Từ Từ Dụ Dỗ

Chương 32: Biến chuyển




Mùa đông ở thành phố Z đã đến thời kỳ bùng phát mạnh mẽ nhất, không khí lạnh lẻo vì nhiệt độ giảm thấp, Niệm Tưởng cứ nằm lỳ ở trên giường không chịu dậy…

Đồng hồ báo thức đã vang lên nửa ngày, cô mới mơ mơ màng màng rời giường rửa mặt. Đợi khi vệ sinh cá nhân xong xuống lầu thì đã là 7 giờ 20 phút.

Niệm Tưởng che chắn hai lỗ tai vì không có gì bảo vệ mà đỏ bừng do gió lạnh thổi, quay nhìn bốn phía tìm xe của Từ Nhuận Thanh…

Một tiếng “Tích” nhỏ vang lên.

Niệm Tưởng quay đầu nhìn lại.

Chiếc Audi ưu nhã đậu ở cách đó không xa, đang ở phía sau cô chậm rãi chạy đến, không nhanh không chậm dừng bên cạnh cách cô vài bước chân. Từ Nhuận Thanh kéo cửa kính xe xuống nhìn cô một cái, ngón tay ở trên cửa kính gõ nhẹ, ý bảo cô nhanh chóng lên xe.

Niệm Tưởng vừa nâng lên móng vuốt còn không kịp vung vung lên, liền “thu quân ngừng chiến”, thả trở về. Dùng cả tay chân lên xe, cô xoay đầu lại, cười híp mắt tiếp đón anh: “Bác sĩ Từ sớm an.”

Từ Nhuận Thanh nhìn cô một cái: “Dây an toàn.”

Niệm Tưởng “A” một tiếng, kéo dây an toàn lên cài, tiếng nút khóa kêu lên thanh thúy, mới nghe anh chậm rãi nói một câu: “Không còn sớm.”

Cô chăm chú nhìn đồng hồ, vừa rồi chỉ mất có ba phút lên xe mà…

Điểm tâm A Lộ là cửa tiệm lâu đời có tiếng ở thành phố Z, lúc còn nhỏ nhà Niệm Tưởng cũng không phải là nơi ở hiện tại, mà là ngay con ngõ nhỏ phía sau quán ăn A Lộ. Khi còn bé, mỗi lần đến trường đều là cha Niệm đạp xe đạp đưa cô đi, mỗi ngày đều sẽ ghé đó ăn sáng. Chỉ là sau này chuyển nhà, hơn nữa thời gian học tập khá bận, liền hiếm có cơ hội trở lại đó.

Bây giờ thì dễ dàng hơn nhiều, bởi vì từ A Lộ rẽ qua là đường lớn của trung tâm thành phố, cách chỗ cô thực tập rất gần.

Khi đến được tiệm ăn sáng, nơi đây chỉ còn một chỗ trống, hai người vừa ngồi xuống liền có người phục vụ đi đến ghi thực đơn.

Từ Nhuận Thanh chăm chú nhìn menu, nhìn cô một cái, hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Tất cả đều muốn ăn…

Mắt cô đảo qua đảo lại, cuối cùng vẫn kiềm chế chọn một chén súp tôm bóc vỏ, một lồng bánh bao, vốn còn muốn mấy cái bánh quẩy … Nhưng mắt nhìn thấy Từ Nhuận Thanh ở đối diện, tư thái thanh nhàn đang híp mắt nhìn cô, lặng lẽ nuốt trở vào, đem menu giao cho người phục vụ: “Chỉ hai cái này.”

Từ Nhuận Thanh tùy tiện chọn mấy món, chọn xong đem menu trả về thì nhớ tới cái gì, lại bổ sung một cái: “Đợi lát nữa tính tiền, tính thêm một ly sữa đậu nành mang đi… Thích uống sữa đậu nành?”

Câu sau là hỏi cô.

Niệm Tưởng “A” một tiếng, theo bản năng gật gật đầu, thích… Cho nên sữa đậu nành mang đi, là gọi cho cô sao?

Nhận được trả lời, Từ Nhuận Thanh gật đầu một cái: “Chỉ những thứ này.”

Người phục vụ cười híp mắt nhìn Niệm Tưởng, đi xuống thật nhanh.

Niệm Tưởng bị ánh mắt mập mờ kia nhìn có chút ngại ngùng 囧, nửa ngày không dám nhấc mắt đối diện cùng Từ Nhuận Thanh ——0. 0!

