Từ Tu Chân Giới Xuyên Đến Năm 1971

Chương 42: 42: Tìm Tới Cửa





Sau khi nghe cô nói xong thì lập tức bà lôi kéo tay Hứa Hoan Ngôn, dặn dò hai câu.

“Rốt cuộc cũng sắp đến Tết rồi, sao con không cầm theo một ít đồ rồi bảo anh cả của con đi cùng con lên huyện thăm ông ấy, cứ lấy cớ viếng thăm họ hàng là được.

”Hứa Hoan Ngôn suy nghĩ một chút, ngày 28 Tết cô vẫn có một chuyến đi lên huyện, đến lúc đó lại gặp thêm lần nữa cũng không sao.

“Bà nội, 28 Tết cháu đi thăm ông ấy, vừa lúc còn mấy ngày nữa, chúng ta chuẩn bị một ít thổ sản vùng núi cho ông ấy đi.

”Vừa khéo Lưu Quế Lan cũng nghĩ như vậy, không nói gì khác, thổ sản ở vùng núi rất nhiều, bởi vì con dâu cả có về nhà mẹ đẻ đưa vải, thông gia vô cùng vui vẻ nên đã tặng cho nhà bà mấy túi thổ sản phơi khô ở vùng núi.

“Được rồi, bây giờ bà đi chuẩn ngay đây.

”Lúc này cả người bà tràn trề năng lượng, sau khi một nhà thằng hai ‘đi’ hết thì bà vẫn luôn không có sức sống, lúc này xem như bà đã có thêm hy vọng rồi.

Bản thân Hứa Hoan Ngôn cũng rất vui vẻ, ít nhất là nhà cô cũng đã có sự đổi mới tốt hơn rồi.

Cô ngồi ở trong sân phơi đậu đen.


Hứa Cao Gia đứng trước cửa phòng, hôm nay trong thôn không có việc nên cậu cũng không đi ra ngoài.

Hứa Cao Gia bước chân từ trong phòng ra.

“Hoan Ngôn, có phải ngày 28 em mang theo nhiều đồ đi lên huyện đúng không, nếu không thì để anh đưa em đi, sẵn tiện anh cũng đang có chút việc.

”Biểu cảm Hứa Cao Gia có hơi hoảng loạn.

Hứa Hoan Ngôn cũng thắc mắc nhưng mà cô cũng không hỏi gì cả, chỉ gật đầu lập tức đồng ý.

Hứa Cao Gia đóng cửa lại nhìn cái bàn trước mặt mình, sau đó mới lấy phong thư kia ra.

Ngày hôm sau, ngày 26 âm lịch, Hứa gia vừa mới ăn cơm sáng xong thì lập tức có người tìm đến cửa.

“Ai u, con gái đáng thương của tôi đâu? Mạng con thật không tốt, cũng chưa sống được một ngày yên ổn.


”Hứa Hoan Ngôn là người đầu tiên nghe được thanh âm này, bởi đúng lúc cô đang đứng ngoài sân phơi thổ sản vùng núi, đây là mấy thứ mà bác dâu cả mang về từ nhà mẹ đẻ của bà ấy.

Bà cụ ngồi dưới đất quay đầu lại nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn thì nhanh chóng quệt nước mắt đứng dậy.

“Hoan Ngôn, cháu gái ngoại ngoan ngoãn của bà, cái bà già xấu xa đó không cho con đi học còn gây khó dễ với con mỗi ngày.

Thật đúng là phải bị thiên lôi đánh xuống mới đáng đời.

”Hứa Hoan Ngôn bị bà ta túm tay mới nhớ đến người này là ai.

Là bà ngoại ruột của nguyên thân, tên Dương Mai Diệp, thật ra mẹ ruột của nguyên thân là một người phụ nữ vô cùng lợi hại, mẹ ruột của nguyên thân có mối quan hệ không tốt với nhà mẹ đẻ, sính lễ mà mẹ ruột nguyên thân nhận được khi gả vào Hứa gia là hai bộ quần áo, còn có mười đồng tiền, tất cả đều bị mẹ ruột bà lấy đi hết.

Năm mẹ ruột nguyên thả gả đi đã hạ quyết tâm, bà ấy cho mình quyền không cần quay về nhà mẹ đẻ nên cũng chưa bao giờ về đó lần nào sau khi lấy chồng.

Ở nông thôn đây là một chuyện rất kiêng kị, bởi vì theo quan niệm không nhà mẹ đẻ thì sẽ bị bắt nạt, con gái khi kết hôn chắc chắn phải có nhà mẹ đẻ, nếu không người con gái đó không chỉ bị bắt nạt mà còn bị mọi người chê cười.

Nhưng mà mấy năm đó, cuộc sống của nguyên thân cũng không tệ, mẹ ruột của bà vẫn luôn đến đây làm ầm ĩ vài lần.

Một hai lần trước Lưu Quế Lan vẫn rất khách khí tiếp đón bà ta, sau đó khi biết bà ta là người như thế nào thì những lần tiếp theo bà ta đến đều sẽ dùng gậy đánh đuổi đi, sau đó bà ta cũng không quay lại đây nữa.

.