Tử Tù Của Nữ Vương

Chương 75: 75: Đau Lưng





Hoạ Y về đến hoàng cung, họp mặt quần thần lập tức sắc phong tước vị Thái y cho Lữ Vỹ Kỳ, nói rõ cho mọi người biết công lao cứu giá của hắn ra sao.

Mỗi câu mỗi từ nàng đều dặm thêm một chút hệ trọng, giống như nếu không có Lữ Vỹ Kỳ thì nàng khó có thể quay về được.

Lữ Vỹ Kỳ ngồi ngang hàng với các quần thần trong triều khăn vẫn che kín mặt.

Vài người tò mò chăm chăm nhìn hắn, thắc mắc rốt cuộc khuôn mặt hắn khó coi như thế nào mà không chịu lộ diện.

Sự tò mò đó lan đến Bạch Trạch Dương, y ngồi bàn nhỏ đối diện lên tiếng hỏi.

- Không biết Hạ thái y đây có khiếm khuyết gì trên khuôn mặt, mà lại dùng khăn che kín như vậy?
Hoạ Y đã nói sẽ cho hắn làm Thái y riêng của mình, tức là sẽ cùng phân chia công việc với Hàn thái y ở Thái y viện nhưng người ở cạnh nàng lai lịch phải rõ ràng, còn phải là người đáng tin cậy, bộ dạng hắn như thế này thật đáng nghi ngờ.

Lữ Vỹ Kỳ tuy bị hỏi khó nhưng hiện giờ hắn là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng, nên cũng chẳng ai dám bắt bẻ hắn.

- Tại hạ từ lúc sinh ra đã bị bớt đen xấu xí, phụ mẫu chê ta đen đủi nên đã bỏ phế không nuôi, từ nhỏ đến lớn ta đều đeo khăn che mặt để che giấu nó.

Kính mong vạn tuế và các vị ở đây đừng trách phạt.

Lữ Vỹ Kỳ đè thấp giọng để mọi người khỏi nghi ngờ, tuy rời Quang Dao quốc đã lâu nhưng khẩu âm của hắn vẫn khó có thể thay đổi được.

Hoạ Y ở trên này gật gù tỏ vẻ đồng cảm, trong lòng thì thầm cảm thán, quả nhiên là phu quân của ta, lí do chàng đưa ra chẳng ai có thể làm khó được, nàng ở trên này cũng phụ hoạ theo.


- Về dung mạo của Hạ thái y đây trẫm đã được xem qua, đúng là người có tài thì phải có chút khiếm khuyết để đổi lại, sau này trẫm cho phép khanh mang mặt nạ khi ở trong cung, không cần phải lộ mặt với bất kì ai.

- Còn nữa, Hạ thái y ngoài công cứu giá ra còn có công tìm được chỗ an nghỉ mẫu phi của trẫm, công chồng thêm công, sau này Hạ thái y ở trong triều ngang hàng với các bậc quan nhị phẩm, không ai được phép coi thường.

Quần thần đều không có ý kiến gì, chỉ riêng Bạch Trạch Dương luôn thấy không thoải mái, y điều tra, xử lí những vụ án lớn nhỏ suốt bao nhiêu năm, hôm nay thấy chuyện lạ thường này không khỏi nghi vấn trong lòng.

Cuối buổi Lữ Vỹ Kỳ theo Hoạ Y về lại Cảnh Nghi cung, đoạn đường này rất lâu rồi hắn không cùng nàng chung bước.

Nơi đây vẫn không có nhiều thay đổi chỉ là trồng nhiều hoa hơn, lại có thêm vài cây phượng vỹ dọc hai bên đường.

Lữ Vỹ Kỳ cong môi cười sau lớp khăn che mặt, có lẽ vì đây là mùa phượng vỹ nở hoa nên nàng mới đặt cho ta cái tên Hạ Vỹ.

Nàng đi trước, hắn đi theo sau, đây là hoàng cung việc gì cũng phải theo khuôn phép.

- Hoàng thượng, Người đã về rồi, đêm qua Người không trở lại nô tỳ và Tiểu Châu rất lo lắng, cả đêm đều không chợp mắt được.

Uyển Đồng tuy là kiểu người mạnh mẽ nhưng rất mau nước mắt, cô cùng Tiểu Châu nước mắt giàn giụa quấn lấy Hoạ Y không rời.

Hoạ Y vỗ vai họ trấn an.

- Không phải ta đã trở về rồi sau.

Lúc này Lữ Vỹ Kỳ bước vào trong, Uyển Đồng nghi hoặc nhìn hắn, lần này trở về Hoàng thượng đem thêm người về sao? Từ khi Lữ Vỹ Kỳ chết, ở Cảnh Nghi cung này không hề đón tiếp người nào, kể cả đó là người trong hoàng tộc.

- Đây là Hạ thái y, sao này sẽ cùng Hàn thái y chăm sóc sức khỏe cho trẫm.

Hoạ Y nhẹ giọng giới thiệu, chuyện bí mật này càng ít người biết càng tốt.

Uyển Đồng cúi đầu hành lễ không hỏi thêm gì nhưng cứ len lén nhìn, vì trông hắn rất quen mắt.

Lữ Vỹ Kỳ được dẫn đi thay quần áo, hắn mặc y phục trắng, chất liệu vải thuộc dạng đắc tiền, không phải y phục dành cho Thái y, đây là y phục đích thân Hoạ Y chọn cho hắn.

Tóc hắn búi cao lên chóp đầu, che khăn màu trắng, dẫu khuôn mặt được che giấu kỹ lưỡng nhưng không khó nhìn ra, vóc dáng và dung mạo này được xếp vào dạng bất phàm trong thiên hạ.

