Tử Tù Của Nữ Vương

Chương 53: 53: Chuẩn Bị Ra Trận





Về lại thiên lao Hàn Canh được cho ngồi đối diện với Bạch thừa tướng.

Hắn khai hết những những tội danh của Trương Tử Văn, từ việc sai hắn cắt bỏ lúa để trồng thuốc phiện đến việc phân bổ thuốc tới tay người dân.

Còn khai ra cả đại công chúa vẫn thường đến phủ của hắn đút lót tiền vàng, để hắn cho họ dẫn người đi canh tác.

Bạch thái úy nhìn hắn lăn dấu vân tay xong rồi mới đứng lên.

Lúc ông chuẩn bị rời khỏi Hàn Canh còn khẩn cầu.

- Bạch thừa tướng, xin người giúp ta trả mối thù này.

Bạch thái úy không muốn thỏa hiệp với một tên ngu muội như hắn, vì lòng tham mà khiến cả gia quyến chết thảm thương.

Nhưng nghĩ tới những ngày thiết triều cùng một điện, quỳ cùng một vua, ông khẽ gật đầu.

Bạch thái úy về lại phòng của mình, dùng giấy gấm của vua để ban lệnh giải Trương Tử Văn về triều xử lý, còn sai hoạ khuôn mặt của hắn để dán lệnh truy nã.

Hầu cận của ông vừa đi, ông liền biên thêm một bức thư gấp rút cho người đưa ra ngoài biên ải.

**************
- Hoàng thượng, hôm nay chúng đã bắt đầu dựng lều rồi.

Sở Tiêu vào lều bẩm báo với Hoạ Y về tình hình phía bên kia biên giới, chúng đã cho lấn sang ranh giới giữa hai quốc gia.

Cũng may Hoạ Y đã ra lệnh cho đột kích vào kho lương thực và vũ khí của địch trước nếu không bây giờ hành sự sẽ bị phát hiện ngay.

Hoạ Y còn đang bận vẽ sơ đồ tác chiến, một lúc sau nàng hạ bút nhìn Sở Tiêu ra lệnh.

- Lát nữa báo với phía hậu cần chuẩn bị sẵn áo giáp và vũ khí, đợi nhận được thư chúng ta lập tức tiến công.

Ở nơi này Hoạ Y vẫn chưa biết lệnh bắt Trương Tử Văn đã được thực thi hay chưa nhưng nếu cứ đợi mà không hành động, quân của Lâm Kỳ Minh kéo đến thì chỉ có thể chống đỡ qua ngày.

Càng chần chừ thêm một ngày càng rút ngắn cơ hội chiến thắng.

Sở Tiêu đi ra rồi Lữ Vỹ Kỳ mới bước vào trong.

Lữ Vỹ Kỳ nhìn sơ đồ nàng đặt trên bàn ngẫm nghĩ, nàng chỉ đánh ở thành trì phía trước, vậy nếu nhị huynh đem quân qua tấn công thì chẳng phải bị kẹp ở giữa sao? Hắn có thể hiểu hết những gì nàng thích nhưng chiến thuật của nàng hắn chẳng hiểu gì.


Hắn ngồi xuống cạnh nàng, lấy từ trong túi áo ra hai trái táo rừng rồi lặng lẽ gọt vỏ.

- Nàng ăn một chút đi.

Hoạ Y cầm lấy miếng táo cắn một cái rồi đưa cho hắn phần còn lại.

Lữ Vỹ Kỳ vui vẻ há miệng nhưng Hoạ Y lại bỏ vào miệng mình không cho hắn.

Nàng lừa hắn, Lữ Vỹ Kỳ nhấc bổng nàng ngồi trên đùi cắn nhẹ lấy môi nàng rồi mặt dày nói.

- Ta không ăn táo, ta ăn nàng.

Hoạ Y đỏ mặt leo xuống mắng hắn biến thái rồi cười tươi như một đoá hoa.

Lữ Vỹ Kỳ hít hương tóc nàng đến say sưa, hắn ôm chặt nàng như thể buông ra nàng sẽ biến mất.

Môi hắn kề vào cổ nàng, tò mò hỏi nhỏ.

- Khi nào quân ta mới tiến công.

- Hai ngày nữa.

Hoạ Y trả lời nhẹ tênh như vậy, giống như đây là một việc hết sức bình thường, còn gần nàng được nữa hay không sắp đến ngày có kết quả rồi.

***************
- Trương thái úy, bây giờ khắp kinh thành đều dán cáo thị bắt Trương thiếu úy rồi.

Ty chức còn điều tra được, ngài ấy cùng đại công chúa cấu kết với Hàn Canh trồng thuốc phiện rồi bán cho dân, lúc Hàn Canh bị bắt người nhà của hắn đều bị Trương thiếu úy sai người thủ tiêu hết sạch.

