(* Với người Trung Quốc thời cổ đại, Tịch Nguyệt là một ngày lễ bái lạy Nguyệt thần. Lễ hội bắt đầu từ thời nhà Chu, cho đến thời nhà Đường, Minh, Thanh càng ngày càng được tổ chức theo đa phong cách.
* Tịch Nguyệt là ngày tết Trung Thu ở Việt Nam, nhằm ngày 15/8 trăng tròn)
Buổi sớm mùa thu trong lành và mát mẻ còn mang theo cả hơi sương lạnh lẽo...
Nàng đứng dưới tàng cây ngô đồng, mỉm cười vui vẻ. Hôm qua, Tiêu hiền tần gửi tặng cho nàng một chú chó con trông rất xinh xắn.
Sáng nay nàng liền bế theo nó đi thỉnh an hoàng hậu, khắp hậu cung này ai ai cũng biết chỉ mỗi Tiêu hiền tần được hoàng thượng ban tặng chú chó lông xù hai màu đối lập. Hôm nay nàng ta lại đem nó tặng cho Ngọc dung hoa.
Quả là có chút xem thường quà tặng của hoàng thượng.
Uyển Dung nhớ lại ánh mắt mấy kẻ kia như lang sói nhìn chằm chằm Tiêu hiền tần thì không khỏi lắc đầu. Một đám người suốt ngày chỉ biết ganh đua đố kỵ.
Tại sao phải làm nhau khó chịu mới hả lòng hả dạ nhỉ?
Chú chó ở dưới chân nàng khẽ ngọ nguậy, không chịu nằm yên một chỗ liền chạy lung tung khắp nơi. Báo hại Vân Tịnh cùng Khuân Tử đuổi đến gà bay khỉ chạy, náo nhào khắp nơi.
Uyển Dung đi theo phía sau bọn họ, nụ cười trên mặt luôn hiện hữu. Từ khi đến đây, mới nhìn thấy một con vật dễ thương như vậy đấy...
“Xem ra nàng rất thích Tiểu Tuyết.” Doãn Phong đi ra từ phía hòn giả sơn, tiến đến nắm lấy tay nàng. Không kịp để nàng hành lễ thỉnh an hắn nữa.
“Vâng ạ! Thần thiếp rất thích nó.” nàng cười dịu dàng với hắn, trong mắt lúc này là hàng vạn nhu tình, yêu thương vô hạn.
Hắn cười đến tít mắt, “Nàng thích là được rồi. Hôm sau ta sẽ sai người ra ngoài tìm thêm cho Tiểu Tuyết một bằng hữu.”
Nàng vui vẻ bật cười khúc khích, “Không phải chứ, chàng định đi tìm một tân lang cho Tiểu Tuyết của thiếp à?”
Hắn lại lắc đầu, “Không, không! Ta tìm bằng hữu mà. Là một con điêu nhi, hay miêu nhi gì đó...”
Nàng cười nói, “Thiếp thích miêu nhi! Chàng phải tìm cho thiếp một con tiểu miêu nhi thật đẹp a.”
“Được thôi, chỉ cần nàng thích. Tất cả ta đều có thể tìm về cho nàng cả.” hắn ôm lấy thắt lưng nàng, cười tà tứ.
Nàng hỏi lại, “Thật vậy sao? Thế thiếp muốn người lên cung trăng hái sao, hái cả trăng cho thiếp.”
Với ý muốn hoang đường đó của nàng, hắn vẫn sẵng lòng gật đầu, “Điều đó chẳng có gì khó cả.”
Nàng thè lưỡi nheo mắt nhìn hắn, “A, chàng nói dối, nói dối. Thiếp không tin, không tin đâu.”
Nàng chạy đi thật xa, hắn cũng nhanh bước đuổi theo nàng...
Phía sau hòn giả sơn, Hiền quý phi thừ người ra, nàng thật sự không thể tin người vừa nói chuyện với Ngọc dung hoa kia chính là hoàng thượng. Trong trí nhớ của nàng, hoàng thượng chưa từng ôn nhu, chiều chuộng nàng như thế. Người vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, đế vương vô tình. Như vậy tại sao lại có thể nói ra những câu mật ngọt kia với nàng ta.
Hoàng thượng nhất định đã bị con ả Ngọc dung hoa đó bỏ bùa mê thuốc lúa gì rồi. Có thể khiến người nhìn nàng ta bằng đôi mắt âu yếm yêu thương như vậy.
Chuyện này, nàng nhất định không thể để yên được. Hậu cung không tài nào dung chứa loại yêu nữ mê hoặc lòng người như Vương Uyển Dung.
