Tử Tù Của Nữ Vương

Chương 68: 68: Hạnh Phúc Ảo Ảnh





Hai năm sau.

- Khởi bẩm Hoàng thượng, vương quốc Châu Ly lại gửi thư đến xin cầu thân với tứ công chúa.

Sở Tiêu bẩm báo lần này đã là lần thứ ba, vương quốc Châu Ly ở giáp phía Tây của Hoàng Hoa quốc, đây là một vương quốc nhỏ nhưng có mối giao thương lâu đời với Hoàng Hoa quốc.

Mấy năm nay quốc vương Châu Ly luôn muốn kết chặt mối giao hoà giữa hai nước, bằng mối liên hôn giữa nhị thái tử của nước này và tứ công chúa nhưng đều bị từ chối.

Y Nguyệt đã đến tuổi cập kê nhưng mỗi lần đề cập đến chuyện này nàng đều lắc đầu từ chối.

Chuyện của Lữ Vỹ Kỳ nàng cũng đã nguôi ngoai nhưng vẫn chưa tìm được người phù hợp với mình.

Hoạ Y bảo Sở Tiêu đưa bức thư này đến cho Y Nguyệt để nàng tự quyết định, chuyện trăm năm này nàng cũng không muốn cưỡng cầu.

Sau khi đánh thắng Quang Dao quốc vị thế của Hoàng Hoa quốc càng được nâng cao, các nước láng giềng lẫn phương xa đều muốn kết mối quan hệ song phương với thiên triều nàng cai trị.

Quang Dao quốc cũng thôi hống hách mà trở nên an phận thủ thường.

Đầu buổi chiều hôm ấy, giữa cái nắng đầu hạ oi bức, Lưu Nam Di kệ nệ ôm giấy điệp trên tay đến Di Hoà điện để Hoạ Y luyện thư pháp.

Từ ngày về Hoàng Hoa quốc, không biết đã mấy lần Lưu Nam Di phải đổi công việc.

Ban đầu Hoạ Y để hắn gieo mạ giúp nông dân ở ngoại thành trồng lúa nhưng làm chẳng được bao lâu thì bị đuổi, vì hắn luôn trốn vào bụi rơm để ngủ trưa.

Tiếp sau đó, hắn bị điều đi làm sai dịch ở huyện nha nhưng lại bị bắt gặp lén tới lan quế phường xem kịch uống rượu.

Do hắn là con của Đô đốc thiên triều Quang Dao, nên cũng chẳng ai muốn đếm xỉa tới, cuối cùng đành giao lại cho Hoạ Y xử lý.

Đuổi, hắn chẳng chịu về, mà ở lại thì chẳng làm được việc gì ra hồn.

Hoạ Y hết cách với hắn, đành cho hắn vào nội vụ phủ làm chân sai vặt cho Lý tổng quản.


Mỗi lần Hoạ Y cần giấy bút, hắn đều tranh với sai dịch ở đấy để đem tới cho nàng.

- Bẩm Hoàng thượng, nô tài đem giấy đến cho Người.

Hoạ Y đang xem tấu chương không hề mở miệng đáp lại, nàng mặc y phục trắng, cài trâm hạc vàng, ngồi trên ghế cao vừa diễm lệ vừa khí chất.

Lưu Nam Di si mê đứng đó ngắm nhìn rồi lặng lẽ cảm thán, không hiểu sao trên đời lại có mỹ nhân tuyệt sắc như nàng.

Chỉ cần được ngắm nhìn nàng mỗi ngày, không cho hắn ăn cơm hắn cũng cam lòng.

- Còn đứng đó làm gì, để trên bàn rồi đi nhanh lên.

Uyển Đồng mang trà vào cho Hoạ Y, thấy Lưu Nam Di chết đứng ở đó không di chuyển.

Cô chướng mắt mắng một tiếng làm hắn giật mình.

Lưu Nam Di thở dài đặt giấy điệp lên bàn, khẽ hít hương thơm từ nàng rồi lặng lẽ cáo lui.

Hai năm kể từ ngày thắng trận ở Quang Dao quốc trở về, ngoài những lúc thượng triều và bàn chuyện chính sự với quần thần ra, Hoạ Y cũng lười mở miệng, đến việc nhìn thẳng vào mặt người khác nàng cũng chẳng muốn nhìn.

Hôm nay nhìn thấy Lưu Nam Di khuôn mặt đỏ bừng vì nắng, ôm giấy đến cho nàng, chợt nàng thấy nhớ đến một người.

