Tử Tù Của Nữ Vương

Chương 52: 52: Phải Chi Ta Và Nàng Đều Là Gió





- Tiết độ sứ, quân ta đang tổn thất rất nghiêm trọng, nếu cứ tình hình này chẳng mấy chốc chẳng còn ai có thể đi tiếp được.

Năm ngày đi không ngơi nghỉ, đoàn quân hùng hậu của Lâm Kỳ Minh hiện giờ như những hồn ma, đôi mắt trắng dã lờ đờ không có sức sống.

Lâm Kỳ Minh sức lực khỏe mạnh đến thế cũng không chịu được sự bào mòn thể lực của đường dài và những đêm thức trắng.

Hắn tu một hơi hết nửa bình nước, trông về phía trước đường còn xa, gió cuốn bụi bay mù trời.

Nếu như xuất phát sớm hơn một chút có lẽ giờ này đã đến nơi cấm quân rồi.

Lại nói tới Nhị thái tử không biết ngài ấy đã chẳng bị tới đâu, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.

Lâm Kỳ Minh nghĩ ngợi một hồi rồi cũng đồng ý cho đoàn quân nghỉ mệt lấy sức.

- Tối nay nghỉ lại nơi này, ngày mai lại tiếp tục lên đường.

Binh sĩ phía sau nghe lệnh của Lâm Kỳ Minh không kịp dựng lều trại đã nằm rạp xuống dưới đường như xác chết.

Chưa thấy đặt chân đến Hoàng Hoa quốc đã thấy quân lực bị tổn thất nặng nề, đừng nói đi đánh chiếm, hiện giờ nếu bị tấn công cũng không còn đủ sức để chống trả.

***********
Doanh trại chỉ ăn toàn đồ khô, gạo thì nhiều mà thịt cá lại thiếu thốn nên bữa ăn không được đảm bảo.

Lữ Vỹ Kỳ thấy vậy đã xung phong cùng Bạch Đông Quân đi xuống suối bắt cá.

Cả hai dùng mũi giáo đón cá ở hạ nguồn rồi bắt chúng, do nơi này không có dân cư sinh sống nên cá to và rất nhiều.

Hì hu, j cả buổi cũng được một mẻ cá to, lính mang cá về trước, hai người họ còn ở lại con suối tắm rửa giặt giũ.

Lữ Vỹ Kỳ nhìn thấy nơi ngực trái của Bạch Đông Quân có khắc chữ "Vân" hắn tò mò hỏi.

- Bạch thiếu úy, hình xăm trên ngực ngài là có ý nghĩa gì vậy?
Bạch Đông Quân sờ lên ngực mình, khuôn mặt có phần lưu luyến về một nơi xa xăm.


- Lúc xưa dẹp loạn Quang Dao quốc ở Thổ Nhĩ và Bách Lý, ta bị địch bắt nhốt vào nhà lao.

Nơi này bị chúng dùng tên bắn nhưng may mắn ta không chết, lúc ta thoát khỏi nơi đó đã dùng chính mũi tên găm vào ngực mình khắc lên tên của phu nhân, để nhắc nhở bản thân luôn phải an toàn trở về với nàng ấy.

Lữ Vỹ Kỳ thật ganh tỵ với Bạch Đông Quân, y sau mỗi trận chiến trở về đều có người trông mong và khiến người ở nhà tự hào không dứt.

Còn hắn? Lữ Vỹ Kỳ mặc áo quay trở về mà cứ nhớ mãi về hình xăm ấy.

Chiều hôm ấy hai vạn binh chia nhau từng miếng thịt cá nhỏ, doanh trại quá đông bao nhiêu cá mới đủ hết để dùng.

Hoạ Y bước khỏi lều trại tự rót cho mình một chén rượu, đứng giữa sân cạn chén với toàn quân.

- Hôm nay nơi hẻo lánh này không đủ cá thịt để thết đãi mọi người.

Trẫm hứa sau chiến trận trở về sẽ mở tiệc lớn, ghi công của các tướng sĩ đã sát cánh cùng ta.

Chén rượu này thay lời thề son sắt ấy, hai vạn quân đi đủ về đủ không thiếu một ai.

Binh sĩ đồng loạt đứng lên hướng chén rượu đến Hoạ Y rồi dốc cạn, họ những trai tráng ở độ tuổi thanh xuân được mấy người đã có người trong mộng.

Họ mang trên mình tình yêu đất nước, chẳng tiếc máu xương hiến thân mình để nơi hậu phương được yên giấc.

Đồng lòng dốc hết sự kiên cường từ khi sinh ra đã có, vì Nữ hoàng đế vóc dáng nhỏ bé mà anh dũng đứng ở kia.

