Chuyện nàng quỳ trước cửa lớn Dưỡng Tâm điện cũng không có lạ lẫm gì, hai vương gia vừa đi vào bên trong tẩm cung. Liền có một đám nữ nhân đến chế giễu.
Dẫn đầu đoàn người là Vương mỹ nhân, đang thướt tha bước đến.
À, ra là muội muội của nàng đến để cười nhạo nàng đây mà. Bất quá chỉ là chó cắn, nàng không thèm để tâm đến...
Nhưng mà Vương Uyển Lục làm cách nào chịu để yên liền cười nói: “Tỷ tỷ, ngày này của ngươi đến sớm hơn ta dự tính đấy.”
Uyển Dung cũng không một chút nao núng, giương mi khiêu khích: “Chưa đến đâu, muội muội đừng quá đắc ý. Mọi chuyện còn chưa đâu vào đâu mà. Vừa nãy hoàng thượng người còn đau lòng, sợ tỷ bị thương hàn nên đem lông bào ra cho tỷ mà.”
Nhãi ranh nhà ngươi muốn chế giễu bà cô ta sao? Còn non lắm a.
Vương Uyển Lục chỉ là mỉm cười nhẹ, nhưng không có lên tiếng.
“Thế cho hỏi Ngọc sung nghi nương nương, lông bào của hoàng thượng đâu?”
Một giọng nói thâm thúy vang lên, Uyển Dung nhận ra đó là giọng nói của Khưu quý tần, chất giọng chanh chua như vậy, thực khiến người ta khó mà quên a.
Uyển Dung cũng chẳng ngẩng đầu, chỉ nhếch mép cười lạnh: “Long bào ư? Bổn cung không thích nó, liền đem vứt đi rồi. Nàng nếu muốn chứng thực, cứ đến chỗ chứa đồ vứt đi mà lục tìm đi a.”
Khưu quý tần giận đến xanh mặt, nhưng nàng ta cũng đương sợ hãi trong lòng. Người này là sủng phi của hoàng thượng a, nếu mai này lỡ có một ngày nàng ta ngóc đầu lên được thì không phải một quý tần nhỏ nhoi như nàng toi đời sao?
Khưu Liễn Chi im tiếng, không đồng nghĩa với việc những phi tần phía sau cũng im hơi.
Chu huệ cơ nhoẻn miệng cười, lại âm trầm nói: “Nương nương người cũng thật là hóng hách đi a, đến long bào của hoàng thượng ban cho người mà người cũng đem vứt đi. Quả thật là trong mắt người chẳng có hoàng thượng rồi.”
Lời nói như khơi nguồn, kèm theo đó cũng không ít lời ra tiếng vào.
“...Đúng a, không xem trọng thiên tử, như thế nào lại thành sủng phi của người a.”
“Tiện nhân, bất quá cũng chỉ là một con tiện nhân thấp kém a. Phụ thân là thừa tướng đương triều, cư nhiên đích nữ lại ngu dốt, đần độn đến nhường này đấy.”
“...”
“...”
Uyển Dung không buồn đoái hoài đến các nàng ta.
Nhưng mà,
Có một người đứng bên trong quan sát hết thảy sự tình, không nhịn được nữa lên tiếng: “Các vị phi tần không cần khi dễ Ngọc sung nghi nương nương, hoàng thượng người sủng ái nương nương như vậy làm sao có thể để cho nương nương quỳ nơi này.”
Ngừng một lúc, hắn lại cười nói: “Ngọc sung nghi nương nương, hoàng thượng triệu kiến nàng.”
Uyển Dung ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt trong veo bao trùm một nỗi ngạc nhiên cùng kinh sợ: “Tam... Tam vương gia. Bổn cung không muốn vào đâu...”
Nàng là đang thi gan với Doãn Phong hắn, nếu như lúc này chịu vào trong chẳng phải là cúi đầu khuất phục hắn rồi hay sao a. Nghĩ cũng là lạ, nàng cùng cái Tam vương gia Doãn Thư này vốn không có quen biết gì nhau nha, hắn lại ra tay nói đỡ nàng một phen.
Nàng đang âm thầm cảm kích hắn thì bỗng...
“Tam vương gia, người không cần nói giúp cho Ngọc sung nghi. Nàng ta đem vứt lông bào của hoàng thượng, chính là phạm thượng. Không thể dung túng nàng ta được.” Khưu quý tần cất giọng như tạt một gáo nước lạnh vào mặt Uyển Dung.
