Từ Trưởng Nữ Thừa Tướng Đến Hoàng Hậu - Cực Phẩm Sủng Phi

Chương 10: Ngươi vốn không có oan (2)




Thật sự ban đầu nàng cũng cảm thấy có gì đó rất lạ, dường như có một sức mạnh nào đó thôi thúc nàng nhận lấy ly rượu của Uyển Lục kia. Thật là...

Vân Hoằng hắn rốt cục là nhận ra điều gì bất thường chăng, nàng lại lần nữa nhíu mày, “Vân công tử, ly rượu đó...”

Vân Hoằng cúi đầu nghĩ suy một hồi lâu, y cất giọng lạnh lẽo, “Nương nương, trong rượu là chất kịch độc Hạc Đỉnh Hồng hòa lẫn với Thanh Tâm Phế. Không có giải dược.”

Uyển Dung thoáng run người, độc sao? Hạc Đỉnh Hồng là một trong tứ đại kỳ độc được lưu truyền đến ngàn năm sau của Trung Quốc. Danh tiếng vang vội qua các trường kỳ, trong thái y viện lẽ đương nhiên có loại độc này.

Nàng ta... Vương Uyển Lục... nàng ta dám cư nhiên hạ độc nàng giữa chốn thanh thiên bạch nhật thế này à. Hết muốn sống rồi chăng?

“Này, Vương Uyển Lục! Ta trước giờ chưa từng đối xử tệ bạc với ngươi. Tại sao lại muốn mưu hại ta?” nàng cũng không ngờ nàng ta lại có gan tày trời như thế. Dù thế nào nàng ta cũng phải biết hậu quả chứ...

Ngu xuẩn!

Đúng là một kẻ không có đầu óc.

Vương Uyển Lục từ nãy giờ vẫn im lặng, nàng không hề rắp tâm mưu hại nàng ta. Nhưng bây giờ có nói ra đi nữa cũng chẳng có ai tin nàng. Sự thật rành rành ra trước mắt, chỉ có nàng mới dám tin bản thân mình vô tội.

Hiền quý phi là người nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhất, cất giọng hỏi “Kịch độc Hạc Đỉnh Hồng là loại không màu không vị, Thanh Tâm Phế có nguồn gốc từ Tây Vực độc tính rất cao nhưng cũng như Hạc Đỉnh Hồng không màu không vị. Vân công tử có thể suy đoán cặn kẽ. Quả thật khiến cho bổn cung mở rộng tầm mắt.”

Vân Hoằng chẳng buồn ngó đến Hiền quý phi, chỉ khẽ vuốt ve phi ưng trên vai hắn, “Thần thật sự không lợi hại như lời nương nương nói vừa rồi. Nhưng ưng nhi của thần là cao thủ ngửi độc. Nó đặc biệt rất thích kịch độc. Nên trong ly rượu là Hạc Đỉnh Hồng và Thanh Tâm Phế tại hạ cũng vừa xem qua mới biết được.”

Vân Hoằng cũng chẳng cần phải nói ra để cứu mạng vị Ngọc dung hoa làm gì, nhưng hắn mắt thấy nàng rất thông minh, ly rượu đưa đến nhưng chưa vội uống. Hẳn là cũng biết trong rượu có vấn đề.

Phi ưng của hắn rất thích những đồ uống, thức ăn có độc nên hắn không phải sợ người khác ám toán mình bằng độc dược. Nhưng, nếu hôm nay ngoảnh mặt làm ngơ để vị phi tần đó của hoàng đế Đại Thục chết đi.

Yến quốc của hắn nhất định sẽ không yên.

Trong lục quốc, Đại Thục được coi là quốc gia cường thịnh, lớn mạnh nhất trong so với các nước khác. Bởi vì, địa hình của Thục quốc không eo hẹp, binh mã được huấn luyện tinh nhuệ. Đội quân Thiết Kỵ của Thục quốc dưới sự chỉ huy của Triệu Vân là một đối thủ không dễ đối đầu.

Sở quốc và Yến quốc thứ bậc xếp sau Thục quốc nhưng nếu cả hai nước cường thịnh cùng liên thủ. Thục quốc e là cũng sẽ rất đau đầu. Tiên hoàng đế bệ hạ của Thục quốc đã từng dẫn quân đi chinh phạt khắp bốn bể. Trong tay Thục hiện tại có năm thành trì chính chủ chốt đó là Lư Châu, U Châu, Triển Châu, Giang Châu và đế đô Vân Châu.