Từ Thâm vội vã vào phủ tướng quân báo cáo, tin tức này thật sự là kinh động đất trời.

Trương thái úy một đời lẫm liệt, vậy mà mới chỉ nghe sơ qua mọi chuyện, tách trà trên tay cũng rơi xuống đất vỡ tan tành.

Ông ra lệnh chuẩn bị xe ngựa gấp rút về triều gặp Hoàng thượng để hỏi rõ.

Suốt dọc đường cáo thị có chân dung của Trương Tử Văn bị dán khắp nơi.


Các cổng thành cũng đều đóng chặt lại hết không cho ai qua lại.

Chỉ bắt có một Trương Tử Văn đâu cần khoa trương đến thế.

Trương thái úy lấy làm lạ, có thể Trương Tử Văn còn chưa biết được hắn đang bị truy nã vậy dán cáo thị khắp nơi để làm gì, làm vậy nếu hắn biết trước mà chạy trốn thì phải làm sao?
Xe ngựa của Trương thái úy dừng trước cổng điện, ông mặc kệ cái lưng đau vội vã vào Di Hoà điện xin được diện kiến.

Nhưng lúc này Di Hoà điện được canh gác nghiêm ngặt, bên trong sáng đèn nhưng thị vệ không cho ông vào.

- Ta có chuyện gấp muốn gặp mặt Hoàng thượng, các người vào trong bẩm báo nhanh lên.

Trương thái úy mất bình tĩnh la lớn.

Lúc này Bạch thừa tướng đã xuất hiện.

- Trương thái úy bớt nóng lòng, vào đây uống với tại hạ một tách trà trước đã.

Trương thái úy hết sức bất ngờ trước sự xuất hiện của Bạch thừa tướng ở nơi này.

Ông đi về phía phủ tạm thời của Bạch thừa tướng ở trong cung.

Họ ngồi cùng một bàn, hai mái đầu đã bạc trắng, ánh nến thắp sáng cả một căn phòng rộng rãi.

Rất lâu rồi họ mới có dịp ngồi cạnh nhau như thế này.

Bạch thừa tướng lấy từ trong hộp gỗ một phong thư đưa cho Trương thái úy.

Trương thái úy nhận lấy phong thư mà lòng đầy nghi ngại.

Ông nương theo ánh nến mở bức thư ra đọc.

"Trương thái úy, hôm nay trẫm gửi cho khanh bức thư này với thân phận của một hậu bối.

Hiện nay trẫm đang dẫn quân ngoài biên ải chờ ngày tiến đánh Quang Dao quốc.

Chúng đang rình rập kéo quân tới đánh nước ta lần nữa, hiện giờ có lẽ nơi ngoại thành ở các Châu lớn nhỏ đã có bóng dáng của chúng trà trộn vào.


Trương Tử Văn là một phản đồ do giặc gửi tới làm nội gián, trẫm biết sẽ rất khó xử cho Trương thái úy nhưng đất nước chỉ có một, nếu chọn sai thì mãi mãi cũng không có lựa chọn thứ hai.

Trẫm ở nơi này chỉ mang theo có hai vạn quân, chờ khanh tiếp viện."
Trương thái úy thất thần nhìn Bạch thừa tướng, Hoàng thượng đem quân tới biên ải rồi mà ông lại chẳng hề hay biết gì.

Lại nói Trương Tử Văn là gián điệp của giặc, vậy chẳng phải là ông đang góp phần nuôi kẻ ngoại bang sao?
Bạch thừa tướng hiểu rõ nỗi đau trong lòng Trương thái úy, ông yêu thương Trương Tử Văn thế nào ai cũng rõ.

Nhưng giặc là giặc, có chăm bẵm chúng như con thì chúng cũng sẽ quay lại cắn mà thôi.

Bạch thái úy ôn tồn giải thích cho ông ấy rõ.

- Lẽ ra Hoàng thượng đã nói với Trương thái úy từ sớm nhưng sợ Thái úy đau lòng mà bệnh trở nặng thêm, mới đợi đến nước này mới tiết lộ.

Thái thượng hoàng đã giao lại toàn bộ binh quyền cho Hoàng thượng, hiện nay người đứng đầu Hoàng Hoa quốc chỉ có một mình ngài ấy.

Trương thái úy xuôi tay dọc xuống ghế, cả một đời oanh liệt thoáng chốc lại bại hoại trong tay một kẻ mình xem là hài nhi.

Thái thượng hoàng đã giao lại binh quyền cho Hoàng thượng, chẳng trách hôm ấy tới Trường Xuân cung mọi thứ lại khác lạ như vậy.