Ăn xong điểm tâm thì còn có mười phút thời gian, Niệm Tưởng thỏa mãn ôm bụng đi trả tiền, vừa đến trước quầy tính tiền, thu ngân đang tính toán, nghi hoặc nhìn cô một cái: “Bàn này đã trả rồi ạ.”

Niệm Tưởng sửng sốt một chút, xác nhận lần nữa: “Cô xác định là trả rồi?”

Thu ngân thực khẳng định gật gật đầu, ngước mắt nhìn về phía sau cô thì nói: “Chính là vị tiên sinh ngồi cùng cô đã trả.”

Niệm Tưởng xoay người nhìn lại, Từ Nhuận Thanh đang cầm theo ly sữa đậu nành cho cô, đứng tại cách đó không xa nhìn cô, thấy vẻ mặt cô buồn bực nhìn qua, ngoắc tay một chút: “Mau tới đây, bằng không sẽ bị muộn.”

Cô đi vài bước đến bên người anh, oán giận: “Không phải nói là em mời sao, anh sao lại trả tiền.”

“Không quen ra ngoài để phái nữ trả tiền.” Anh đem ly sữa đậu nành trong tay nhét vào lòng bàn tay cô, thấy cô nhăn mày vẫn là bộ dáng mất hứng, chần chờ một chút, giơ tay vỗ nhẹ đầu cô một cái: “Tôi có kinh tế, bữa ăn bên ngoài cũng cần một thực tập sinh đến trả tiền?”

Đem góc độ so sánh giữa nhà tư bản giàu có và những người cùng khổ mà xem xét… Niệm Tưởng nhất thời hiểu ra…

Làm gì có thể so đo với nhà tư bản!

Cô hoàn toàn bỏ quên hành động có chút thân mật vừa rồi của Từ Nhuận Thanh.

Cô y tá ở quầy tiếp tân hôm nay vẫn là Văn Văn, cô ấy vừa đến chỗ ngồi của mình, còn đang chỉnh lại cổ áo đồng phục. Nghe thấy tiếng cửa kính bị đẩy ra, vừa ngước mắt lên, liền nhìn thấy Bác sĩ Từ và Niệm Tưởng một trước một sau đi vào ——

“Bác sĩ Từ… Sớm an.”

Từ Nhuận Thanh khẽ vuốt cằm: “Sớm an.”

Văn Văn tiếp tục đờ đẫn: “Niệm Tưởng sớm an.”

Niệm Tưởng cười híp mắt chào lại, đi theo Từ Nhuận Thanh lên lầu hai.

Hôm nay Lâm Cảnh Thư đã bắt đầu chuẩn bị đi giao lưu học tập, cùng lúc đó, thông tin lần đi công tác này đã được công bố cho toàn bệnh viện. Mọi người vừa chúc mừng Lâm Cảnh Thư, vừa sôi nổi suy đoán, cô bé thực tập sinh của Lâm Cảnh Thư sẽ bị chuyển đến phòng nào, cùng bác sĩ nào…

Khẳng định không thể may mắn vào phòng của Bác sĩ Từ, vì Bác sĩ Từ xưa nay không nhận thực tập sinh, nhất là nữ thực tập sinh, bằng không lần này cũng sẽ không đến phiên Niệm Tưởng đến chỗ Lâm Cảnh Thư thực tập.

Nhưng sự thật chứng minh…

Sự thật chứng minh mọi người đều quá ngây thơ rồi… (* ̄▽ ̄*)

Mọi người sau khi đọc xong thông báo “Thực tập sinh mà Lâm Cảnh Thư phụ trách, Niệm Tưởng sẽ chuyển tới chỗ bác sĩ Từ thực tập”, thì tất cả mọi người đều quay mặt nhìn nhau ——

Chuyện thuyên chuyển công tác cũng không phải là đại sự gì mới mẻ, chỉ là tổ hợp Từ Nhuận Thanh và Niệm Tưởng… Quả thực là có chút… Phức tạp?

Đầu tiên, đông đảo nữ y hộ sĩ của Thụy Kim nhất trí kiên định, ủng hộ Từ Nhuận Thanh và Lâm Cảnh Thư bên nhau. Lúc này Lâm Cảnh Thư đi công tác, Từ Nhuận Thanh tiếp nhận thực tập sinh của anh ấy, nhất thời dẫn đến suy đoán như sau:

Bác sĩ Lâm có ý thức trách nhiệm như vậy, biết mình sắp đi công tác, nhất định tối qua đã đến nhà bác sĩ Từ, phó thác thực tập sinh của mình, thật thân thiết gặp mặt bàn chuyện.