Nàng ta không thể sống.
Hậu cung.
Vườn đào Ôn Uyển.
“Chủ tử, nghe nói cả Hiền quý phi cũng đứng đằng sau hòn giả sơn. Những lời hoàng thượng nói với Ngọc dung hoa chắc hẳn cũng đã nghe không sót một chữ nào.” cung nữ Tâm Nhi cúi đầu bẩm báo với Tiêu hiền tần những gì nghe được, thấy được ở ngự hoa viên hôm nay.
Hoàng thượng, xem ra người thật sự có tình cảm với nàng ấy. Câu nói đế vương vô tình kia, chắc chắn không phải nói về người rồi!
Tiêu hiền tần ngẩng mặt nhìn lên, bầu trời trong xanh như vậy. Chẳng bao lâu nữa có thể sẽ nổi sấm vang rền. Hậu cung này không ngày nào được yên cả!
Hiền quý phi, ngươi nghĩ mình có thể một tay che trời sao? Tiêu gia ta tuy không lớn mạnh như Lâm gia các người, nhưng dầu gì cũng là thế gia danh môn. Bức chết tỷ tỷ của ta, chắc ngươi đâu ngờ có một ngày bản thân đang ở ngôi vị cao nhất hậu cung chỉ sau hoàng hậu bị người lật đổ.
Ta rất muốn ngươi mãi không thể ngóc đầu lên được. Chắc ngươi không ngờ rằng Tiêu Thục Trân ta đây chính là muội muội của Tiêu sung nghi mà ngươi đã hãm hại năm đó.
Chỉ vì tỷ tỷ nàng tình cờ nghe được chuyện xấu của Hiền quý phi và hoàng hậu mà đã chết một cách oan ức.
Bị bệnh dịch, qua đời...
Hứ...
Bọn họ che được mắt hoàng đế, che được mắt tất cả nữ nhân trong hậu cung này. Nhưng riêng nàng bọn họ không thể lừa được.
Nàng sẽ trả thù cho tỷ tỷ...
Và người có thể giúp nàng trả thù, chỉ có Ngọc dung hoa mà thôi. Vậy nên nàng mới bất chấp nguy hiểm nhảy xuống Thủy hồ cứu nàng ấy.
Cũng chỉ mong có thể sớm nói với nàng ấy suy nghĩ của bản thân, sớm khiến cho Hiền quý phi chết không có chỗ chôn thây.
Ngày mai là Tịch Nguyệt rồi, cũng là sinh thần của Hiền quý phi nên tặng nàng ta cái gì đây nhỉ?
≧﹏≦
Uyển Dung đang chú tâm suy nghĩ nên mặc gì vào ngày mai. Bỗng nhiên, một lão thái giám bên phía Thượng Y cục xuất hiện.
Lão ta nịnh hót hết lời, “Ngọc chủ tử, hoàng thượng hạ lệnh cho nô tài mang đến cho người vài bộ xiêm y màu sắc rực rỡ, cao quý đến cho người. Nô tài nghĩ người mặc vào nhất định sẽ đẹp nhất hậu cung này.”
Nàng gật đầu cười cười với lão, “Đa tạ công công đã phí thời gian ghé qua chỗ của ta. Nói lại với hoàng thượng là ta rất thích chúng.” ngừng một chút nàng quay sang Vân Tịnh, hẽ gọi “Vân Tịnh, tiễn công công ra ngoài đi.” Vân Tịnh cũng hiểu là “tiễn” theo cách nói của chủ tử mình có nghĩa là ban thưởng cho ông ta chút vàng. Đối xử với nô tài cũng không nên hóng hách, sau này lỡ có bề gì cũng còn được sống tốt một chút.
“Hoàng thượng ban thưởng y phục, quả là không chê vào đâu được. Lụa được làm cũng là loại thượng hạn nhất.” Vân Tịnh vừa chạy vào liền xem xét mấy bộ quần áo trên bàn, không khỏi trầm trồ khen ngợi.
“Được rồi, được rồi đừng khen nữa. Mau xem xem ngày mai ta nên mặc bộ nào.” nàng lắc lắc đầu nhìn Vân Tịnh, con nha đầu này thấy cái gì đẹp một chút liền không kìm lòng được, tuôn một tràn như thế.
Vân Tịnh cầm lấy bộ xiêm y màu đỏ thẳm lên ngắm ngắm, nàng lắc đầu. Màu đỏ sặc sỡ như này có vẻ khoa trương quá.