Yến quốc không thể đơn thân độc mã đấu lại Thục quốc, suy cho cùng Vân Hoằng có thể không ra tay cứu nàng nhưng rồi hắn cuối cùng cũng biết lấy đại cục làm trọng. Quyết định đúng đắn.

Uyển Dung cau mày khó hiểu nhìn Uyển Lục đang thất thần ngồi bệch xuống đất, “Hãm hại ta, ngươi rốt cục được gì hả? Tại sao lại hại ta? Ngươi nói đi, tại sao vậy. Từ nhỏ ta đối xử với ngươi không tốt, ngươi vẫn ghi hận đến lúc này sao hả!? Ngươi...”

Thấy chủ tử của mình đang rất kích động, Điệp Vũ cùng Vân Tịnh liền nhanh chóng chạy lại kéo nàng ra, “Chủ tử, người bình tĩnh lại đi chủ tử. Đừng nên kích động như thế...chủ tử à, chủ tử!!”

Xung quanh nhất thời một khoảng nháo nhào, không có lấy một chút yên tĩnh nào.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Thái giám bên ngoài rất thức thời. Từ xa trông thấy ngự giá của hoàng thượng đang hướng phía Thượng Uyển đi tới. Lại biết bên trong đang rất rối ren liền sớm thông báo một chút.

Hoàng hậu nghe vậy liền sai cung nữ nâng Ngọc dung hoa đứng dậy. Đem Vương mỹ nhân kéo xuống phía dưới, chờ hỏi tội sau.

Vốn tưởng hoàng thượng chỉ vô tình nổi hứng muốn đến đây thưởng cầm. Nào ngờ hắn là từ Dưỡng Tâm điện đến thẳng đây.

“Cao Nhân Tâm, ngươi thật sự nghĩ là nàng ta hạ độc hại Dung nhi của trẫm.” Mắt thấy đại môn của Thượng Uyển còn cách không xa mới quay lại nhìn thái giám tổng quản của mình.

Cao Nhân Tâm lắc đầu, “Nô tài thấy không có khả năng này đâu ạ! Hại người ai lại hại giữa ban ngày ban mặt như thế. Lại còn ở trước mặt cung tần Thục quốc và công chúa các nước chư hầu nữa.”

Doãn Phong cười khổ, hậu cung sóng gió như vậy thế mà nàng ấy vẫn cứ muốn vào. Lần này, nếu lại là bọn họ. Tuyệt đối hắn sẽ khiến gia quyến bọn chúng nếm mùi vị sống không bằng chết.

Doãn Phong vào đến phía sau đại môn, liền trầm mặc nhìn cảnh tượng bên trong. Một mớ hỗn độn, ly rượu vỡ toan lăn lóc tứ phía.

“Xảy ra chuyện gì? Dung nhi, nàng có sao không?” Hắn đảo mắt một vòng quanh những người có mặt ngày hôm nay. Đáy mắt khẽ dừng lại trên người một cung nữ, xong cũng nhanh chóng dời đi nhìn về phía Uyển Dung.

Nàng vừa nhìn thấy hắn đã uất ức đến sắp phát khóc, “Hoàng thượng, người cuối cùng cũng đến. Thần thiếp sợ quá, thiếu chút nữa là không được gặp người nữa rồi.”

“Nàng thế nào rồi. Mau mau truyền thái y. Đưa nàng ấy về Dưỡng Tâm điện của trẫm.” Doãn Phong nhướng mày nhìn Cao Nhân Tâm bên cạnh.

Cao Nhân Tâm hiểu ý liền đỡ nàng dậy, nhưng đột ngột nàng rụt tay về, lớn giọng nói “Hoàng thượng, thiếp không sao. Xin người hãy cho thiếp ở lại đây cùng người tìm ra kẻ chủ mưu thật sự.”

Doãn Phong mỉm cười, nàng oán gì chứ. Cũng không phải lỗi tại trẫm mà, không cần phải dùng ánh mắt thù hằn đó liếc hắn như vậy.Dung nhi, trẫm không có lỗi đâu đấy.

“Nếu nàng ấy muốn thì cứ để nàng ấy ở lại đây đi. Dặn dò Ngự Thiện Phòng hầm canh gà cho nàng ấy dùng.”

“Còn đứng đó làm gì, mau dẫn Vương mỹ nhân lên.” Hoàng hậu sắc mặt rất tệ, giọng lạnh lùng hạ lệnh cho mấy ma ma gần đó.

Uyển Dung ngồi trên ghế bên cạnh hoàng đế. Nàng vẫn không thể hiểu nỗi hay nói đúng hơn là không thể tin nỗi tại sao nàng ta lại muốn giết nàng. Việc này đối với nàng ta có lợi gì chứ. Hay là...

