Tử Tù Của Nữ Vương

Chương 20: 20: Phiền Muộn





- Lưu sư phụ hôm nay làm thêm một món cá nhé.

Lữ Vỹ Kỳ sau khi từ Cảnh Nghi cung về, ghé lại phòng ngủ một chuyến rồi chạy tới ngự thiện phòng hì hục giúp Lưu sư phụ làm món ăn để kịp cho Hoạ Y dùng.

Hắn không có nhiệm vụ phải làm phụ tá ở đây nhưng hôm nay hắn không bận nên cũng muốn học hỏi một chút.

Lời nàng nói lạnh lùng như vậy không khỏi khiến hắn đau lòng nhưng thân phận hắn hiện giờ là kẻ hầu trong cung, chẳng biết hôm nay, ngày mai hay một ngày nào đó đến cả nhìn cũng chẳng còn được nhìn nàng chứ đừng nói đến chuyện được nàng quan tâm.

Cứ yên phận làm một nô tài trước đã, được ở cạnh nàng thêm một ngày là đã tốt lắm rồi.

Lữ Vỹ Kỳ theo cung nữ dâng ngự thiện đến Di Hoà điện chờ bên ngoài.

Sở Tiêu vào trong bẩm báo, một lát sau y trở lại phất tay bảo lui, hoàng thượng còn chuyện cần xử lí chưa muốn dùng cơm.

Lữ Vỹ Kỳ cúi đầu thở dài, tâm trạng hắn cực kỳ không tốt, nàng và hắn bây giờ giống như có một bức tường thành ngăn cách, mới vui vẻ đó bây giờ lại như thủy triều và ngọn núi trên cao.

Thấy hắn một mặt ảo não lui xuống, Sở Tiêu cũng đoán được dường như giữa hắn và Hoàng thượng có chuyện gì bí mật.

Nếu không thì giờ này hắn phải ở trong kia rồi.

Lữ Vỹ Kỳ u sầu không có việc gì làm hắn định tìm Lưu sư phụ để học thêm vài món ăn thì bắt gặp Tiểu Châu đang thêu khăn tay ở gốc đào gần ngự thiện phòng, nhìn hai chú chim bồ câu trong khăn lụa trắng hắn tiến tới gần tò mò hỏi.

- Có lẽ cô phải thêu rất lâu mới được thế này?
Tiểu Châu mặt đầy tự hào khoe khoang.

- Đúng vậy, ta đã làm rất lâu đó, đợi đến khi ta có người để ý rồi sẽ tặng cho người đó mang theo bên mình.


Tiểu Châu vô tư kể cho Lữ Vỹ Kỳ nghe mục đích của mình, hắn lặng lẽ mỉm cười rồi ngồi xuống cạnh Tiểu Châu.

- Ta cũng muốn học.

Tiểu Châu không biết hắn là nam nhi mà học mấy việc của nữ nhi làm gì nhưng vẫn tận tình hướng dẫn, còn hào phóng lấy một tấm vải mới trong giỏ tặng cho hắn.

Lữ Vỹ Kỳ theo sự chỉ dẫn của Tiểu Châu cặm cụi đi từng đường chỉ nhưng bàn tay vụng về không đếm hết được đã bao nhiêu lần kim đâm vào tay.

Vì quá tập trung mà hắn không hay biết người bên cạnh đã đi từ lúc nào, đến lúc không còn nhìn thấy rõ mũi kim nữa hắn mới giật mình đứng dậy, lúc này mặt trời cũng đã lặn rồi.

Hoạ Y về lại Cảnh Nghi cung, thức ăn được mang lên nhưng cũng chẳng thấy Lữ Vỹ Kỳ đâu.

Thấy nàng nhìn ngó xung quanh tìm người, Sở Tiêu buộc miệng lên tiếng.

- Buổi trưa Lữ Vỹ Kỳ có tới Di Hoà điện nhưng vì Người không dùng cơm nên hắn lui xuống trước.

Bị nhìn trúng tim đen Hoạ Y trừng mắt với Sở Tiêu một cái, nàng giả vờ bình thản cầm đũa lên rồi nói.

- Ai nói là trẫm tìm hắn, ngươi nếu không bận thì tới nội vụ phủ hỏi Lý tổng quản nếu có thiếu người thì đưa hắn qua đó đi, ở đây nhiều người cũng không làm gì.