Sau đó hắn được dẫn đi tham quan nơi làm việc ở Thái y viện, về y thuật hắn chẳng biết gì ngoài việc cầm máu, nên khi nghe Hàn thái y đàm đạo về chuyện thuốc than tai hắn ù đi chẳng hiểu gì.

Tối hôm ấy Hoạ Y còn đang duyệt tấu chương ở Di Hoà điện, Lữ Vỹ Kỳ từ ngoài mang tới cho nàng một chén nước mát, để hạ nhiệt trong tiết trời oi bức này.

Thấy hắn bức vào, nàng buông tấu chương xuống chăm chú ngắm nhìn.

Không ngờ, qua một đoạn thời gian dài đau khổ, hôm nay lại có thể nhìn thấy dáng vẻ của chàng ở Di Hoà điện, hoàn cảnh này đã bao lần nàng ước, chỉ là mơ thôi cũng được.


Nàng cứ trách ông trời chẳng thương mình, đã không cho chàng về thăm nàng trong mộng.

Bây giờ nàng mới biết, không phải Trời không thương nàng, mà là vì người chưa nhắm mắt lìa đời thì làm sao hoá ma mà báo mộng cho nàng.

Nghĩ đến đây nàng bật cười lắc đầu.

Trong điện bây giờ chỉ còn có nàng và hắn, Lữ Vỹ Kỳ tươi cười bước tới đứng bên cạnh, hắn vuốt tóc nàng giục nàng uống nước để hạ nhiệt cơ thể.

Hoạ Y mỉm cười làm theo, Hoàng Hoa quốc này bây giờ chỉ có một mình Lữ Vỹ Kỳ mới dám thúc giục nàng.

Lữ Vỹ Kỳ đứng một bên quạt cho nàng, đợi nàng đến nửa đêm mới xong việc, cả hai rảo bước về Cảnh Nghi cung.

Đêm nay không có trăng soi đường đi cho nàng nhưng có bóng người thương đang kề cận.

Khiến nàng chẳng còn cảm giác trống vắng cô đơn nữa.

Hoạ Y về đến Cảnh nghi cung, lúc quay lại đã không thấy Lữ Vỹ Kỳ đâu, cả đoạn đường không nói chuyện, chẳng biết hắn rời đi từ lúc nào.

Hoạ Y vào phòng, còn chưa bước được hai bước căn phòng đã tối om, nến bị tắt hết cả, nàng đứng im chớp chớp mắt nhìn xung quanh.

Bất chợt có một bàn tay túm lấy eo nàng nhấc bổng nàng lên cao, Hoạ Y thuận thế choàng tay qua cổ hắn.

Chẳng mấy chốc lưng nàng đã chạm ga giường, hương diên vĩ quen thuộc xộc vào cánh mũi nàng thơm ngát.

Hoạ Y chẳng kháng cự, nàng nhiệt tình đón lấy từng cái hôn ấm nóng đến từ Lữ Vỹ Kỳ.

- Hoạ Y, ta yêu nàng.

Trong màn đêm tĩnh mịch, tinh dầu oải hương lan toả khắp căn phòng, bên tai Hoạ Y cứ vang lên tiếng thì thầm trầm ấm êm êm.


Nàng ôm chặt thắt lưng của Lữ Vỹ Kỳ, hắn hạ lên mắt, mũi, môi nàng từng chiếc hôn mãnh liệt.

Môi bạc mút mạnh vào tai, vào cổ vào bờ ngực căng tròn của mỹ nhân như hoạ.

Hoạ Y cong người theo mỗi lần môi Lữ Vỹ Kỳ trượt xuống thân nàng, những ngón chân nhỏ nhắn của nàng hắn cũng không bỏ qua.

Chiếc yếm nhỏ của Hoạ Y đã rơi xuống đất tự bao giờ, hai con người hoà quyện vào nhau trong từng nhịp thở.

Lữ Vỹ Kỳ dùng lực mạnh đến nỗi Hoạ Y phải cắn môi để đón lấy, hơi thở nàng trở nên dồn dập theo từng nhịp nhấc hông của Lữ Vỹ Kỳ.

Khi hoả khí đã tuôn trào ấm nóng, Lữ Vỹ Kỳ gục trên vai nàng không chịu rời ra, môi lại mấp máy thì thầm.

- Hoạ Y, ta yêu nàng, nếu phải xa nàng lần nữa ta thà chết còn hơn.

Hoạ Y vuốt dọc sống lưng của hắn nhắm mắt mỉm cười, môi nhỏ căng mọng cũng thì thầm đáp lại.

- Vỹ Kỳ, thiếp cũng yêu chàng.

Tưởng đâu cả hai sẽ ôm nhau đi vào mộng đẹp, nào ngờ bàn tay không an phận của Hoạ Y lại kích thích Lữ Vỹ Kỳ, hắn nóng ran mặt mày giữ nguyên tư thế điên cuồng di chuyển lên xuống.

Hoạ Y chẳng hiểu chuyện gì, hơi thở mới vừa trở lại bình thường bây giờ lại tiếp tục thở dốc, Lữ Vỹ Kỳ như một con thú hoang dã bị bỏ đói lâu ngày hôm nay mới được ăn thịt.

Cả một đêm hoạt động mệt mỏi Hoạ Y thân xác rã rời, đến xoay lưng nàng còn không làm được, Lữ Vỹ Kỳ lau sạch sẽ cho nàng xong còn phải xoa bóp cho nàng đỡ đau nhức..