Nàng ta lại cầm lên xiêm màu xanh dương đính đá cẩm thạch. Nàng cũng lắc đầu. Bộ này thật quá rườm rà, nặng chết được. Nhìn mấy viên đá cẩm thạch cũng đủ hiểu rồi.
Thấy có lẽ Vân Tịnh không thể biết mẫu y phục nàng vừa ý. Nàng liền đứng lên, cầm lấy bộ xiêm y màu hồng phấn chiết eo màu trăng non trông rất nhã nhặn mà diễm lệ.
Nàng thích những kiểu chiết eo, như này có thể thấy rõ thân hình đồng hồ cát của nàng nhất. Eo thon, vai gầy...
A ha ha...
Quyết định vậy đi! Ngày mai sẽ mặc bộ này, hẳn là nàng sẽ rất khác người, bởi ngày mai ai ai cũng sẽ mặc trang phục rực rỡ, quyến rũ nhất.
Không khác người thì không phải là nàng rồi.
Ngày mai đến cũng rất nhanh, chớp mắt đã đến rồi.
Bởi vì hôm nay là Tịch Nguyệt nên các phi tần không cần ghé qua chỗ hoàng hậu thỉnh an mà đến thẳng Ngự hoa viên dự đại lễ, cùng hoàng đế bái lạy Nguyệt thần. Mong cho bá tánh Đại Thục mưa thuận gió hòa.
Trong hàng ngũ bái lạy đầu tiên đương nhiên là hoàng thượng và hoàng hậu.
Tiếp theo sau đó là Hiền quý phi, Nhu phi, Ninh phi, Thục phi.
Rồi dần dà từ phân vị quý tần trở xuống không thể bước lên nơi bái lạy Nguyệt thần.
Cùng phân vị dung hoa với nàng còn có Từ dung hoa và Phụng dung hoa. Nàng nhìn bọn họ khẽ mỉm cười. Bọn họ mặc trang phục không hợp quy củ rồi!
Từ dung hoa tươi cười cúi mình hành lễ với nàng, “Thần thiếp tham kiến Ngọc dung hoa. Người sáng an.”
Nàng phất tay áo, ý bảo nàng ta hãy đứng lên.
Từ dung hoa thấy nàng không có nói tiếng nào, bèn lên tiếng trước “Thần thiếp thấy hôm nay người mặc bộ xiêm y này trông rất xinh đẹp. Đúng là người đẹp vì lụa, ha ha..”
Uyển Dung cũng chỉ gật đầu cười lấy lệ, ánh mắt mọi người đều dồn về phía nàng. Câu nói vừa rồi của Từ dung hoa mang hàm ý mỉa mai. Nàng đương nhiên nghe ra được, nhưng thực chất nàng không muốn chấp nhất với những kẻ mọi rợ, không biết suy nghĩ như nàng ta nên mới im tiếng.Từ dung hoa cùng lắm cũng chỉ có thế này thôi. Trên phim ảnh kiếp trước nàng xem, người như nàng ta tràn lan đầy rẩy...
Tiêu hiền tần ở hàng phía trên khẽ hừ lạnh nhìn xuống Từ dung hoa, “Từ dung hoa, cái gan của ngươi cũng không nhỏ đấy. Dám ở đây lớn tiếng mỉa mai, xỉa xói Ngọc dung hoa. Ngươi cũng biết nàng ấy thân phận tôn quý hơn ngươi rất nhiều đúng không?”
Từ dung hoa thoáng chốc xanh mặt, đưa mắt nhìn về phía nàng, hi vọng nàng mở lời giải vây giúp nàng ta. Ôi, thật là! Nàng không có hứng thú giúp đỡ người bị nạn nên vẫn thản nhiên đưa mắt nhìn nàng ta, cười khổ.
Câu trước còn mỉa mai nàng, lúc này quay lại cầu cứu. Nàng không việc gì phải bận tâm cả. Nàng thư thả tươi cười nhìn Tiêu hiền tần.
Xung quanh lại một phen xào xáo, cung phi đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào Từ dung hoa,
“Nàng ta là loại không có đầu óc, là loại người ngu ngốc nhất hậu cung này đấy.”
“... Cũng phải ha, nghe nói nhà họ Từ xuất thân cũng chẳng phải danh môn thế gia gì, là một tri huyện nhỏ bé ở Giang Châu mà thôi.”
“... Mấy tỷ muội nói không sai! Vì nhan sắc kém cỏi không bằng người ta, nên mới cố tình châm chọc. Không biết mở to đôi mắt xinh đẹp đó ra mà nhìn xem người ta được hoàng thượng sủng ái như thế nào.” người vừa cất giọng là Lệnh chiêu nghi. Vị nghĩa muội thân cận bên cạnh Tiêu hiền tần. Cũng là một phi tần được sủng ái với cầm nghệ hút hồn và dung nhan mỹ lệ.