Đúng lúc này Lữ Vỹ Kỳ đang gấp gáp đi vào vì sợ trễ giờ nàng dùng ngự thiện, vừa vặn lời nàng nói lại lọt vào tai của hắn.

Lữ Vỹ Kỳ chững lại một lúc rồi vẫn bình thản bước vào hành lễ.

- Bệ hạ thứ tội nô tài tới trễ.


Hoạ Y lãng đi không nhìn hắn nhưng trái tim nàng không biết nói dối, rõ ràng nàng có hơi lúng túng vì không biết hắn có nghe được những lời vừa nãy không.

Nàng gắp một miếng cá nhưng lại thấy nhạt như nước ốc, bởi tâm nàng đang rối bời nên khẩu vị cũng bị ảnh hưởng, đột nhiên nàng trở nên giận bản thân vô cùng, Hoạ Y đập đũa xuống bàn thở dài khó chịu.

Uyển Đồng lo lắng hỏi.

- Hoàng thượng có phải người không khoẻ không?
Hoạ Y giật mình, trong vô thức tức giận chính mình nhưng quên mất ở đây còn rất nhiều người, nàng tìm đại một lý do để thoái thác.

- Món cá này nhạt quá, trẫm nuốt không trôi.

Lữ Vỹ Kỳ chớp mắt nhìn đĩa cá hồng chưng tương ở trên bàn, đây là món hắn dặn dò Lưu sư phụ làm thêm.

Uyển Đồng cho người mang đĩa cá xuống, những món còn lại trên bàn cũng chịu chung số phận với món cá kia, Hoạ Y kết thúc bữa ăn nhạt nhoà rồi cùng Sở Tiêu đi dạo để bàn chuyện.

Rõ ràng tối qua còn trao nhau những mặn nồng chân thực đến vậy, giờ hít thở chung một bầu không khí cũng cảm thấy ngột ngạt.

Lữ Vỹ Kỳ mang thức ăn xuống rồi ngồi trước cửa Ngự thiện phòng, tận dụng ánh đèn leo lét trước cửa để thêu khăn.

Một nam nhi lưng dài vai rộng nhưng lại chẳng có chí hướng lớn nào, nhìn Sở Tiêu hay Bạch Trạch Dương khí thế oai phong khiến bao người phải ngước nhìn, còn hắn một kẻ hầu chốn cấm cung lại mang thêm một tội danh khiến ai nghe qua cũng ghê tởm.

Lữ Vỹ Kỳ chưa bao giờ cảm thấy tự ti đến vậy, trước đây hắn luôn cho rằng chỉ cần sống không thẹn với lòng thì có thể ngủ yên giấc, còn bây giờ hắn cảm thấy tư tưởng của mình đã bị lung lay.

*****************

- Bệ hạ, chắc chắn sự việc mất trộm lần này có liên quan không nhỏ đến Tân Vĩnh cung, sao Người không để cho người ở hình bộ vào cuộc.

Sở Tiêu đi sau Hoạ Y thắc mắc hỏi về chuyện hòm đá quý bị mất ở nội vụ phủ.

Hắn theo Hoạ Y lâu như vậy, một khi nàng đã bình tĩnh chưa vội tra xét thì chắc chắn đã biết được kẻ đứng đằng sau, không công khai điều tra thì có thể bí mật dò thám nhưng lần này nàng lại vờ như không hay biết.

Hoạ Y phẩy nhẹ quạt nhìn xa xăm trả lời.

- Đã tính toán sẵn thì phải có đề phòng, chúng ta cứ vờ như chẳng biết thì họ sẽ khó mà tính hơn.

Đồ ở nội vụ phủ chỉ một người dám ngang nhiên vào lấy đó là Thái thượng hoàng nhưng bây giờ lại mất không rõ nguyên do, e rằng không chỉ có Người là khả nghi mà Tân Vĩnh cung cũng nằm trong số đó.

Nhưng vàng bạc đá quý phát cho các cung không ít, vậy còn cần số đá quý đó để phục vụ mục đích gì?
Hoạ Y đi thêm một vòng rồi về lại tẩm cung, Tiểu Châu mang nước cho nàng ngâm chân.

