phụ như anh, có trọng trách trông chừng ở cửa phòng khám, sau khi đứng thật lâu, thế này mới dám đến phòng trà nước ngồi. Cảm thấy mình quả thực là vĩ đại, có tình có nghĩa, tôn sư trọng đạo…

Phùng Giản nhìn Âu Dương một hồi, trên mặt anh ta có chút phấn khích rồi chuyển qua thở dài một hơi.

Từ lúc Niệm Tưởng đến, làm bác sĩ Từ “quân tâm dao động”, hiện tại ở Thụy Kim cũng không có mấy ai có tinh thần bình thường. Làm một người duy nhất tỉnh táo ở đây, Phùng Giản cảm thấy mình quá cô đơn, tịch mịch … ╮(╯▽╰)╭

Bất quá, kịch tính kế tiếp phát triển ngoài dự kiến của Âu Dương, anh cho rằng Niệm Tưởng và bác sĩ Từ sớm đã “ám độ trần thương” (*), còn vỗ ngực cam đoan cùng Lan Tiểu Quân, kết quả, mấy ngày kế tiếp, phát hiện Niệm Tưởng và bác sĩ Từ lại chia đất làm doanh, phân chia rạch ròi.

(*) Ám độ trần thương: Đã đến giai đoạn mà không ai nghĩ tới.

Chẳng lẽ, bởi vì một số phương diện nào đó không hài hòa, dẫn đến phương pháp mạnh mẽ thất bại, từ đó, hai người không muốn lui tới?

Âu Dương sờ cằm, cảm thấy mình gặp được một nan đề phức tạp nan giải.

Mà cùng lúc đó, người mang lòng “rục rịch tấn công Từ Nhuận Thanh”, Đoàn Viên Viên rốt cuộc bắt đầu hành động …

Niệm Tưởng chán ghét nhất chính là viết bệnh lịch, nhất là lúc nghỉ trưa bị Từ Nhuận Thanh bắt đến phòng khám viết bệnh lịch!

Cô cầm bút hao tâm tốn sức, nắp bút đâm vào cằm dưới, nghiêm túc nghĩ nghĩ, vừa nắm bắt được một chút thông tin hữu ích, đang định soạn lời viết, liền thấy Đoàn Viên Viên cầm cốc nước đi vào.

“Niệm Tưởng…”

Niệm Tưởng ngẩng đầu nhìn lại, là hộ sĩ ở phòng bác sĩ Lý, lần trước nhổ răng cho cô.

Tiểu hộ sĩ mặt hoa da phấn, trộm liếc nhìn Từ Nhuận Thanh đang ngồi ở bàn làm việc, ho nhẹ một tiếng nói: “Tôi nói làm sao mà tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng cô, thì ra là ở trong này cắn bút làm việc.”

Niệm Tưởng há miệng thở dốc, há nửa ngày cũng không biết nói thế nào với cô hộ sĩ, dứt khoát hỏi: “Tìm tôi có việc?”

Tiểu hộ sĩ trừng cô, hờn dỗi: “Tìm cô nhất định phải có việc…”

Niệm Tưởng: “…” Làm sao cô cũng không nhớ rõ, giữa hai người thì khi nào không có việc cũng tìm nhau chơi a.

Đang rối rắm, Từ Nhuận Thanh cúi đầu nhìn cô một cái, hơi nhíu chân mày, nghiêm trang: “Viết xong?”

Niệm Tưởng lắc đầu, nhanh chóng quay lại tiếp tục viết bệnh lịch, lỗ tai thì lặng lẽ dựng lên…

Sau đó liền nghe tiểu hộ sĩ bắt đầu cười khẽ, thanh âm kia mềm dịu như hòa tan trong nước: “Bác sĩ Từ đối với Niệm Tưởng thật nghiêm khắc.”

Từ Nhuận Thanh cũng không ngẩng đầu, tiếp tục xem di động.

Anh trước giờ có một thói quen, giữa trưa sẽ lấy di động xem tin tức, hoặc là đi dưới lầu xem tạp chí… Hôm nay “thư đồng” lấy tạp chí đang viết bệnh lịch, cho nên anh liền chấp nhận, vừa giám sát vừa dùng di động xem tin tức.