Khưu Liễn Chi, ngươi thật khốn khiếp a. Nàng đã năm lần bảy lượt bỏ qua cho ả, thế nhưng hôm nay ả lại lấy oán báo ân muốn đẩy nàng xuống nước.
Doãn Thư tản ra một thứ nguy hiểm, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: “Ha ha! Khưu Chí Tín đại nhân xem ra dạo này cũng gây nên không ít tội lớn đâu nhỉ. Tham ô hối lộ, số tiền lớn gửi đi Giang Nam chu cấp những người bị nạn trong trận hạn hán vừa rồi ông ta vơ vét cũng không ít đi. Khưu quý tần nương nương nên cẩn trọng, giữ vững cái ghế quý tần của người a.”
Tưởng chừng như chỉ là một câu nói buâng quơ nhưng lại khiến Khưu Liễn Chi xanh mặt, vội vàng rụt cổ lại như lời nói vừa nãy không phải nàng ta nói ra, khích bác Uyển Dung vậy.
“Tam vương gia, đa tạ người. Uyển Dung hôm nay không thể vào trong đó, ân tình của ngài Uyển Dung xin nhận vậy.” đợi đám người nọ đi xa rồi, nàng mới mỉm cười nhìn Doãn Thư.
Doãn Thư khẽ buông mi mắt, ý cười thấp thoáng nơi khóe môi: “Ngọc sung nghi, bổn vương cũng chưa từng nói là giúp nàng mà.”
Uyển Dung đen mặt, nam nhân chết tiệt. Ngươi làm ta quê một cục đi. Huynh đệ nhà các ngươi, không phúc hắc dường như không phải huynh đệ a.
Chết bằm! Nam nhân thối...
Nàng rất nhanh thay đổi sắc mặt: “Hừ, Tam vương gia người thật là thẳng thắn a. Người không có ý nói giúp Uyển Dung. Vậy tại sao người lại chạy ra đây nói mấy lời kia chứ. Uyển Dung cũng không mượn người làm vậy a, người làm vậy chẳng phải cần câu cảm ơn của Uyển Dung sao?”
“Khụ...Khụ...” Doãn Thư ho khan hai tiếng. Cái nha đầu này dường như rất thích trêu chọc người khác a, Tứ đệ hắn cũng bị nàng chọc thành ra thế kia, bên trong đang cực lực đè nén... nếu không biết chừng hôm nay sẽ xảy ra án mạng mất.
“Ngọc sung nghi, bổn vương rất tò mò về nàng đấy. Trong cung vui sướng không muốn hưởng, lại chạy đến nơi này quỳ gối. Nàng rốt cuộc phạm phải tội gì mà lại kiên quyết muốn quỳ như thế?” Doãn Thư nhướng mày, nhìn nàng nghiên cứu một hồi.
“Cũng không liên quan đến người a, phiền phức quá. Mau đi dùm ta đi...” Uyển Dung cau mày, khó chịu nói.
“Ách... nàng nói cái gì? Trước nay chỉ có bổn vương đuổi người khác đi, chưa từng có ai dám đuổi bổn vương, nàng... khụ...khụ.” trên danh nghĩa nàng còn phải gọi hắn một tiếng 'tam ca', thế mà cái nha đầu này lại như chuyện thường thất lễ với hắn, thật là...
“Người phiền phức, nếu người không đi... sau này ta sẽ gọi người là Thư Thư đại ca đi, thế nào a? Người chịu không?” Uyển Dung nhìn hắn, cười ngây ngô tựa như một đứa trẻ vô tội.Thư Thư đại ca?
“Nàng...”
Doãn Thư tức đến đỏ mặt, nha đầu này thật đáng chết mà. Ban đầu hắn không dự định ra mặt giúp nàng cầu tình trước mặt Tứ đệ hắn đâu, nhưng nghĩ lại nữ tử nhỏ nhắn yếu ớt lại phải quỳ ngoài gió nên mới mở lời. Biết trước làm ơn mắc oán thế này, hắn đã ngậm miệng cho xong chuyện rồi a.
“Dung nhi, đủ rồi. Nàng nháo cái gì a?”
