Tử Tù Của Nữ Vương

Chương 44: 44: Nơi Hoang Vu Có Nhau Không Sợ Cô Đơn





Hoàng Khang Dụ đứng dưới gốc cây anh đào ở Trường Xuân cung mà trông về hướng Bắc, bao nhiêu năm qua sống một đời an lạc chưa bao giờ tính toán sâu xa.

Phận sinh ra đã ngậm thìa vàng, nào nghĩ suy làm cách nào để trăm họ được an yên.

Hôm nay tự nhiên thấy lòng nhẹ nhõm như trút được bao phiền muộn ở trong lòng.

Chỉ cầu xin ơn trên phù hộ cho Hoàng nữ bé nhỏ nơi chốn biên thùy tránh được mũi giáo của quân thù, khải hoàn trở về, một sợi tóc không rơi.

Từ khi được người khác gọi một tiếng phụ hoàng, Hoàng Khang Dụ chỉ yêu thích mỗi đứa trẻ đầu tiên được sinh ra là Y Cơ, đối với Hoạ Y ông chưa bao giờ để tâm tới.

Cho đến hôm nay ông mới thấy mình thật sự quá ích kỷ.

Ông biên soạn thánh chỉ giao lại quyền lực cho Hoạ Y, chỉ sau một ngày nàng viết thư gửi tới nhưng ông không lệnh cho Lư công công đi gấp vì còn chần chừ, cho tới khi Trương Tử Văn và Y Cơ đến nói mấy lời nghe không lọt tay, ông mới hoàn toàn hạ quyết tâm.

Đến giờ phút này, ông mới biết mình đã quyết định đúng.

***************
Đoàn quân hơn hai trăm người của Hoạ Y đi mất hai canh giờ mới tới huyện Tam Giao hội quân với Bạch Đông Quân, tiếp đó họ lại đi tiếp không nghỉ thêm bốn canh giờ nữa mới hoàn toàn rời khỏi nội thành.

Lúc này trời đã tờ mờ sáng, ở hoàng cung giờ này đã gõ chiêng khắc một.

Sở Tiêu cưỡi ngựa lên đồi cao quan sát một chút, nơi cấm quân còn xa, ước chừng phải đi mất một ngày đường nữa mới tới.

Ở dọc hai bên đường không có chỗ kín đáo để dừng chân, Hoạ Y ra lệnh đi thêm một trăm dặm nữa tìm chỗ khô ráo sẽ dựng lán trại nghỉ ngơi.

Lữ Vỹ Kỳ đưa cho nàng một bình nước, sương sớm buông xuống lạnh đến run người.


Hắn lấy thêm một áo choàng dày khoác lên cho nàng.

Đường còn xa mà thời tiết thì khắc nghiệt, một nữ tử bé nhỏ như nàng phải dầm mình nơi núi rừng hoang vu này thật khiến hắn đau lòng.

Đoàn quân của Hoạ Y đi thêm nửa ngày đường thì trời đã tối, nàng cho quân rẽ vào rừng chia ra làm ba cánh dựng lán trại nghỉ ngơi, sáng sớm mai lại tiếp tục lên đường.

Lán trại dựng đơn sơ để dễ thu dọn, Lữ Vỹ Kỳ mang nước vào lều cho nàng rửa mặt.

Đi gần một ngày đường bụi dính nhớp nháp, được rửa nước mát cả người như bừng tỉnh ra.

Hắn vòng ra sau, cởi hai lớp áo choàng rồi xoa bóp cho nàng.

- Nàng có mệt không?
Hoạ Y cả ngày không nghe được giọng của hắn, giờ nghe thấy tự dưng thấy thật thoải mái.

Nàng cũng hơi bất ngờ vì kỹ năng cưỡi ngựa của hắn vô cùng thành thục, không thua gì Sở Tiêu hay Bạch Đông Quân.

Nàng kéo tay hắn, cứ như vậy ngã ra sau tựa đầu vào bụng hắn, nhắm mắt trả lời.

- Thiếp không mệt nhưng muốn ôm chàng.

Lữ Vỹ Kỳ cười tươi ngồi xuống định ôm lấy nàng thì Sở Tiêu mang thức ăn bước vào.

- Hoàng thượng, đến giờ dùng cơm rồi.

Lữ Vỹ Kỳ bị giật mình nhưng cũng hết sức nhanh nhẹn vờ ngồi xuống vắt khăn trong chậu.

Hoạ Y buồn cười nhìn hắn rồi dặn dò Sở Tiêu cho binh sĩ ăn cho no, ngủ nghỉ sớm để sáng mai còn tiếp tục lên đường.

Sở Tiêu đi rồi, Hoạ Y nắm cổ áo Lữ Vỹ Kỳ kéo lên hôn vào môi hắn một cái.

Có hắn đi cùng thật tốt, nơi hoang vu này nàng cũng không cô đơn.

Lữ Vỹ Kỳ bị bất ngờ nhưng cực kỳ thích thú, còn chưa cảm nhận được vị ngọt của đôi môi nhỏ nhắn kia thì nàng đã thả ra, hắn buồn bực muốn làm cho xong chuyện muốn làm.

Hoạ Y cười cười bảo hắn ngồi xuống ăn cơm cùng mình.

Lữ Vỹ Kỳ chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo, ở đây đông người cũng không làm được gì, thật là bức rức trong người.

