*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tổng giám đốc Trần, chị tìm tôi có chuyện gì vậy?” Đường Đình Nhân hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc hỏi.
“Mấy hôm trước không phải đã nói chuyện cần chút tiền rồi sao, tôi đây cũng không phải thiếu tiền, gần đây triệu tập hội đồng quản trị, tôi phải chứng minh cho hội đồng quản trị thấy tôi còn có vây cánh.” Trần Thu Phương giải thích.
Tuyệt vời, bản thân mình trở thành vây cánh của tổng giám đốc Trần? “Không thành vấn đề!”
“Số tiền này dùng trong mấy ngày, hơn nữa cũng không phải mỗi mình nhà cậu, tôi đều nói với rất nhiều tổng giám đốc khác.”
“Yên tâm, yên tâm!” Đường Đình Nhân vẫn biết một chút về các thành viên hộ đồng quản trị điều hành các công ty tài chính. Ngành này chủ yếu dựa vào không phải năng lực mà là quan hệ, có thể huy động được bao nhiêu tiền, lấy được bao nhiêu thông tin nội bộ mới là quan trọng nhất.
Đây là một cơ hội tuyệt vời, tổng giám đốc Đường cho rằng bản thân có thể cho đối phương mượn tiền, bản thân là người bằng lòng cho, anh ta hoàn toàn đồng ý.
“Tôi đây có thể bảo đảm cho bà mượn sáu mươi tỷ. Lát nữa tôi sẽ đi hỏi ba tôi.” Đường Đình Nhân nói: “Lúc nào thì bà cần?”
“Càng sớm càng tốt, hôm nay là tốt nhất!”
Thứ bảy, chủ nhật ngân hàng không làm việc, đối với người bình thường hay với tầng lớp này thì ngân hàng chính là sân sau, đây cũng là lý do tại sao những tổng giám đốc đó không lấy ngân hàng làm cái cớ để mượn tiền. “Vậy thì tối nay tôi sẽ trở chuyển tiền qua!”
“Tôi sẽ cử người đến công ty của cậu làm thủ tục để ký hợp đồng.” Giọng Tổng giám đốc Trần mang theo tính công việc.
“Không cần đầu tổng giám đốc Trần, với quan hệ này của chúng ta thì cũng coi thường tôi quá rồi.” Đường Trung Nhân vô cùng hào phóng nói, đây có lẽ là lần anh ta hào phóng nhất, để khiến quan hệ giữa hai người kéo lại gần hơn.
Về cơ bản sáu mươi tỷ không phải là quá lớn đối với tổng giám đốc Trần, Đường Đình Nhân không cho rằng tổng giám đốc Trần chỉ vì sáu mươi tỷ mà ngay cả mặt mũi cũng không cần.
“Cứ làm theo lời cậu nói, tổng giám đốc Đường nhất định là người làm nên việc lớn, vào thời điểm mấu chốt mà ra tay thì khác hẳn ngay.” Tổng giám đốc Trần cười nịnh nọt Đường Đình Nhân.
Hai người trò chuyện một lúc, mối quan hệ ấm lên cực kỳ nhanh chóng, Đường Đình Nhân vừa mở miệng đã gọi chị Trần, những chuyện nội bộ bên trong thị trường tài chính cũng nói rất nhiều, như thể cuộc mua bán này cực kỳ có lợi. Đường Đình Nhân mượn chút tiền liền được dẫn đến một đoạn đường bằng vàng, theo đường bước xuống chính là nhân sinh rực rỡ.
Đường Đình Nhân cúp điện thoại, đến gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc Đường, đẩy cửa ra bước vào nói: “Ba, tổng giám Trần muốn mượn chút tiền, con đã đồng ý cho mượn sáu mươi tỷ”
“Cô ta mượn tiền con?” Tổng giám đốc Đường nhất thời cảm thấy có gì đó không ổn, có vài điều chỉ nên dừng ở nói chuyện, một khi thật sự xảy ra có điều gì có không đúng lắm.
“Chị ta không vay tiền, chị ta là..."
Đường Đình Nhân đem nguyên nhận kết quả đều nói ra, tổng giám đốc Đường vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Ông ta không hiểu chủ tịch điều hành một tập đoàn tài chính lớn phải cần tài năng gì, nhưng ngành tài chính phải cần những mối quan hệ vây cánh, điều này thì ông ta đều biết.
Thế nhưng tổng giám đốc Trần lại cần đến vây cánh là con trai ông?