Tiểu hộ sĩ xấu hổ, bất quá điều chỉnh tốt tâm trạng rất nhanh, tiếp tục: “A, đúng rồi. Gần đây có phim điện ảnh mới công chiếu, được khen ngợi rất tốt, bác sĩ Từ, anh có hứng thú hay không?”

Từ Nhuận Thanh “Ừm” một tiếng, rốt cuộc nhấc mắt nhìn cô hộ sĩ, hỏi: “Phim điện ảnh gì?”

Lỗ tai Niệm Tưởng nâng càng cao, cắn bút, chuyên tâm nghe lén.

Thanh âm tiểu hộ sĩ hưng phấn, cao giọng nói: “Là điện ảnh viễn tưởng, đương nhiên, bác sĩ Từ nếu không thích, còn có phim tình cảm…”

“Người ta thích xem phim khoa học viễn tưởng.” Từ Nhuận Thanh ngắt lời cô hộ sĩ, ánh mắt buông xuống, liếc nhìn Niệm Tưởng, nhẹ câu khóe môi một chút: “Cô muốn đi xem? Đã mua vé chưa?”

“A?” Tiểu hộ sĩ ngây ngốc trong chớp mắt, còn chưa phản ứng kịp câu nói “Người ta thích xem phim khoa học viễn tưởng” của Từ Nhuận Thanh là đang đùa cái gì, nghe được vấn đề kế tiếp, theo bản năng trả lời: “Còn chưa có, bác sĩ Từ muốn xem sao? Em có thể đi đặt vé…”

“Ừm, vậy làm phiền cô.” Từ Nhuận Thanh khẽ gật đầu, di động ở trên đầu ngón tay anh quay một vòng, dừng lại trong lòng bàn tay. Anh thuận tiện vứt điện thoại xuống bàn làm việc, thản nhiên bổ sung: “Tối chủ nhật rất thích hợp, tôi và cô ấy đều được nghỉ.”

Lúc anh nói câu này, ngón tay hạ xuống chống trên bàn làm việc, nhẹ nhàng gõ vài cái trên mặt bàn, ngữ khí tiếp tục thanh lãnh: “Làm phiền cô đặt cho tôi ghế tình nhân.”

Tim tiểu hộ sĩ nhất thời ngừng đập, cô che thành ngực tan vỡ, không dám tin hỏi: “Bác sĩ Từ, anh, anh, anh có bạn gái?”

“Đã sắp có.” Anh híp mắt lại, cười cười, vừa biếng nhác vừa thích ý: “Đợi theo đuổi được cô ấy, tôi sẽ nhớ cám ơn cô.”

Ánh mắt tiểu hộ sĩ ngây ngốc nhìn Niệm Tưởng, thấy cô cũng có vẻ mặt mê mang, yên lặng phủ định khả năng cô gái đó là Niệm Tưởng, lại nhìn bác sĩ Từ xuân phong đắc ý…

Hoàn toàn không có cách nào khác để tiếp nhận, lệ rơi ròng ròng chạy đi.

Cô mới không cần cám ơn như vậy a a a a a a! ┗|`o′|┛

Niệm Tưởng có chút hiểu rõ lại hình như cũng không hiểu rõ lắm, chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, nhiệt ý kia lan tràn ra, chậm rãi thiêu đỏ cả khuôn mặt ——

Anh nói đến… Hẳn là cô đi? (*/w*)

Thiếu nữ mơ mộng đang dâng cao, chỉ cảm thấy trán đau xót, Niệm Tưởng nhất thời “a” một tiếng, ngước mắt nhìn lên.

Từ Nhuận Thanh đang thu tay lại, mặt không đổi sắc nhìn cô, trầm giọng nói: “Lại không tập trung, anh không ngại phạt em viết một trăm lần bệnh lịch này.”

Niệm Tưởng xoa trán, hai mắt đẫm lệ…

******

Về chuyện bác sĩ Từ có kế hoạch theo đuổi một cô gái, trong vòng mười phút sau liền truyền khắp Thụy Kim, nửa giờ sau, toàn bộ nha khoa đã … Không ai là không biết.

Nhóm của Đoàn Viên Viên vốn thảo luận, thừa dịp Niệm Tưởng không “được sủng ái” mà phát động tấn công, hiện nay đổi thành, thảo luận cô gái thần kỳ kia là ai.