Hoạ Y nhìn binh sĩ ăn thiếu thốn mà lòng cũng cồn cào.

Nàng trở về lều bàn kế hoạch tiếp theo.

- Phía trước thành trì bên kia họ đã cho lấn quân sang biên giới chưa?
Sáng nay Hoạ Y lệnh cho Sở Tiêu đi thăm dò tình hình ở nơi đóng quân của Trương Tử Văn, cũng như xem thử phía bên kia đã có động tĩnh gì chưa.

- Bẩm Hoàng thượng, Trương Tử Văn có lẽ còn đang đợi quân của Lâm Kỳ Minh tới.

Còn phía bên kia hôm nay đã bắt đầu chuyển vải bạt để dựng lều.


Hoạ Y nhướng mày hài lòng, họ càng nôn nóng ta càng có được lợi thế.

- Tối nay đi thêm một chuyến vận chuyển lương thực và vũ khí nữa, đợi tin từ Bạch thừa tướng chúng ta sẽ tiến công.

Trước khi đi Hoạ Y có căn dặn Bạch thừa tướng ở lại tiếp tục lấy lời khai của Hàn Canh, chỉ cần hắn chịu khai thì lập tức vây bắt Trương Tử Văn, dù hắn có trốn thì lúc đó Trương thái úy cũng sẽ không còn bảo vệ hắn được nữa.

Tối đó họ lại tiếp tục lên đường hướng về phía doanh trại địch, lần này toàn bộ vũ khí bị lấy hết chỉ chừa lại khoảng năm mươi giáo mác để ngụy trang.

Lương thực chỉ còn chừa lại khoảng chục bao đủ để họ dùng thêm hai ngày.

Như thế đã là nhân nhượng lắm rồi.

Thắng lợi bước đầu toàn quân sục sôi ý chí, Hoạ Y cho họ nghỉ ngơi một ngày để lấy sức.

Canh tư hôm ấy Lữ Vỹ Kỳ ôm Hoạ Y ngồi trên mỏm đá nhỏ, lúc này còn được bên nàng ngày nào là hạnh phúc ngày đó.

Mặc cơn gió, hắn bới lại tóc cho nàng, rồi hôn lên vành vai của nàng.

- Sáng nay ta bắt cá với Bạch thiếu úy, ở đây có khắc tên phu nhân của ngài ấy.

Vừa nói hắn vừa đặt tay Hoạ Y lên ngực trái của mình, Hoạ Y mỉm cười xoa xoa rồi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.

- Tình cảm phu thê của Bạch thiếu úy và nhị tỷ khiến người ta phải ghen tỵ.

Nàng lại nói đúng ý hắn rồi, hắn có thể tự tin tình cảm của mình dành cho nàng chỉ hơn chứ không thua kém bất kì ai nhưng hắn thua họ ở chỗ họ được mọi người công nhận.

Nàng thương hắn vì hắn chịu thiệt thòi trong thân phận người hầu, hắn thương nàng vì nàng ở bên hắn sẽ bị người đời khinh khi.

- Phải chi ta và nàng đều là gió, thổi về Đông về Bắc nơi nào cũng có nhau.

Hoạ Y ngước lên nhìn đôi mắt buồn miên man của Lữ Vỹ Kỳ, chàng lúc nào cũng có mối bận tâm khó nói.

Nàng biết nhưng không dám bảo chàng tỏ bày.


Nàng nép sâu vào ngực hắn, nơi này suốt đời chỉ được chứa một mình nàng mà thôi.

***********
- Ta muốn gặp Hoàng thượng cớ sao lại ngăn cản ta, mấy ngày nay muốn diện kiến Người đều không gặp được.

Quần thần đã xếp hàng dài ở Nguyệt Quang điện rồi, tại sao Di Hoà điện vẫn im lìm đóng chặt cửa?
Phó thị vệ dưới trướng Sở Tiêu vẫn nghiêm người không lay chuyển sắc mặt.

- Hoàng thượng đang không khỏe, có chuyện chi quan trọng xin Ngự sử đại nhân đợi Người khoẻ lại đã.

- Ta còn có thể đợi sao, công việc của ta là can giám việc làm của vua và quan, tấu chương đã chất đống rồi mà Người vẫn không đứng ra giải quyết.

Đợi đến lúc quần thần loạn hết mới ra mặt sao?
Lúc này Bạch tể tướng từ phủ tạm thời của mình được sắp xếp ở trong cung đi tới.

- Hoàng thượng đã giao lại quyền điều hành cho ta.