Nói như ông ta đây còn chẳng để bản thân vào mắt, cái người ta muốn chính là những vây cánh phải bỏ tiền ra, chính mình có cổ phần trong tập đoàn Thuyền Nghiệp, tiền nhiều khẳng định là không có.
“Sáu mươi tỷ ư, tiền trong tài khoản công ty cũng không có nhiều!”
Đường Đình Nhân nói mãi ba anh ta cũng không đồng ý, tức giận chửi thầm trong lòng, tầm nhìn hạn hẹp chẳng trách lại làm công thương nghiệp.
Tốc độ của Đường Đình Nhân thực sự rất nhanh, các tổng giám đốc khác cần phải kiểm tra tài khoản, triệu tập họp thảo luận và tiến hành quy trình, nhưng tất cả việc này đối với anh ta mọi thứ đều rất đơn giản. Anh ta đến phòng tài vụ phân phó một tiếng liền lập tức chuyển tiền.
Tám giờ tối, tổng giám đốc Trần đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, tài khoản nhận được tiền đầu tiên chỉ có sáu mươi tỷ là từ tập đoàn Thuyền Nghiệp.
Tô Ái Linh đang ăn nhưng tâm hồn không biết mình đã bay đi đâu rồi, tổng giám đốc Trần dựa vào ghế nói:
"Ái Linh, tôi nhận thấy từ tối hôm qua sau khi hắn ta kéo em đi, em liền mất hồn. Em còn trẻ, hà tất phải đi theo một phụ nữ lớn tuổi như tôi. Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ cho em một khoản tiền, em trở về Đại Lục đi.”
Tô Ái Linh ngay lập tức phản ứng lại, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là chơi xong liền muốn chạy?
“Em không có, ngày hôm đó bị dọa thôi, em sẽ không rời khỏi ngài, ở đâu cũng không đi.” Tô Ái Linh vội vàng thể hiện lòng trung thành của mình.
“Đừng nói như vậy, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, từ sau khi chúng ta ở cùng nhau, vướng vào vòng xoáy của dư luận. Bên ngoài đã có rất nhiều người công kích chúng ta, lần trước chúng ta đi dạo cũng vướng phải những ánh mắt kỳ lạ đó, tôi thích em nhưng tôi không muốn để em phải chịu đựng những ánh mắt này. "
Tổng giám đốc Trần nhìn Tô Ái Linh với ánh mắt vô cùng thâm tình.
Tô Ái Linh còn gì chưa thấy qua nữa, không phải đang muốn tự vứt bỏ cô ta đó chứ? Những lời này cũng quá hay di?
“Cho dù vì tốt cho em, em cũng không thể quay trở lại Đại Lục, bây giờ em còn là tội phạm đang bị truy nã!” Tôi Ái Linh cười khổ nói.
“Vậy thì đến nước Ý đi.”
“Bên đó đồng tính có thể kết hôn, ngài sẽ lấy em chứ?”
Tô Ái Linh nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt sáng rực nói: “Ở đó không có những ánh mắt kỳ thị, chúng ta ở bên nhau sẽ hạnh phúc”
“Ái Linh, chúng ta chẳng qua chỉ vui đùa thôi, việc gì phải vậy?” Tổng giám đốc Trần thuyết phục.
"Không!” Tô Ái Linh lắc vai, làm nũng, mọi người ai cũng là hồ ly ngàn năm, ai mà không thâm độc?
Tổng giám đốc Trần thở dài nói: “Qua khoảng thời gian này rồi nói chuyện sau.”
Ngày hôm sau, buổi sáng phiên giao dịch vẫn chưa bắt đầu, nhiều nhà phân tích đã chiếm trang nhất trên các phương tiện truyền thông tài chính, nhiều nhà tiên đoán đã nhao nhao đến để phân tích tình hình sau khi bắt đầu phiên giao dịch ngày hôm nay. Có người cho rằng sẽ tăng, có người người nghĩ sẽ giữ nguyên, còn có người nghĩ sẽ giảm.
Chín giờ sáng, tổng giám đốc Trần đang ngồi trong phòng làm việc đợi điện thoại, nhưng lại chẳng có một cuộc gọi nào. Điều này khiến bà ta cảm thấy có chút bất an, nhấc máy gọi cho tổng giám đốc Thạch.
Một nữ thư ký nhận điện thoại hỏi: “Xin chào, đây là phòng làm việc của tổng giám đốc Thạch, xin hỏi cô là ai vậy?”
“Tôi là Trần Thu Phương, tôi muốn hỏi một chút tổng giám đốc Thạch có ở đó không?” Tổng giám đốc Trần trực tiếp hỏi.