Niệm Tưởng đi phòng trà lấy nước, đi buồng vệ sinh, đi phòng ăn, trên đường đi đều có mấy nhóm y tá, hộ sĩ bắt cóc lại… lôi đi tra hỏi “quân tình”.

Sau vài ngày như vậy, cô cũng bắt đầu mệt mỏi. Ai oán nhìn Từ Nhuận Thanh đang ngồi xem phim trước mặt, sao anh không thu dọn cục diện rối rắm này a!

Mọi người đột nhiên kéo cô về phía trận doanh của họ, làm cho cô chột dạ áy náy, quả thực mỗi giây mỗi phút đều có thể khóc ra…

Thật sự sợ, nếu mọi người biết cô là người đã “Nhúng chàm” Từ Nhuận Thanh, sau đó sẽ bị chém chết…

Thất thần, kết quả chính là không phản ứng kịp trước câu hỏi của Từ Nhuận Thanh ——

Niệm Tưởng nhìn anh dùng đầu ngón tay, chỉ vào hình chụp phim x quang trước mặt, khóc không ra nước mắt: “Anh có thể lặp lại câu hỏi một lần nữa không?”

Từ Nhuận Thanh ngước mắt nhìn cô một cái, chân mày nhíu nhíu, lập lại: “Chỉ ra những điểm trên gương mặt bằng trắc lượng phim x quang.”

“Muốn vẽ ra sao?” Niệm Tưởng hỏi.

Từ Nhuận Thanh từ chối cho ý kiến, đem đầu ngón tay quay trở về, rút cây bút màu đen đưa qua.

Trên cây bút còn lưu lại nhiệt độ từ ngón tay anh, Niệm Tưởng cầm trên tay, có chút hoảng hốt, lại rất nhanh điều chỉnh tốt cảm xúc, quét mắt nhìn phim chụp, bắt đầu vẽ.

“Bla bla bla..” (*)

Cô vừa nói, vừa dùng bút vẽ chuẩn xác vị trí trên phim chụp.

“… Bla bla bla ” (**)

(*) (**): Đây là những từ chuyên môn nên mình không edit được, xin phép lược qua.

Thanh âm của cô mềm nhẹ, tại buổi trưa yên tĩnh nghe có chút tùy ý biếng nhác, con ngươi đen như mực lóe sáng, như là mã não thượng hạng, quang hoa ngàn chuyển.

Ngón tay Từ Nhuận Thanh chống nhẹ cằm dưới, ánh mắt dừng trên mặt của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác mềm mại không thể nói rõ.

Cô còn đang tiếp tục bla bla bla.

“Mô hình trắc lượng có những nội dung nào?” Anh hỏi.

Niệm Tưởng chỉ dừng lại trong chớp mắt, lập tức lưu loát trả lời: “Bao gồm:…”

“Đã không còn “mất tự nhiên”?” Anh lại hỏi.

“Kỳ thật em cũng không tự nhiên lắm…” Nói được một nửa, ý thức được cái gì, Niệm Tưởng lập tức phanh gấp, dừng lại câu chuyện, bỗng nhiên ngước mắt nhìn về phía anh —— đào hố cho cô nhảy ư? Cô mới không mắc mưu.

Cô hắng giọng một cái, tiếp đón ánh nhìn kia của anh, rất có chí khí trả lời: “Thời gian làm việc em không trả lời vấn đề riêng tư, như vậy thật không chuyên nghiệp.”

Ngón tay Từ Nhuận Thanh đè trên mi tâm, cười khẽ một tiếng, nụ cười kia nhàn nhạt, có chút tùy tính: “Theo anh lâu như vậy, chỉ có mấy lời này là nghe lọt?”

Niệm Tưởng nhếch môi không trả lời.

Từ Nhuận Thanh cũng không có ý bức bách, lẳng lặng đưa mắt nhìn cô một lúc, thấy cô cố ý bày ra một bộ biểu tình “Kiên trinh bất khuất”, trong lòng nhịn không được bật cười, chỉ là trên mặt lại không hiện ra nửa phần.

“Một vấn đề cuối cùng.” Anh hơi trầm ngâm: “Chủ Nhật đi xem phim cùng anh?”

Ừm, nên thu lưới rồi.