Ngự sử đại nhân có bất bình gì mà lại đứng trước nơi trang nghiêm thế này càng quấy?
Vũ Quan nghi ngại nhìn Bạch tể tướng, Hoàng thượng có vấn đề gì mà phải để Bạch tể tướng xử lý chuyện triều chính cho mình.

Nói nàng ấy không khỏe có phải là đang lừa người không?
- Tấu chương vẫn được duyệt hằng ngày, Ngự sử vì cớ gì lại tới đây thăm dò Hoàng thượng.

Dù ngươi có công việc can giám các quan, thì cũng không được quyền chất vấn vạn tuế.

Vũ Quan đỏ mặc, hắn ấp úng một hồi rồi rời khỏi Di Hoà điện, về phủ riêng hắn biên gấp một bức thư gửi ra biên giới để báo lại với Trương Tử Văn.

Bạch thừa tướng đang trên đường tới nơi giam giữ Hàn Canh thì bị Vũ Quan làm phiền, ông biết hắn có mưu đồ nên mới tới đây làm loạn.

Nhưng vậy thì sao, hôm nay Hàn Canh nhất định sẽ khai ra kẻ cầm đầu.

Bạch tướng Quân bước vào thiên lao lần nữa, chỉ mới một ngày mà Hàn Canh tiều tụy thêm thấy rõ, hai hốc mắt hắn sâu hắm trông cực kỳ đáng sợ.

Thấy Bạch thừa tướng bước vào, hắn từ từ ngẩng mặt lên khàn giọng hỏi.

- Ngài có thể cho ta biết mộ phần của mẹ, vợ và con gái của ta ở đâu không?
Bạch thừa tướng cho người tháo xích, giải hắn ra ngoài đi xe ngựa tới một khu rừng nhỏ trong kinh thành.

Hàn Canh hồi hộp đến đổ mồ hôi lạnh, suốt dọc đường đều có thị vệ canh gác nghiêm ngặt để tránh việc hắn tẩu thoát.


Khu rừng âm u, tiếng cây rừng xô nhau xào xạc.

Thị vệ giải Hàn Canh xuống xe ngựa đi tới trước một gò đất thấp.

- Ngươi có muốn xác thực bên trong không?
Bạch thừa tướng hỏi một câu làm Hàn Canh rùng mình, nếu thật sự là họ, thì phải làm sao đây? Bấy lâu nay hắn ở trong lao ngục chịu cực hình để họ được an toàn mà nào ngờ đâu.

Suy nghĩ một hồi Hàn Canh quyết định gật đầu.

Thị vệ nhanh chóng lấy khăn bịt mặt, che kín mũi và miệng.

Sau đó tiến hành đào đất, càng đào sâu mùi hôi càng nồng nặc, đến Hàn Canh cũng phải ôm bụng nôn thốc nôn tháo.

Rất nhanh huyệt mộ đã được đào lên, hắn không có can đảm để nhìn, hai chân run đến đứng không vững, tới khi lấy hết can đảm để nhìn xuống thì đất trời như sụp đổ.

Hai lớn một nhỏ chỉ còn lại cái xác trơ trọi, bị phân hủy gần hết thân thể.

Dòi bọ chen chúc nhau bò lúc nhúc, Hàn Canh còn không dám nhìn lâu, hắn ra sức nôn đến tối sầm mặt mày, đến khóc còn không khóc nổi.

Bộ y phục họ đang mặc trên người là bộ y phục họ mặc lúc cả nhà chia tay nhau.

Trương Tử Văn hứa sẽ tìm cách giải cứu hắn để đoàn tụ với gia đình.

Vậy mà bây giờ người ở dương thế, kẻ chờ ngày rơi đầu.

Nhìn xem, con gái của hắn mới có ba tuổi, tại sao lại nhẫn tâm ra tay như vậy?
Bạch thừa tướng sai người lấp lại hố đất.

Vốn dĩ ông sẽ sai người chôn cất họ cho đàng hoàng nhưng phải để cho Hàn Canh nhìn thấy trước đã.

Hàn Canh mặt không còn giọt máu, đôi môi tái nhợt mấp máy mở miệng.

- Bạch thừa tướng, ta muốn khai.

Chỉ chờ có thế, Bạch thừa tướng cho giải hắn về lại thiên lao, lúc trở lên xe ngựa của mình Bạch thừa tướng còn đặc biệt căn dặn.

- Chọn cho họ ba cỗ quan tài tốt nhất, chôn cất họ cho đàng hoàng.

Hàn Canh co rút lại trong xe ngựa, hắn cũng không thiết sống nữa nhưng trước khi chết hắn phải kéo Trương Tử Văn đi cùng mình, nỗi hận này đến khi là một hồn ma hắn cũng không thể quên được..