Nữ thư ký liếc nhìn tổng giám đốc Thạch ở bên cạnh, tổng giám đốc Thạch lắc đầu.
“Xin lỗi, tổng giám đốc Thạch còn chưa đến công ty, buổi sáng nhận được điện thoại nói rằng sức khỏe không tốt nên đã đến bệnh viện khám bệnh. Nữ thư ký đáp.
“Khám bệnh?” Trái tim của Trần Thu Phương như chìm xuống, cúp điện thoại gọi đến số điện thoại nhà của tổng giám đốc Thạch, nhưng lại không có ai bắt máy cả.
Nữ thư ký đặt điện thoại xuống, nói: “Tổng giám đốc Thạch, ông không phải thích bà ta sao, thế nào lại không giúp bà ta?”
“Tại sao lại phải giúp bà ấy?”
“Ông giúp đỡ bà ta, bà ta có ấn tượng tốt với ông, và ông sẽ có cơ hội theo đuổi bà ta”
“Những năm nay tôi luôn ngưỡng mộ bà ấy, tôi không biết tại sao tôi luôn không thể đặt xuống được. Nhưng thời gian trước tôi đã hiểu ra, khi bạn đánh mất quyền lực nằm trong tay, chính là đem sợi dây đó đặt vào tay bà ấy.
Tổng giám đốc Thạch chỉ tay lên trước ngực run rẩy nói: “Tôi có cơ hội đuổi theo bà ấy sao? Chỉ khi khiến bà ấy sụp đổ thì cơ hội theo đuổi bà ấy mới càng cao, đúng không?”
Tổng giám đốc Trần đã gọi liên tục mười mấy cuộc điện thoại, với vô vàn những lý do khác nhau. Có người thì đang họp, có người thì vợ từ chối, có người thì cổ đông từ chối, còn có người thì đi công tác có người thì bị bắt khi đang tìm gái đêm qua.
Một cảm giác khủng hoảng trước nay chưa từng có khiến tổng giám Trần vô cùng sợ hãi!
Chín rưỡi sáng, chính thức bắt đầu phiên giao dịch. Cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị hoạt động ổn định, không có tăng giảm mạnh, chỉ dao động trong khoảng cộng hoặc trừ ba điểm.
Lục Tam Phong đã thay xong quần áo, anh hôm nay có chút vui vẻ, cầm điện thoại gọi đến văn phòng của Tô Ái Linh.
“Xin chào, tôi là quản lý đầu tư của tập đoàn tư bản Trần thị Tô Ái Linh, xin hỏi ai vậy?” Tô Ái Linh hỏi qua điện thoại.
“Là tôi, sau một tiếng nữa cô đi xuống lầu, tôi dẫn cô đi giao dịch!” Lục Tam Phong nghiêm nghị nói.
“Được, tôi hiểu rồi.” Tô Ái Linh nói xong liền cúp máy.
Lúc mười giờ bốn mươi phút, xe của Lục Tam Phong dừng ở dưới tầng. Tô Ái Linh đi xuống dưới tầng, bên cạnh có một vài đồng nghiệp nữ đang nói chuyện cười đùa, bầu không khí có vẻ rất tốt. Từ khi cô ta đi làm trở lại, những đồng nghiệp nữ này căn bản như hình với bóng không thể tách rời.
Lục Tam Phong xuống xe đi về phía Tô Ái Linh, Tô Ái Linh có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Tam Phong: “Sao anh lại ở đây?”
Lục Tam Phong không nói lời nào, liền nắm lấy cánh tay của Tô Ái Linh rồi kéo cô ta vào trong xe.
“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!” Tô Ái Linh hét lên, cánh tay dùng lực nhưng cơ thể lại đẩy Lục Tam Phong về phía chiếc xe.
Thấy vậy, một số đồng nghiệp nữ chạy đến và hét lên: “Anh làm gì vậy? Cướp người giữa ban ngày à!”
Một vài người phụ nữ lao lên và sau đó là một cuộc giằng co. Lục Tam Phong luôn tỏ ra nhẹ nhàng khi đối mặt với phụ nữ, một nắm đấm xoay trái, một nắm đấm xoay phải thêm một cú đá về phía trước, mấy người nằm trên mặt đất chỉ biết vùng vẫy.
Sau khi lên xe, Lục Tam Phong đạp ga lái xe đi, Lục Tam Phong vừa lái xe vừa hỏi cô ta: “Đến lúc này rồi, cô còn