Bóng dáng khoác lông bào màu vàng ánh kim kia chợt xuất hiện ở cửa chính Dưỡng Tâm điện, cắt ngang bầu không khí tức giận dồn nén này.
Mà đương sự là Uyển Dung nghe đến giọng nói kia liền không thèm nâng mi mắt lên nhìn, chỉ hừ lạnh một cái rõ to, để ai đó có thể nghe được.
“Dung nhi... nàng đây là đang chọc tức trẫm đúng không? Vậy thì chúc mừng nàng, trẫm thật rất tức giận rồi đây. Muốn thế nào tùy nàng, vào trong rồi nói chuyện có được không. Khẳng định là chuyện rất gấp nên nàng mới sáng đã đến nháo trẫm. Đừng quỳ nữa, vết thương lần trước...”
Doãn Phong còn chưa dứt lời, nàng liền ngắt ngang: “Thiếp không sao đâu. Chàng đó, nếu ban đầu đồng ý gặp mặt thiếp thì đâu xảy ra cớ sự ngày hôm nay a. Đã thế, thiếp lại còn phải chịu đựng ủy khuất a...” tiếng nói như nỉ non, rót mật vào tai người nghe.
Doãn Phong giật mình: “Nàng mau nói, ai dám khi dễ ái phi của trẫm. Trẫm sẽ đem kẻ đó băm ra thành tương.” trước mặt triều thần cùng huynh đệ, hắn không tiện xưng 'ta' với Uyển Dung nên nghe ra có phần không quen.
“Thiếp sẽ không nói cho chàng đâu.”
“Sao? Không nói? Nàng nghĩ rằng nàng không chịu nói thì trẫm sẽ không biết sao?” ngừng một lát Doãn Phong xoay người mỉm cười với Doãn Thư: “Tam ca, đệ nghĩ huynh biết là kẻ nào đi. Xin huynh rộng lượng nói cho đệ a.”
Doãn Thư mấp máy môi định nói, Uyển Dung đã giơ quả đấm lên, thẳng giọng: “Tam vương gia, ngài dám nói? Nếu như ngài nói ra, đừng trách bổn cung...”
Doãn Thư đanh mặt lại, giọng nói có phần run run: “Được, bổn vương sẽ không nói. Tứ hoàng đệ, hoàng huynh về trước đây.” hắn chấp tay hướng Doãn Phong cáo từ.
Doãn Thư vừa đi, Uyển Dung đã sa sầm sắc mặt, lặng im không lên tiếng.
“Dung nhi, nàng làm sao thế?” Doãn Phong đương nhiên nhìn ra thần sắc khác thường của Uyển Dung, liền ôm lấy nàng, dịu giọng hỏi.
“Chuyện rất quan trọng, thiếp muốn bàn bạc cùng chàng mà chàng lại đùa giỡn thiếp. Chuyện này là chuyện chết người a, chàng cư nhiên lại không quan tâm sống chết của người khác a.” Uyển Dung nhíu mày thật sâu, dẫu môi nói.
“Chuyện chết người, được rồi.. được rồi. Nàng mau nói đi.” hắn nói.
Uyển Dung lãnh đạm nói: “Thiếp muốn nói chuyện của Ngân dung hoa - vị quận chúa nước Sở ban tặng cho chúng ta đêm tịch nguyệt a.”
Hắn nhướng mày: “Nàng cứ tiếp tục đi...”
“Sự thật là như này...” Uyển Dung đem toàn bộ chuyện nàng nghe được ngày ở vườn hoa hải đường kể lại cho hắn nghe tường tận, rõ ràng.Nàng chú ý sắc mặt biến hóa của Doãn Phong, nhanh giọng nói: “Chàng nghĩ thế nào, chuyện này nên giải quyết ra sao đây? Nàng ấy muốn tự vẫn, thiếp không thể cứ như thế trơ mắt đứng nhìn.”
Hắn cau mày: “Chuyện này không đơn giản như vậy, nàng ta chắc chắn là tay trong của Sở Vân Thiên. Chúng ta không nên đánh cỏ động rắn, nàng biết không?”
“Thiếp không nghĩ như chàng đâu. Chàng đừng như vậy có được không, mau mau nghĩ cách giúp thiếp đi.” nàng không nghĩ được nhiều như hắn, nàng chỉ mong nhanh nhanh cứu lấy Song Nhi. Nàng ấy thật sự rất đáng thương, rất đáng thương...