Ăn cơm xong Hoạ Y đi ra ngoài tìm Bạch Đông Quân, y đang cùng binh sĩ dập lửa vừa mới nhóm để thổi cơm lúc nãy, gió nồm tạt mạnh thế này lơ là một chút, có thể khiến cả khu rừng chìm trong lửa đỏ.

- Bạch thiếu úy.

Bạch Đông Quân dừng tay bước tới hành lễ.

- Hoàng thượng có chuyện gì căn dặn hạ thần.


- Nhị tỷ nhờ ta chuyển cái này tới cho khanh, dặn dò khanh giữ gìn sức khoẻ...!nhắn với khanh phải nguyên vẹn trở về.

Bạch Đông Quân nhận chiếc khăn len từ tay Hoạ Y, đôi mắt cụp xuống.

Y đã từng dẫn dắt vạn binh chinh chiến nơi sa trường, hoàn cảnh nào cũng từng trải qua nhưng bây giờ chỉ hai từ "tạ ơn" y không nói được.

Hoạ Y thấu hiểu cảm giác của Bạch Đông Quân, để người ở nhà mong ngóng, người ở đây tâm can cũng không yên.

Hoạ Y rời đi để lại khoảng lặng cho riêng Bạch Đông Quân, nàng trông ra xa, màn đêm mịt mờ tĩnh lặng.

Có một người khoác áo choàng lên vai nàng.

Hoạ Y không quay người lại chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.

- Qua hết đoạn đường này, đi thêm hơn hai trăm dặm nữa mới đến nơi đóng quân.

Sở Tiêu, ngươi trông đợi gì ở phía trước?
Sở Tiêu nhìn theo hướng của nàng, thật lòng bẩm báo.

- Bẩm Hoàng thượng, ty chức chỉ mong sát cánh bên Người dẹp yên bờ cõi, những chuyện khác ty chức chưa hề nghĩ đến.

Thuở còn niên thiếu Sở Tiêu đã được huấn luyện khắc nghiệt để phò tá hoàng thân.

Lúc ấy Hoạ Y chỉ là một cô công chúa bé nhỏ cả ngày nấp ở nơi tập luyện của đại đội thị vệ để lén học võ công.

Lúc ấy đội trưởng đội thị vệ là một người cực kỳ nghiêm khắc, nếu phát hiện ra Hoạ Y sẽ đi bẩm báo lại với Hoàng Khang Dụ.

Nàng còn nhớ có lần bị phát hiện, phụ hoàng đã đánh nàng đến nằm liệt giường mấy ngày nhưng sau đó nàng lại tiếp tục thập thò ở hàng rào ngóng vào bên trong.

Sở Tiêu năm đó mới mười lăm tuổi, y lén lút nấp vào song sắt ở cổng nói nhỏ với Hoạ Y.

- Tam công chúa về trước đi, tối nay thần sẽ đến sau tẩm cung của Người chỉ lại cho Người bài tập hôm nay.


Cứ như vậy, mỗi tối đầu canh hai Sở Tiêu lại leo tường lẻn vào sau tẩm cung tìm nàng luyện võ.

Người thầy đầu tiên của nàng chính là Sở Tiêu, vì vậy sau khi Hoạ Y lên ngôi, người đầu tiên nàng sắc phong phong hàm Nhất đẳng thị vệ chính là Sở Tiêu.

Hoạ Y vỗ vào vai Sở Tiêu dặn dò.

- Lần này đi không giống những lần trước, hứa với trẫm phải chú ý an toàn.

Sở Tiêu cúi đầu vâng mệnh nhưng cái mạng này thế nào không quan trọng, nàng bình an vô sự mới là trọng trách của y.

Lữ Vỹ Kỳ siết nhẹ chiếc áo choàng trong tay nhìn về phía hai người ở phía trước.

Nếu mai này không còn ta nữa, vẫn sẽ có người chăm sóc cho nàng chu đáo, lúc đó ta có nằm xuống cũng yên tâm phần nào.

***************
- Nhị thái tử, bây giờ không lấy được lệnh bài, lính của ta bị mắc kẹt phải làm sao đây?
Nhị Thần biết quân tiếp viện đang ngày đêm di chuyển đến thành trì ở biên giới nhưng kế hoạch ban đầu là đánh từ trong ra ngoài, rồi từ ngoài bất ngờ đánh ập vào để khiến Hoàng Hoa thất thủ.

Bây giờ trong nội thành được canh gác nghiêm ngặt, mà phía ngoại thành lại đang kiểm tra người ra vào gắt gao.

E rằng kế hoạch lần này lại phải trì trệ thêm.

Trương Tử Văn sau khi rời Trường Xuân cung trở về đến nay vẫn còn hoang mang không ít, hắn không hiểu tại sao Hoàng Khang Dụ lại đột nhiên thay đổi tính tình, ông ta như vậy có khi nào muốn giao lại hết quyền lực lại cho Hoạ Y? Nếu là như vậy, hắn phải tấn công sớm.

Trương Tử Văn biên thư, cho người tức tốc phi ngựa đem tới cho Lâm Kỳ Minh gấp, ra lệnh binh lực có sẵn ở cửa thành di chuyển lên sát biên giới trước, đợi đến khi tập hợp đủ quân lập tức tiến công không cần xem xét tình hình..