Những cánh hoa diên vĩ nằm gọn trong chậu nước làm nàng chợt nhớ tới Lữ Vỹ Kỳ, nhớ dáng vẻ mong đợi của hắn, nhớ hắn luôn quỳ cạnh nàng để kịp mang chậu nước đi khi nó đã không còn ấm nữa.

Mới chưa được một ngày mà cứ tưởng đã lâu lắm chưa được nhìn rõ ràng khuôn mặt của hắn, Hoạ Y lau khô chân rồi nằm ngay ngắn trên giường, nàng ôm chăn thở dài cảm thấy thiếu cái gì đó mà bản thân nàng không muốn thừa nhận.

Hoạ Y cố để bản thân không sao nhãng, nàng nhắm mơ màng rồi chợt giật mình mở mắt.

Không có ai cả, tẩm cung rộng lớn chỉ có mỗi mình nàng.

Hoạ Y lấy từ dưới gối ra một xâu chuỗi hạt, đây là di vật cuối cùng Mẫu phi để lại cho nàng trước khi qua đời.

Hoạ Y ngồi trên ngai vàng lạnh lẽo đó nhìn xuống, trung thần được mấy người, nịnh thần và phản thần thì đầy rẫy.

Xung quanh nàng chỉ có hầu cận làm bạn ngoài ra cũng chẳng còn ai.

Nàng nào đâu mơ ước vị trí độc tôn trong thiên hạ, nàng chỉ đang tìm đường sống cho mình.


Bởi nếu nàng không leo lên được vị trí cao nhất thì mãi mãi sẽ chôn vùi nơi lớp bùn sâu giống như bọn người đó ngày xưa đã từng làm với Mẫu phi nàng.

Đánh đổi, có vỏn vẹn có hai từ mà nghe chua chát đến vậy, những tưởng đã chai sạn rồi, sắt đá rồi cho tới khi gặp Lữ Vỹ Kỳ nàng lại có một khát khao dần nhen nhóm trong tâm trí.

Một khát khao được che chở.

Hoạ Y cười trong bóng tối, thật nực cười, vạn dân ngoài kia cần nàng dang tay che chở nàng ở đây yếu đuối để ai xem.

Trong bóng tối, một giọt nước mắt óng ánh rơi xuống, không biết vì nhớ tới người đã khuất hay khóc cho sự cô đơn của chính mình, nàng ôm xâu chuỗi hạt trước ngực chìm vào giấc ngủ.

Nàng như một tiên tử hạ phàm đang say trong giấc mộng, sau lớp hào quang kia nàng cũng chỉ là một thiếu nữ yêu kiều.

Vẻ đẹp của nàng khi đã lột đi lớp mặt nạ trang nghiêm lại thanh thuần như vậy.

Lữ Vỹ Kỳ biết nàng đã ngủ say nên lén lút đến gần, hắn quỳ xuống cạnh nàng, kéo chăn giúp nàng, ngắm nhìn dung nhan diễm lệ mà yết hầu khẽ động.

Một vệt dài còn trên má thắm, nàng khóc sao? Tại sao lại khóc, lúc chỉ có một mình nàng đã suy tư chuyện gì mà đau lòng đến vậy.

Sợ nàng phát hiện hắn không dám thở mạnh, bàn tay đưa giữa không trung nhẹ rụt lại.

Muốn ôm nàng vào lòng nhưng lại sợ nàng đẩy hắn xa hơn, thời gian cho nàng và hắn không nhiều.

Nhị ca có mưu đồ lớn, chắc chắn sẽ đợi đến một lúc nào đó sẽ ra tay, lúc ấy thân phận của hắn cũng sẽ bị bại lộ.

Khoảng cách giữa chúng ta gần đến vậy, ta lại chẳng thể chạm vào nàng, chỉ có lúc nàng say mới không đủ tỉnh táo mới để ta càn quấy.

Lữ Vỹ Kỳ một mặt sầu thảm, hắn định rời đi nhưng cuối cùng vẫn là không kiềm chế được, hắn bất chấp phủ một lớp ấm nóng lên môi nàng rồi mới lẻn ra ngoài.

Nữ vương nằm đó không hề mở mắt nhưng môi đã nhẹ cong một đường..