Người mà hai năm trời nàng chỉ mơ thấy có một lần duy nhất.

Hoạ Y dựa vào lưng ghế đưa mắt nhìn chiếc khăn tay có duy nhất một con bồ câu được thêu viền đỏ.

Chàng để lại cho thiếp một chú chim câu, rồi cả trong mơ cũng chưa từng về với thiếp.

Hiện thực có một, trong mộng cũng chỉ có một mình thiếp lẻ loi.

Chiều hôm ấy nàng buông tấu chương sớm để đi đến Ninh Hinh cung, thăm tiểu hài tử của nhị công chúa và Bạch Đông Quân.


Tiểu hài tử mới gần hai tuổi, khuôn mặt sáng sủa, hai má phúng phính như tiểu màn thầu, cực kỳ bám Hoạ Y.

Nàng cưng chiều không ngớt ôm lấy đi dạo một vòng.

Nàng nhớ lúc trước, nàng có kể cho Lữ Vỹ Kỳ nghe về đứa nhỏ trong bụng của Y Vân, lúc ấy chàng đã nói "hay là chúng ta cũng có một đứa." Câu nói ấy nàng cứ nhớ mãi không quên.

Lại nhớ đến trước khi chàng nhắm mắt đã ước rằng kiếp sau nàng chỉ là một thôn nữ nghèo, để chàng rước về làm nương tử.

Thật mong đợi đến kiếp sau, để được thấy đứa bé nàng sinh cho chàng.

Y Vân đi theo sau tươi cười trông theo một lớn một bé nô đùa phía trước.

Sau khi Hàn Nhược Vũ và Y Cơ bị giam vào lãnh cung, Y Vân dù đau lòng nhưng cũng không chạy lạy van xin.

Vì nàng biết đâu là sai, đâu là đúng.

Nếu không phải Hoạ Y nhân từ, thì giờ họ cũng đừng mong được hít thở nữa.

- Hoàng muội thích trẻ con như vậy, sao không tìm một vương phu cho mình, rồi sinh vài tiểu hoàng tử?
Hoạ Y đã hai mươi bốn tuổi, ở tuổi này các cô nương khác có lẽ đã sinh được hai đứa nhưng nàng vẫn còn lẻ bóng, dẫu biết nàng là đế vương nên chuyện này cũng khó để quyết nhưng cũng không thể cô đơn một mình mãi.

Nữ nhân dù mạnh mẽ đến đâu cũng cần có một bờ vai vững chắc để tựa vào, Bạch Trạch Dương vẫn thường lui tới nhưng nàng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Hoạ Y biết Y Vân nói đùa nên cũng mỉm cười đáp lại.

- Đợi đến khi tiểu Ân lớn, thay trẫm trị vì đất nước trẫm sẽ tìm Vương phu cho mình.

Nàng trao tiểu hài tử trắng trẻo lại cho Y Vân rồi rảo bước rời đi.

Từ Ninh Hinh cung trở về, ánh chiều tà phủ lên thân ảnh nàng như một bức tranh thủy mặc.


Tâm trạng nàng trầm lắng theo ánh vàng đầu hạ, bóng nàng trải dài trên triền cỏ xanh mướt, thật đẹp nhưng cũng thật đơn độc, bước chân nàng chậm rãi, về đến Cảnh Nghi cung trời đã chuyển sang sắc đen.

Uyển Đồng mang cho nàng một chậu nước ấm để ngâm chân, hoa hồng vàng sóng sánh trong nước làm mắt nàng đột nhiên cay đỏ, nàng bảo Uyển Đồng lui ra trước không cần phải hầu mình.

Cửa phòng vừa đóng lại, nước mắt nàng cũng vừa kịp rơi.

Trong lớp sương mờ trước mặt, nàng thấy bóng dáng của một tên nô tài quỳ dưới chân nàng, nhẹ xoa bóp giúp nàng thư giãn.

Nước vừa hết ấm đã vội lau khô chân để nàng không bị lạnh.

Tên nô tài ấy bỏ lại nàng rồi.

Hoạ Y tự cởi giày đưa hai chân vào chậu nước, nàng nhắm mắt dựa vào ghế, ngồi yên như vậy thật lâu, nước đã lạnh nàng cũng không thu chân về.

Đến khi nến trong phòng bị cơn gió luồn qua cửa sổ thổi tắt, nàng mới từ từ mở mắt.