Từ dung hoa nghẹn lời đến độ không dám mở miệng nói lấy một từ. Nàng ta thực không ngờ lại có nhiều kẻ lên giọng nói giúp Ngọc dung hoa như thế.
Doãn Phong tự nãy giờ vẫn im lặng nhìn về phía Uyển Dung. Người khác bắt nạt nàng mà nàng từ đầu đến cuối lại không phản bác hay đôi co với nàng ta. Những điều này, hắn đều thấy rất rõ ràng...
“Phía dưới có vẻ không được yên tĩnh lắm. Ngọc dung hoa, Tiêu hiền tần và Lệnh chiêu nghi à! Các nàng nhanh lên ngồi đây, cạnh Diệp quý tần đi.” Doãn Phong vừa cất giọng, không ít phi tần liền xuýt xoa. Các phi tần được sủng ái quả thực được hoàng thượng quan tâm đặc biệt.
Uyển Dung ngồi cạnh Lệnh chiêu nghi, bởi vì nàng ta có phân vị cao nên nàng cũng phải cung kính gọi một tiếng “nương nương“.
Uyển Dung cười nói với Lệnh chiêu nghi, “Thần thiếp tạ ơn chiêu nghi nương nương đã nói giúp.”
Lệnh chiêu nghi từ lâu đã nghe danh Ngọc dung hoa là viên ngọc quý trong tay hoàng thượng, được người hết mực cưng chiều. Hôm nay được gặp mặt quả là một mỹ nhân khuynh thành lại dịu dàng mềm mỏng. Nàng ta cười bảo, “Ngọc dung hoa quá lời rồi. Do bổn cung cũng thấy nàng ta không vừa mắt nên mới nói như vậy thôi.”
Uyển Dung mỉm cười với nàng ấy...
Nàng đang thư thái đưa mắt liếc nhìn đám vũ cơ đang cố hết sức uốn éo nhảy múa đương mang hi vọng có thể được lọt vào mắt xanh của hoàng đế, khẽ cười thầm trong lòng: các ngươi nhất định sẽ bất thành. Nhìn thử xem nào, ánh mắt hoàng đế vốn chẳng nhìn các ngươi mà là đang nhìn về phía ta đây này...Nàng đương nhiên phát giác ánh nhìn chăm chú của hắn, nhưng là vốn không thèm nhìn lại hắn lấy một lần.
Hôm nay là yến hội lớn của năm, các vị trung thần nghĩa sĩ đều tề tựu vào nội cung tham dự quốc lễ. Và ngồi hàng đầu tiên là phụ thân và huynh trưởng của nàng - Vương Khải Nguyên.
Nàng nhìn hai người bằng ánh mắt nhớ mong da diết. Cũng lâu rồi không gặp bọn họ, nàng cư nhiên rất nhớ những lúc trèo lên lưng đại ca để huynh ấy cõng nàng chạy vòng vòng quanh đại sảnh tướng phủ.
Vương Khải Nguyên cũng bất giác nhìn về phía nàng, nở một nụ cười dịu dàng vẫn như ngày nào. Nàng vào cung mà không từ biệt huynh ấy một lời, hẳn là huynh rất tức giận.
Nàng nhớ, huynh ấy từng nói không muốn nàng phải tiến cung làm phi, chỉ muốn nàng sống hạnh phúc như một người bình thường mà thôi.
Ánh mắt của huynh ấy nhìn nàng, sao nàng lại nhìn ra vài tia nhu tình và yêu thương thế nhỉ? Aizz, nàng lấy tay dụi mắt. Chắc là hoa mắt thôi, bọn họ là huynh muội làm sao có chuyện đó được.
Nàng còn đang thừ người suy nghĩ thì bên ngoài đã có một tên thái giám chạy như bay phóng về phía chính sảnh.
Doãn Phong cũng chau mày hỏi y, “Chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”
Tên thái giám liền xanh mặt kể lại những gì mình nhìn thấy trước cổng thành, “Hồi bẩm hoàng thượng, nô tài nhìn thấy phía dưới trước cổng thành có một vạn đại quân của Sở quốc. Dẫn đầu là sứ giả nước nọ - Tô Lạc Bình. Kế đến là cổ kiệu thật lớn a. Sứ giả Sở quốc có nói, hắn đến tặng quà mà mấy hôm trước Sở thái tử đã có báo trước với Ngọc dung hoa nương nương của Thục quốc chúng ta.”