Hắn nở một nụ cười âm hiểm: “Giúp nàng ư, đương nhiên không có vấn đề gì. Nhưng nàng cũng biết trên đời không có ai cho không ai thứ gì. Nàng cũng phải, đền đáp ta thứ gì đi a...”
Uyển Dung hất cằm, “Gian trá, yêu tinh...”
“Khụ..Khụ... nàng dám mắng trẫm là yêu tinh. Nha đầu này ngày càng không để trẫm vào trong mắt, được, được. Trẫm sẽ cho nàng biết thế nào là yêu --- tinh.” hắn gằn từng chữ một, đặt biệt nhấn mạnh hai tiếng yêu tinh mà nàng vừa nói.
Đứng lên, phất tay áo rời đi.
Mắt thấy hắn tính toán ly khai, nàng liền chạy theo: “Chàng, chàng chờ thiếp với. Chàng muốn đi đâu a?”
Hắn cũng không ngoảnh đầu lại: “Đến Lan Tịch hiên, nàng không đến thì có thể trở về cung.”
Lan Tịch hiên? Không phải chỗ ở của Ngân dung hoa hay sao?
Hắn ngầm chấp nhận giúp nàng cứu giúp Song Nhi cô nương ư? Nàng thật sự... thật sự rất cảm động a, hoàng đế đại nhân vạn tuế, vạn vạn tuế a..
Uyển Dung la lên: “Thiếp sẽ đi a, hoàng thượng chàng chờ thiếp với...”
Lan Tịch hiên.
Thiên điện.
“Hoàng thượng giá lâm, Ngọc sung nghi nương nương giá lâm...”
Giọng nói của Cao Nhân Tâm thánh thót vang lên bên ngoài cửa chính của Lan Tịch hiên làm bọn cung nhân nơi đây một phen hú vía kinh hồn.
Ngân dung hoa đương nhiên đã nghe thấy, nàng dịu dàng vấn an: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, tham kiến sung nghi nương nương.”
“Miễn lễ...” Doãn Phong nâng cánh tay, để nàng ấy đứng lên, nét cười ôn hòa luôn luôn hiện hữu trên mỹ nhan của hắn.
Uyển Dung cũng tươi cười, thấp giọng nói: “Hoàng thượng đến nơi này, là để giúp nàng.”
Ngân dung hoa cũng hiểu được ý tứ, lớn giọng với bọn cung nhân: “Các ngươi lui ra ngoài hết đi, không có ý định của ta không kẻ nào được bén mảng đến gần nơi này.”
Doãn Phong cười nói: “Trẫm đã nghe Dung nhi nói rồi, ngươi là có ủy khuất đúng chứ?”
Ngân dung hoa cúi đầu đáp: “Bẩm hoàng thượng, đúng là như thế.”
“Trẫm có thể giúp ngươi, nhưng chuyện này cần có sự phối hợp của ngươi...”
“Hoàng thượng, người cứ nói...”
Doãn Phong trầm giọng: “Đã là phi tần hậu cung, không thể cứ thả ngươi ra ngoài được. Trẫm cũng không thể viết một tờ hưu thư rồi bỏ ngươi được. Chỉ còn một cách để ngươi rời đi nơi này... đó là chết.”
Chết?
Uyển Dung đương khoan khoái tinh thần cực độ, nghe đến những lời này của hắn nàng như từ trên thiên đường rơi hẳn xuống điện ngục u tối, nhảy dựng lên: “Không được, thiếp không đồng ý. Chàng như vậy có khác nào tên Sở Vân Thiên giết người không gớm tay kia. Không được a, thiếp không cho chàng giết nàng ấy.”
Nàng nhảy bổn ra trước mặt Ngân dung hoa, ngăn lại..
“Dung nhi, tránh qua một bên. Nếu không cả nàng ta cũng giết không tha...” hắn híp mắt phượng tuyệt mỹ lại thành một đường cong, nét cười như có như không đang treo bên môi càng thêm sâu.
Uyển Dung chu chu cánh môi anh đào: “Dọa con trẻ sao? Thiếp dù tuổi còn nhỏ thật nhưng cũng không phải trẻ con lên ba, tuyệt không bị chàng lừa a.”
“Nàng không tin, được. Vậy ta sẽ làm cho nàng thấy...”
---------- The