Một ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu nàng nhưng rồi nàng cũng lắc đầu phủ nhận. Nghĩ gì vậy chứ?

Doãn Phong ở bên cạnh thu hết biểu cảm trên mặt nàng vào đáy mắt. Nữ nhân này, hắn biết nàng rất không tin Uyển Lục kia hãm hại mình. Yên tâm đi, sự thật sẽ sớm được phơi bày mà thôi.

Hắn nhìn hoàng hậu, lạnh giọng “Hoàng hậu, nàng thật sự cho là do Vương thị hạ độc?”

Hoàng hậu run giọng, cúi đầu đáp lời hoàng đế “Hoàng thượng, không chỉ có mỗi mình thần thiếp nhìn thấy. Mọi người ở đây đều có thể làm chứng chính Vương mỹ nhân là người dâng rượu cho Ngọc dung hoa.”

Hắn cười khẩy, “Vậy tại sao các ngươi biết trong rượu có độc?”

Hoàng hậu đáp, “Bẩm hoàng thượng, do Vân Hoằng công tử của Mạn Đàm sơn trang phát hiện.”

Vân Hoằng đương thư thái thưởng trà, phiếm chuyện cùng ưng nhi của y. Nghe nhắc đến tên mình bèn cung kính, cúi đầu hướng hoàng đế.

Doãn Phong nhướng mày, “Là y?”

Vân Hoằng cung kính đáp, “Bẩm hoàng thượng, chính là thần.”

“Ngươi cũng thực có tài. Chỉ tiếc là Mạn Đàm sơn trang thuộc địa phận của Yến quốc không phải Thục quốc chúng ta.”

Vân Hoằng chỉ thoáng cong môi, ý cười kéo đến tận khóe mắt “Hoàng thượng người quá lời rồi. Thục quốc là một cường quốc. Yến quốc của thần mới không so được với quốc gia của người.”

Doãn Phong gật đầu, biết mình biết ta. Vân Hoằng này đích thực là một nhân tài, gia tộc họ Vân nổi danh khắp lục quốc đương thời. Truyền nhân lại không kiêu ngạo tự phụ đương nhiên là rất được lòng vua tôi các nước.

Hắn cười bảo, “Trẫm rất cảm kích ngươi vì đã cứu phi tử của trẫm một mạng. Thục quốc không có thứ gì quý giá. Chỉ có thể tặng cho ngươi một cây cổ cầm mà thôi.”

Cổ cầm? Thục quốc lại đi ban thưởng cổ cầm cho hắn sao. Thật đúng là không tin được.

Chỉ một lát sau, thái giám đã mang đến một cây cổ cầm khắc phượng tường vân. Chất liệu được làm từ gỗ đàn hương, màu sắc đượm vàng sáng chói toát lên khí chất vương giả của người mang đàn. Vân Hoằng vừa nhìn qua liền sửng sốt không nói nên lời. Cầm Hoàng Phượng Tỷ - một trong thất cầm thượng thất lạc vào nhân gian của truyền sơn lão nhân Tô Mặc.

“Hoàng thượng, thứ cho thần không thể nhận món quà này.” - hắn liền không thể nhận được đâu.

Doãn Phong híp mắt cười, “Ngươi đừng như thế. Thứ này ở trong hoàng cung của trẫm không thiếu đâu. Ngươi cứ nhận lấy, xem như món nợ ân cứu mạng này Thục quốc ta đã trả rồi.” Các phi tần có mặt trong Thượng Uyển hôm nay không khỏi sửng sốt. Hoàng thượng vì trả ơn cứu mạng Ngọc dung hoa của Vân Hoằng công tử đã tặng y cây cổ cầm mà người thích nhất cũng đủ khiến mọi người nhìn Ngọc dung hoa bằng một đôi mắt khác.

Quả thật là nàng được sủng ái hơn cả Hiền quý phi nữa.

Giờ đây để xem xem Hiền quý phi còn có thể vênh váo với các nàng là ta đây được hoàng thượng hết mực sủng hạnh, cưng chiều được hay không đây. Mọi người đang chờ đợi ngày nàng ta tàn úa.

“Hoàng thượng...” nàng khẽ lay lay cánh tay hắn. Sao có thể vì nàng mà tặng thứ tốt như thế cho người ngoài chứ. Hắn thật là...

Doãn Phong nhìn nàng, ghé vào tai nàng nhỏ giọng “Nàng so với những thứ phù phiếm kia quý giá hơn hàng vạn lần đó, đồ ngốc.”