Nhưng làm sao Hoàng thượng biết Trương Tử Văn là gian tế?
Như hiểu được thắc mắc trong lòng Trương thái úy, Bạch thừa tướng lấy tiếp một bức thư có nét chữ và con dấu của Trương Tử Văn cho ông xem.

"Thuyết phục Hoàng Hoạ Y đồng ý liên hôn.

Đại huynh giữ Y Nguyệt trong tay, chúng ta có thêm một con tin đổi lấy thành trì."
Nét chữ này là của Trương Tử Văn không lẫn đi đâu được, vậy ra hắn không chỉ là gián điệp mà còn là một trong bốn Thái tử của Quang Dao quốc.

Trương thái úy lúc này lòng đầy căm phẫn, ông rời khỏi phủ Thừa tướng mà cổ họng như đang ngậm dao găm.

Ông hiểu Hoàng thượng đang muốn dụ rắn ra khỏi hang, Trương Tử Văn biết bản thân bị truy nã sẽ ráo riết tấn công, lúc đó Hoàng thượng cho quân dẹp loạn, một lần tóm sạch ổ lại còn cho Quang Dao quốc nếm mùi thua cuộc.

Trương Kiến Quốc hơn hai mươi năm giữ tước vị Thái úy đương triều, được người người kính trọng gọi một tiếng Đại tướng quân.

Vậy mà, đất nước đang lâm nguy ông lại không hay biết gì, còn ngày đêm lo lắng cho gian tế.

Trương Kiến Quốc ngửa mặt lên trời cắn chặt răng hận bản thân thật ngu muội.

"Nhục nhã, nhục nhã."
Bây giờ Hoàng thượng cần hỗ trợ ông không thể chậm trễ, để địch không biết ông đang chuẩn bị quân nên ông cho quân thăm dò phía Trương Tử Văn trước.

Tình nghĩa tử từ nay đã chấm dứt, sau tất cả chỉ còn lại chân lí của dân tộc, của quốc gia mới là trên hết.


***********
- Nhị thái tử, nguy rồi, Hàn Canh đã khai ra chúng ta rồi.

Nhị Thần vội vã lao vào lều của Trương Tử Văn bẩm báo, hắn còn đang ra vào với mỹ nữ, nghe tin chấn động liền nhanh chóng mặc quần áo vào.

- Ngươi nghe tin ở đâu?
- Khắp kinh thành bây giờ đã dán lệnh truy nã ngài rồi, chúng ta không còn thời gian nữa, nếu không đánh chắc chắn sẽ bị còng đầu.

Trương Tử Văn tái mặt chạy ra khỏi lều trại trông về phía bên kia biên giới, Lâm Kỳ Minh vẫn chưa thấy đâu.

Nhị Thần biết Trương Tử Văn còn chần chừ, hắn liền đốc thúc.

- Nhị thái tử, bọn chúng chỉ bắt chúng ta về tội trồng thuốc phiện chứ chưa biết chúng ta là người của Quang Dao quốc.

Chúng ta đánh trước để chúng không kịp trở tay, đợi quân tiếp viện tới thì chúng ta đã đại thắng rồi.

Trương Tử Văn cũng không còn cách nào khác, nếu thủ tiêu Hàn Canh sớm thì chuyện không đến nỗi khó tính thế này.

- Được, chuẩn bị quân đánh vào rìa ngoại thành trước, báo với phía bên kia dẫn quân qua tiếp viện.

Ngày mai tiến quân gấp.

- Rõ.

Trong đêm, doanh trại của Trương Tử Văn rục rịch kiểm tra quân số.

Hắn cứ ngỡ đã tính toán kỹ lưỡng rồi nào ngờ mọi sự chuẩn bị của hắn đã bị phát hiện hết.

Thị vệ của Sở Tiêu chạy về doanh trại bẩm báo với Hoạ Y.

Phía bên này Từ Thâm cũng phi ngựa về phủ tướng quân báo cáo.

- Bẩm Đại tướng quân, Trương Tử Văn đã chuẩn bị quân, ngày mai sẽ tiến đánh rìa ngoại thành.

Trương Thái úy dù ruột đau như cắt nhưng hắn là kẻ phản bội không thể nhân từ.

Nếu mềm yếu với hắn, vận mệnh đất nước sẽ bị hủy hoại trong phút chốc.

Trương thái úy cho bốn ngàn quân đi đường vòng tiếp viện gấp cho Hoạ Y ở biên giới.

Cử thêm một ngàn quân mai phục ở lưu vực sông và cửa biển.

Báo với Quan Tri phủ sơ tán người dân ở ngoại thành gấp trong đêm..