Hoặc là, bác sĩ Từ biết sẽ xa cách bác sĩ Lâm một thời gian, liền chủ động tiếp nhận thực tập sinh của bác sĩ Lâm, để sau này, mỗi ngày có thể nương báo cáo tiến độ thực tập, hay là lĩnh giáo kinh nghiệm hướng dẫn để có cớ nấu cháo điện thoại…

Tiếp theo, Niệm Tưởng là bệnh nhân đặc biệt được Từ Nhuận Thanh tự mình cho số điện thoại cá nhân, chuyện này… nhờ câu cửa miệng củaVăn Văn “tôi cho anh/cô biết một bí mật, anh/cô đừng nói cho người khác”, ở Thụy Kim đã không có ai là không biết.

Âu Dương nghe được hai tin đồn phía trước từ Phùng Giản, xong mới nhìn cô ấy một cái, vẻ mặt kiểu “Bản thân tôi cũng đang giữ một bí mật có một không hai, thật là vất vả”, anh ta cẩn trọng từng chữ nói: “Các cô nha, chính là suy nghĩ quá nhiều… Theo tôi được biết.”

Phùng Giản vừa nghe có tin mới, cũng không so đo cùng Âu Dương, bất kể hiềm khích lúc trước, lại gần nói: “Biết cái gì? Biết càng nhiều chết càng nhanh a, tôi có thể vô tư giúp anh gánh vác một chút.”

“Các người đều đoán sai trọng điểm!” Âu Dương thần bí hạ giọng, khẽ rỉ tai nói nhỏ: “Kỳ thật bác sĩ Từ rất để ý không phải là bác sĩ Lâm, là…”

Đang nói đến trọng diểm, bên cạnh giống như có thêm một lỗ tai thò vào, tò mò hỏi: “Là cái gì?”

Âu Dương nhìn thấy Niệm Tưởng, trong nháy mắt chỉ cảm thấy việc tiết lộ cơ mật đã càng ngày càng cách xa ngàn dặm… Anh ta ho nhẹ vài tiếng, cầm cái cốc đi lấy nước uống: “Là bệnh nhân a! Bác sĩ không để ý bệnh nhân thì để ý ai!”

Phùng Giản kêu trời một tiếng, không chút lưu tình trợn trắng mắt nhìn Âu Dương, quay người đi ra ngoài.

“Thỏ con” cũng học theo trợn trắng mắt, nước cũng chưa lấy liền đi theo ra ngoài… Cô rốt cuộc đã hiểu rõ, tính cách bác sĩ Từ như vậy, lại còn được khen ngợi trong Thụy Kim như vậy, thì ra là do có Âu Dương muốn lấy lòng, ở phía sau năng cao hình tượng cho…

Sau khi thông báo từ trên xuống dưới xong xuôi, Lâm Cảnh Thư bắt đầu chuẩn bị đồ đạc cần thiết đi thành phố J trao đổi học tập. Niệm Tưởng sau khi ăn cơm trưa liền đến chỗ Từ Nhuận Thanh phụ giúp việc lặt vặt…

Vì thế, mấy ngày kế tiếp. Phùng Giản cũng không nhìn thấy bóng dáng Niệm Tưởng, muốn nhìn tất nhiên phải đi qua cửa phòng khám của Bác sĩ Từ…

Nhưng gặp nhau nói chuyện nhiều lần, sẽ dễ dàng bị Bác sĩ Từ bắt đi “cải tạo lao động”…

Thật vất vả an bài tình cờ gặp nhau trong phòng trà nước, đầu tiên là hai mắt Phùng Giản đẫm lệ nhìn Niệm Tưởng, muốn nói hết mình có bao nhiêu thắm thiết nhớ tới cô, hơn nữa còn bày tỏ tiếc hận đối với việc Niệm Tưởng mới đi vỏn vẹn vài ngày mà cô đã tiều tụy thành như vậy, cuối cùng mới chuyển dời đến vấn đề chính ——

“Niệm Tưởng, cô đưa bữa sáng cho bác sĩ Từ mới có một ngày đã không đưa nữa, là bị từ chối sao?”