Uyển Dung bất giác đỏ mặt, lời định nói nghẹn lại nơi cổ họng. Giờ đây nàng mới thấy, hoàng đế của một quốc gia lại có thể nói những câu “sến sẩm” đến vậy.

So với tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung quả thật nhỉnh hơn một cấp đấy. Danh bất hư truyền... ahihi

Mắt thấy nữ nhân bên cạnh e ấp cười, hắn liền biết mình đã thành công. Nha đầu đó bướng bỉnh như vậy. Nếu biết hắn vì nàng mà đem đồ tốt tặng người ngoài liền sẽ nổi cáu ngay.

Nàng ấy rất hung hăng! Hắn đã được trải nghiệm qua rồi.

Doãn Phong nhìn đến cung nữ nọ, hắn liền nở nụ cười gian trá, chỉ thẳng vào nàng ta, “Ngươi, mau nói. Ngươi là cung nữ của cung nào?”

Cung nữ thấy hoàng thượng chỉ vào mình liền run bần bật, không nói lời nào chỉ biết im lặng.

Cao Nhân Tâm bên cạnh nhíu mày lắc đầu nhìn chằm vào cung nữ, “Hoàng thượng hỏi ngươi. Ngươi lại không trả lời. Ngươi có mấy cái đầu để chém thế?”

Sắc mặt của nàng ta đại biến, “Nô tỳ...nô tỳ là người...của...của Ngân Linh các.”

Ngân Linh các? Đó không phải nơi ở của Diệp hiền tần sao. Cung nữ trong các của nàng ta tại sao lại ở đây chứ. Nhất thời mọi người đều ngây người.

Hắn cười thầm, ha...Ngân Linh các. Diệp Tĩnh Lan - nàng thật sự chịu không được người khác được sủng ái hơn mình? Sớm như thế đã ra tay.

“Cung nhân của Ngân Linh các? Ngươi đến nơi này là có mục đích gì?”

Cung nữ nọ vẫn không trả lời hắn. Lần này Cao Nhân Tâm chưa kịp cất giọng quát tháo liền nhìn thấy một bóng đen bay xoẹt qua. Rất nhanh đã ở trên người cung nữ nọ ngửi lấy ngửi để.

Vân Hoằng tươi cười nhìn hoàng đế, “Hoàng thượng. Ưng nhi của thần nó rất thích các loại độc. Nếu thật sự là do cung nữ đó hạ độc vào rượu nhất định chút nữa phi ưng sẽ mổ lấy chỗ có mùi của độc trên người nàng ta.”

À! Doãn Phong gật đầu rồi im lặng quan sát cử chỉ của ưng nhi trên người cung nữ nọ.

Đột nhiên, phi ưng hướng phía ngực trái của nàng ta mổ mạnh vào bộ y phục cung nữ. Vân Hoằng liền nhận thức, nhanh chóng huýt gió gọi ưng nhi quay về. Lạnh giọng nhìn cung nữ, “Cô hãy mau khai ra đi. Cô đúng là người đã hạ độc hòng hãm hại Ngọc dung hoa nương nương. Nếu có oan tình thì có thể cầu xin hoàng thượng khai ân.”Cung nữ đó cúi đầu, giao ra Hạc Đỉnh Hồng giấu trong người. Vội vã quỳ xuống trước mặt Uyển Dung và hoàng đế.

Nàng ta uất ức khóc đến nghẹn lời, “Hoàng thượng, Ngọc dung hoa nương nương. Nô tỳ không muốn hại người. Nhưng chủ tử của nô tỳ... người ép nô tỳ phải làm như vậy. Nếu không thế gia họ Diệp ở bên ngoài sẽ không tha cho người nhà nô tỳ. Cầu người tha cho nô tỳ, cầu người...”

Uyển Dung âm thầm cười khổ, lại có người hao tâm tổn tướng rắp tâm mưu hại nàng. Dùng đến mấy biện pháp ti tiện như này, muốn một mũi tên trúng hai con nhạn. Một lần trừ khử tỷ muội nhà họ Vương, Diệp gia xem thường người của Vương gia quá rồi đấy.

Nàng mỉm cười nhìn cung nữ đang quỳ trước mặt, “Là nguyên do đó sao? Cũng không thể trách ngươi được.”

Doãn Phong giọng lãnh đạm, “Cho người đến Ngân Linh các thỉnh chủ nhân bọn họ đến gặp trẫm. Trẫm muốn xem xem nàng ấy giải thích thế nào về chuyện hôm nay.”

Mà lúc này ở Ngân Linh các.