Uyển Dung nghe đến danh của mình, thầm nghĩ: Sở Vân Thiên cái tên hỗn đản nhà ngươi. Người ngươi muốn tặng quà là hoàng đế không phải ta. Có cần thiết hay không lôi ta xuống nước. Hừmm...
Nàng khẽ hừ lạnh một cái đầy khinh khi, nhưng rồi nàng ngẩn đầu nhìn Doãn Phong miệng cười tủm tỉm. Quà đến rồi đấy! Chàng mau nhận đi thôi.
Doãn Phong nở nụ cười ấm áp hiếm thấy, nói với tên thái giám nọ “Mau mở cửa thành mời sứ giả của Sở quốc vào đây. Chuyển lời xin lỗi của trẫm đến họ vì đã không nghênh đón họ từ xa.”
Uyển Dung khẽ cười nhạt, “Hoàng thượng, thần thiếp đột nhiên thấy không khỏe. Muốn về cung nghỉ sớm một chút.”
Doãn Phong cũng hiểu ý nàng nên không hề từ chối yêu cầu của nàng. Liền nói “Được.” một tiếng rồi dặn dò bọn người Vân Tịnh chăm sóc nàng thật chu đáo vào.
Hiền quý phi cụp mi mắt xuống không để lộ thần sắc vui vẻ trong đáy mắt. Chốc nữa là sinh thần của nàng sẽ được hoàng thượng tổ chức ở ngay tại đây. Lúc này mà Ngọc dung hoa rời đi, hẳn là không còn gì vui sướng bằng.
Đương trong lúc buổi tiệc sinh thần của Hiền quý phi đang được diễn ra trong niềm vui của nàng ta thì bên ngoài có tiếng thái giám hô to:
“Sứ giả Sở quốc đến, Quận Chúa Sở quốc đến.”
Quận chúa Sở quốc?
Tất cả các cung phi đều hướng mắt về phía cửa điện. Vị Sứ giả nho nhã đi vào, sau lưng y là một mỹ nhân thân hình mảnh khảnh, yểu điệu bước theo. Người này hẳn là quận chúa nước Sở đây.
Sắc mặt Hiền quý phi nhanh chóng tối sầm lại. Sinh thần của nàng tại sao lại xuất hiện nữ nhân ngoại quốc chứ?
Doãn Phong mỉm cười nhìn sứ giả, “Tô sứ giả, vị quận chúa này hẳn là món quà quý giá mà Sở thái tử muốn tặng cho trẫm.”
Tô Lạc Bình gật đầu đầy kính cẩn, “Hoàng đế bệ hạ, Quận chúa là nữ nhi của Mộ Dung gia của Sở quốc chúng thần. Nàng ấy tự là Tiên Nhi, Thái tử hi vọng người có thể nạp làm phi tần.”
Mộ Dung Tiên Nhi.
Phong thái của nàng ta cũng thật chẳng khác tiên nữ là bao, nhưng nếu vẻ đẹp này đem so với Ngọc dung hoa thì vẫn còn thua kém rất xa...
Hiền quý phi như rơi từ trên chín tầng mây xuống đất, hơi thở cũng ngưng trệ. Hoàng hậu ở cạnh bên mỉm cười, khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng ta.
Ngày sinh thần của nàng ta, lại có một phi tần xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm như thế này tiến cung. Nàng ta không thể vui nỗi.
Mà lúc bấy giờ ở tại Bảo Nguyệt lâu.
Uyển Dung cũng nghe ngóng được chút ít tin tức, hóa ra món quà của Sở thái tử là một mỹ nhân với cái tên Mộ Dung Tiên Nhi.
Nghe tên thôi cũng đủ hình dung người con gái ấy đẹp như thế nào. Không khuynh quốc khuynh thành thì cũng “Hoa ghen liễu hờn” mà thôi.
Nàng vịn lấy tay Vân Tịnh, cười nói “Nghỉ ngơi thôi. Hôm nay hoàng thượng nhất định sẽ không đến chỗ chúng ta đâu.”
Bảo Nguyệt lâu tắt đèn rồi.
Không bao lâu sau, Doãn Phong từ chỗ yến tiệc định về Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi. Chẳng biết tại sao lại lạc bước đến trước cửa Bảo Nguyệt lâu.
Hắn thầm nghĩ, thôi thì đã đến đây rồi vào thăm nàng một lúc cũng chẳng sao cả. Hôm nay nàng thể hiện rất tốt. Trí thông minh của nàng, quả là rất hiếm gặp.
..................... The End Chapter...................