Niệm Tưởng đang nắm chắc thời gian uống nước, Từ Nhuận Thanh tiếp nhận một nữa bệnh nhân của Lâm Cảnh Thư, yêu cầu của anh lại cao, Niệm Tưởng vì đuổi kịp tiết tấu của anh đã bận đến tối mày tối mặt. Ngay cả ăn cơm trưa cũng giống như đánh trận, nhanh chóng trở về tiếp tục cùng Âu Dương sóng vai chiến đấu…

Cho nên, nghe đến câu này, nhất thời —— “Phốc” một tiếng, ….

“Khụ khụ khụ…” Cô ho khan nửa ngày, mới đỏ mặt hỏi: “Cô nói bị từ chối, là… ý đó sao?”

Phùng Giản gật gật đầu, vỗ vỗ vai của cô: “Tôi đã nghe nói, cô đang theo đuổi bác sĩ Từ. Bác sĩ Từ cao lãnh như vậy, không gần nữ sắc, đích xác không tốt để theo đuổi. Nhưng cô đừng nản chí, cô xem có biết bao nhiêu cô gái đã không thành công, biết đâu cô sẽ là người may mắn…”

Niệm Tưởng khóc không ra nước mắt: “Lần trước tôi đã giải thích với cô rồi mà…”

Phùng Giản liếc mắt nhìn cô, khẽ hừ một tiếng: “Cô cho rằng ai cũng ngây thơ giống cô sao, tôi dễ dàng bị lừa dối như vậy? Hơn nữa toàn bộ Thụy Kim đều biết cô đang theo đuổi bác sĩ Từ, không chỉ là tôi cảm thấy như vậy…”

Dứt lời, thấy biểu tình Niệm Tưởng càng thêm tráng liệt, nghĩ lời này của mình có phải nói quá nghiêm trọng rồi không. Lập tức vỗ nhẹ bả vai cô một chút, trầm trọng nói: “Không sao, tôi xem trọng cô. Bên này tôi còn có việc, đi trước a.”

Đừng mà… ┮﹏┮ tráng sĩ ngươi nghe ta giải thích!

Niệm Tưởng từ phòng trà nước trở về phòng khám, cả khuôn mặt đều ảm đạm …

Cô nói đi, sao gần đây tổng cảm thấy ánh mắt của Văn Văn cứ như u oán nhìn cô. Còn có y tá trưởng… Ánh mắt kia hơi có chút ý vị thâm trường.

Nguyên lai mọi người đều đang hiểu lầm cô sao ——

Cô đang âm thầm hao tổn tinh thần suy nghĩ, căn bản không nghe thấy Từ Nhuận Thanh kêu tên mình nhiều lần, vẫn là Âu Dương đẩy nhẹ cô một cái, Niệm Tưởng mới run lên, triệt để phục hồi lại.

Từ Nhuận Thanh nhíu mày nhìn cô, thần sắc nghiêm túc khiến cô có chút sợ hãi. Trong mắt rõ ràng là trách cứ cùng không vui, ánh mắt phiếm ánh sáng lạnh lùng. Bởi vì đang mang khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, tất cả cảm xúc của anh liền do đôi mắt kia từng tấc một phóng đại, khí tràng áp bức nặng nề.

Cô không biết làm sao đối diện anh…

Vừa rồi thất thần, căn bản… Không nghe thấy anh nói cái gì.

Anh tiếp nhận dụng cụ Âu Dương đưa qua, rốt cuộc thu hồi ánh mắt. Chỉ là Niệm Tưởng còn chưa kịp thả lỏng, thanh âm trầm thấp của anh, không có chút cảm tình nào, lạnh như băng đập tới: “Nơi này không phải chỗ cho phép em phân tâm, có cảm xúc cá nhân gì, đều thu lại hết cho tôi.”

Niệm Tưởng nhất thời sửng sốt, sững sờ nhìn anh.

Anh đây là đang trách cứ cô?

Thấy cô còn ngẩn người tại đó không động đậy, Từ Nhuận Thanh không kiên nhẫn nhíu mày một cái, nhấc mắt nhìn qua: “Nghe không hiểu những gì tôi nói?”

“Không có.” Cô giật giật môi, cúi mắt, tâm hồn vốn còn nhộn nhạo trong nháy mắt liền bình tĩnh như nước: “Xin lỗi, em về sau sẽ không như vậy.”