Nàng không thắp sáng nến lên, mà chỉ yên lặng ngồi đó nhìn vào khoảng không tối mịt.

Mùi hoa diên vĩ.

Nàng ngửi thấy mùi hoa diên vĩ, mùi hoa mà từ rất lâu rồi nàng cấm sử dụng ở Cảnh Nghi cung.

Hoạ Y cố căng mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra hương thơm ấy, chợt trái tim nàng khẽ ngưng một nhịp, bên khung cửa sổ, một bóng đen mờ nhạt quen thuộc đứng yên nhìn nàng.

Vỹ Kỳ! Có phải là chàng không?
Hoạ Y gào lên trong cổ họng, hai tay nàng run lên từng chập.

Nàng rút chân khỏi chậu nước lạnh, chân trần chạy ra khỏi phòng.

Hoạ Y chạy nhanh tới bên bệ cửa sổ nhìn thật kỹ nhưng chẳng thấy ai.

Nàng điên cuồng tìm kiếm nhưng thân ảnh ấy cứ như chưa từng xuất hiện.

Nàng mơ sao? Không, nàng không hề mơ, rõ ràng nàng đã nhìn thấy chàng đứng bên khung cửa sổ nhìn nàng trong đêm tối.

Vậy thì chàng đâu? Là thiếp nhớ chàng đến hoa mắt, hay đêm trăng rằm chàng đến thăm thiếp rồi rời đi.


Hoạ Y ôm ngực trái khuỵu xuống nền đất khóc như mưa tuôn, ngực nàng đau nhói liên hồi nhìn xung quanh tìm kiếm trong vô vọng.

Rõ ràng nàng đã nhìn thấy chàng, nếu chàng chỉ về với thiếp bằng làn khói nhỏ vậy sao không tới gần thiếp hơn, để thiếp có thể chạm vào chàng.

Sao chàng lại ích kỷ đứng ở phía xa để thiếp không thể với tới.

Hai năm rồi thiếp chờ thiếp đợi, đến bây giờ chàng mới về đây.

Dung nhan tự tiên bỗng chốc ướt nhoà mi thắm, nàng như đứa trẻ nấc lên từng hồi thật thê lương.

Sở Tiêu đã đi theo Hoạ Y từ lúc nàng rời khỏi phòng, y không biết nàng tìm kiếm thứ gì hay trông thấy thứ gì nhưng thấy nàng ngồi khóc nức nở y cũng có thể đoán ra phần nào nguyên nhân.

Tưởng chừng như hai năm qua nàng đã thôi nhung nhớ, nào ngờ mi khô lệ chỉ vì cố nén thương đau.

Y đứng yên nhìn nàng khóc, khóc cũng tốt, cứ kìm nén trong lòng lại càng đau thêm.

Hoạ Y ngồi đó khóc đến tận một canh giờ, chân đã tê cứng rồi nàng mới đứng lên.

Sở Tiêu dìu nàng vì sợ nàng sẽ ngã, y cởi giày để nàng mang vào rồi đưa nàng trở về phòng.

Căn phòng tối được Sở Tiêu thắp sáng, y đỡ nàng nằm xuống giường, đắp chân cho nàng rồi lặng lẽ lui ra.

Y biết hoàn cảnh này, dù chỉ với một lời thôi cũng sẽ làm nàng chịu không nổi.

Hoạ Y sờ hũ tro cốt ở bên cạnh, hai năm qua nàng chưa để nó tách rời nàng nhưng hôm nay nàng ước gì, ước gì bên trong này không phải là chàng.

Nhưng điều ước vẫn chỉ mãi là hư vô.

Nàng vùi trong chăn, không còn nước mắt để khóc nữa, mi nàng khô hoánh, trời mùa hạ nóng nhưng tâm nàng thì lạnh.

Mất hai năm thiếp mới lại thấy được một bóng mờ của chàng, vậy thì phải đợi thêm bao lâu nữa mới lại ngắm chàng qua khung cửa nhỏ, ảo ảnh cũng được, chỉ cần đừng như không khí tan biến chẳng còn vết tích.

Hoạ Y thiếp đi lúc nào chẳng biết, đêm ấy nàng lại chẳng mơ thấy Lữ Vỹ Kỳ nhưng dường như nàng cảm nhận được có bàn tay ai đó ấm nóng nắm lấy tay nàng.

Nước mắt nàng lại rơi ướt gối nhưng đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc, thứ hạnh phúc của ảo ảnh..