“Hoàng thượng cho gọi ta?” Diệp hiền tần run run giọng hỏi lại thái giám được gọi đến mời nàng sang.

Tên thái giám gật đầu khẳng định, “Đúng, thưa Diệp chủ tử.”

Nhanh như vậy, hoàng thượng đã tra ra được Tần Ôn rồi chăng? Cái con tiện tỳ đó thật là muốn chọc điên nàng mà, làm một việc nhỏ mà cũng không gọn ghẽ nữa.

Nàng ta cũng nhanh chóng theo thái giám rời đi cùng đại cung nữ Linh Chi thân cận bên người.

Trong sân đình của Thượng Uyển.

“Diệp hiền tần tới.”

Tiếng thái giám thông báo vang lớn khắp đại sảnh. Doãn Phong cũng chẳng buồn để tâm. Từ lâu hắn đã không ưa Diệp gia, vì mẫu hậu hắn mang họ Diệp nên bà luôn luôn chiếu cố đến tỷ muội Diệp gia. Hôm nay, bà lễ phật chưa về. Tỷ tỷ lớn nhà họ Diệp lại gây họa.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”

“...” im lặng.

“...” vẫn im lặng.

Uyển Dung ngồi bên cạnh hắn, khẽ cắn môi nhìn Diệp hiền tần quỳ bên dưới. Đối với loại người muốn dùng thủ đoạn ti tiện đó đối phó với nàng. Nàng cũng không rảnh đi nói giúp cho nàng ta đâu.

Xung quanh bắt đầu dao động, các vị trưởng công chúa của lục quốc thi nhau bàn tán về vị Diệp hiền tần. Hoàng đế Thục quốc tỏ rõ thái độ chán ghét dành cho nàng ta rồi.

Một vị phi tần bị thất sủng, không biết an phận thủ thường ở yên trong cung điện của mình mà lại ra ngoài gây sự, hãm hại phi tần được sủng ái.

Cuối cùng...

“Đứng lên đi.”

Hắn im lặng một lúc rồi chỉ sang cung nữ đang quỳ liếc nhìn Diệp hiền tần hỏi, “Nàng có quen mắt với cung nữ này không?”

Nàng thoáng đổi sắc mặt, “Không, thần thiếp không quen cung nữ này.”

Cung nữ đó nghe vậy liền òa lên khóc, “Chủ tử, người lại nỡ lòng nào đối xử với nô tỳ như thế. Người, rõ ràng là chính người sai nô tỳ đi đầu độc chết Ngọc dung hoa kia mà.”

Diệp hiền tần lắc đầu liên tục, “Ngươi đừng có ngậm máu phun người. Đừng giá họa cho ta! Ngươi mau nói đi là ai sai khiến ngươi, hả?” nàng ta vừa nói vừa bấu víu vào quần áo cung nữ đó, giật kéo nàng ta.

Một màn giằng co cáu xé giữa chủ nhân cùng đám nô tài trông rất chói mắt.

Cao Nhân Tâm bên cạnh cảm nhận được hàn khí bức người của đế vương liền sớm đã cho người đến Ngân Linh các đem hết đám nô tài trong các đến đây xác nhận thân phận của cung nữ này. Nếu là người của Ngân Linh các hẳn là sẽ quen biết nhau.

Hắn cao giọng đầy bực tức, “Dừng lại hết đi. Người đâu, giữ Diệp hiền tần lại.”

Một lát sau, đám cung nhân của Ngân Linh các đều đến hầu hết, bọn họ dáo dát ngó đông ngó tây không hiểu gì cả. Riêng sắc mặt của Diệp hiền tần đã hết xanh đến trắng và bây giờ là màu đen.

Hắn liếc qua đám nô tài trong Ngân Linh các, chỉ vào một gã thái giám vẫn còn đang ngơ ngác, “Ngươi, có nhận ra cung nữ này hay không?”

Thái giám đó gật đầu, “Bẩm hoàng thượng, nô tài biết cô nương ấy. Mấy hôm trước cô ấy còn cùng nô tài đến nội vụ phủ lĩnh thưởng mà. Cô nương ấy là Tần Ôn, cùng hầu hạ ở Ngân Linh các với nô tài.”

Diệp hiền tần đứng không vững nữa liền ngã ngồi xuống đất, nàng xong đời rồi. Không thể nào, không...

“Diệp Tĩnh Lan, ngươi còn gì để nói?”

------ The End Chapter 10 ------

Nghiệt do người tạo ra, trời cũng không cứu nổi.

Tự cầu phúc đi thôi!