Tử Tù Của Nữ Vương

Chương 90: 90: Có Hối Hận Không





Bạch Trạch Dương quay đầu, đôi mắt ráo hoảnh không còn nước mắt, ngày hôm nay tâm can của y đã nát ra thành nhiều mảnh nhỏ, rõ ràng biết nhân duyên không được đáp, vậy mà vẫn cố chấp muốn nghe.

Bạch Trạch Dương chắp hai tay trước mặt cúi đầu hành lễ.

- Là hạ thần khinh suất mạo phạm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thứ lỗi cho hạ thần.

Từ nay về sau hạ thần sẽ an phận làm một hạ quan mẫu mực, bên cạnh giúp sức cho Người trị vì giang sơn.

Hạ thần…xin phép cáo lui trước.

Bạch Trạch Dương di gót dời đi, vạt áo trắng phấp phới bước qua ngưỡng cửa, y chẳng còn hy vọng gì nữa, chẳng còn mỗi đêm thức họa bóng nữ vương.

Nàng vẫn ở đó nhưng tâm đã trao cho người khác rồi.

Hoạ Y thẫn thờ nhìn bóng lưng cô độc của Bạch Trạch Dương, có lẽ sau hôm nay bức tường ngăn cách giữa nàng và y lại càng dày thêm nữa.


Nàng cứ nghĩ y sẽ một mực đòi giết chết Lữ Vỹ Kỳ nhưng y không nhắc lại, cũng không nói thêm câu nào.

Lời cuối cùng cũng là những phép tắc à trước nay chưa từng có giữa nàng và y.

Lữ Vỹ Kỳ ôm lấy vai nàng, tựa đầu an ủi nàng, hắn biết Bạch Trạch Dương đối với nàng rất quan trọng.

Hắn cũng không nghĩ Bạch Trạch Dương dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, có lẽ tình yêu mà y dành cho Hoạ Y cũng chẳng kém tình yêu mà hắn dành cho nàng nhưng hắn lại may mắn là kẻ được nàng chọn.

Nào có phải trao con tim cho một người là sẽ được nhận lấy, còn phải xem họ có cần hay không đã.

Hoạ Y quay đầu nhìn Lữ Vỹ Kỳ, máu trên cổ chàng đã ngừng chảy, vết cắt chỉ xước vào da cho thấy Bạch Trạch Dương không hề có ý muốn giết chàng.

Điều này là điều nàng thắc mắc nhất, có lẽ nếu không phải là vì nàng thì Bạch Trạch Dương đã xuống tay rồi.

Thấy nàng âu sâu chưa dứt, Lữ Vỹ Kỳ hôn lên tóc Hoạ Y nhẹ nhàng lên tiếng.

- Nàng có hối hận không?
Hối hận, nếu nàng hối hận thì ngay từ lúc đầu đã không yêu chàng, cũng đã không lần nữa đưa chàng quay trở lại.

Nếu hối hận thì tại sao lại dám liều sống chết để được ở bên cạnh chàng.

- Câu trả lời của thiếp là câu chàng muốn nghe, thiếp muốn hỏi ngược lại chàng, chàng có hối tiếc vì đã rời bỏ cuộc sống tự tại ngoài kia để theo thiếp, có từng tiếc dùng dung mạo này vui thú khắp thế gian?
Chàng sống cạnh nàng mấy thu, mấy mùa hoa đào nở nhưng trước mặt người khác không được lộ mặt, cũng chẳng dám tiếp xúc với ai vì sợ bị phát hiện.

Ngoài nàng ra chẳng nói chuyện với ai quá hai câu, chàng hỏi nàng có hối hận không, nàng phải lại chàng cuộc sống tẻ nhạc như vậy có bao giờ chàng muốn từ bỏ?
Lữ Vỹ Kỳ ôm chầm lấy nàng đáy mắt chứa biết bao yêu chiều ở trong đó.


- Ta đã nói rất nhiều lần rồi, chỉ cần nơi đó có nàng là đủ, ta không cần những thứ phiền muộn ngoài kia.

Mỗi ngày nhìn nàng dùng bữa, bồi nàng rửa chân là ta mãn nguyện lắm rồi.

Hoạ Y nhắm mắt, một giọt nước mắt rơi xuống, tuổi thơ nàng bất hạnh nhưng đổi lại lúc trưởng thành nàng có chàng ở bên cạnh, có lẽ là do ông trời bù đắp cho nàng.

Người ta nói nàng bước lên ngôi vị kia là đánh đổi cả thanh xuân của chính mình, giữa ái tình và giang sơn nàng chỉ có thể chọn vế phía sau.

Thiên hạ cũng nói để đất nước cho một nữ nhân cai trị là ô nhục là bán giang sang nhưng hôm nay nàng đã chứng minh được lời đồn mãi mãi chỉ là lời đồn mà thôi.

Ba ngày sau, trong buổi thiết triều Bạch thừa tướng lần nữa bẩm báo với Hoạ Y cho mình về hưu, nàng nhìn Bạch Trạch Dương, y hôm nay vẫn dáng vẻ đó nhưng chẳng ngước nhìn nàng như mọi khi nữa.

Hoạ Y đã nhiều lần từ chối lời đề nghị của Bạch thừa tướng vì vị trí của ông vẫn chưa có người thay thế, người được chọn là Bạch Trạch Dương thì luôn im lặng lắc đầu.

Hôm nay nhìn thấy lưng của Bạch thừa tướng lại còng thêm nàng không thể từ chối nữa.

Hoạ Y đồng ý cho Bạch Lập Thành cáo lão an dưỡng tuổi già là chuyện đương nhiên nhưng tước vị thừa tướng không thể bỏ trống.


Một vị quan trong hàng nhị phẩm ra bẩm báo.

- Bẩm Hoàng thượng, nếu Bạch thừa tướng đã thôi nhiệm chức, vậy thì Người cũng nên quyết định người sẽ lên thay, vị trí này không thể không có chủ được.

Những vị quan khác cũng đồng tình với ý kiến này, họ bắt đầu nhao nhao bàn tán về người sẽ lên kế nhiệm, một lát sau có một vị quan khác bước ra nói.

- Bẩm Hoàng thượng, theo hạ thần thấy vị trí này suy đi tính lại cũng không ai qua được Bạch thượng thư, dù cho ngài ấy nhiều lần từ chối nhưng khó có thể tìm được người xuất sắc hơn ngài ấy.

Hoạ Y nhìn Bạch Trạch Dương, y vẫn trầm ngâm như cũ nhưng nàng không thể phớt lờ ý kiến của quần thần nên cũng hỏi cho có lệ.

- Bạch khanh ý của khanh thế nào?
Bạch Trạch Dương bước qua một bên cung kính trả lời.

- Nếu ý của Hoàng thượng và mọi người đã quyết thì hạ thần xin được phép nghe theo..