*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiện trường bỗng chốc yên lặng như tờ, rất nhiều người đều lộ ra vẻ khó tin, Lục Tam Phong đây cũng quá hống hách rồi nhỉ?
Vừa rồi có vẻ như vẫn dùng giọng điệu đùa giỡn đáp trả, nhưng bây giờ thì trực tiếp khiến cho tổng giám đốc Trần câm miệng sao?
Tổng giám đốc Trần vẫn chưa kịp phản ứng lại thì tổng giám đốc Thạch đã không đồng ý trước tiên, dùng tay chỉ vào Lục Tam Phong và quát: “Cậu bảo ai câm miệng đấy? Cậu không muốn sống nữa và muốn tìm đến cái chết phải không?”
“Nào, ông lên đây!” Lục Tam Phong dùng tay chỉ vào tổng giám đốc Thạch và quát: “Có gan thì ông bước lên đây”
Tổng giám đốc Thạch thân hình thấp bé lại lớn tuổi, làm sao có thể là đối thủ của Lục Tam Phong chứ, hơn nữa ông ta cũng đã nghe nói qua chuyện Lục Tam Phong đã xử lý năm ông già ở trên một bữa tiệc, người trẻ tuổi này thực sự tàn nhẫn mà.
“Tôi nói chuyện cần phải có sự cho phép của cậu sao?”
Tổng giám đốc Trần tiếp lời và mắng chửi Lục Tam Phong: “Cậu là cái thá gì mà ở đây la hét nạt nộ với tôi hả!”
“Tôi đang nói chuyện thì bà chõ cái mồm vào làm cái gì? Hay là, tổng giám đốc Trần luôn có thói quen ngang ngược cắt ngang lời nói của người ta, vừa nãy khi ngài Phùng ở đây, tôi đâu thấy bà vô lý như vậy nhỉ.” Lục Tam Phong trừng mắt nhìn cô ta và nói.
“Đối mặt với loại rác rưởi như cậu thì tôi cần phải có lý sao? Vừa rồi khi tổng giám đốc Đường nói chuyện, không phải cậu cũng cắt ngang sao?”
Tổng giám đốc Trần phản bác lại.
“Đó là vì cậu ta bôi nhọ tôi!”
“Bôi nhọ cậu? Là cậu bôi nhọ tôi trước không phải sao?” Tổng giám đốc Trần lạnh lùng nói.
“Tôi bôi nhọ cô trước? Là cô đã kêu gọi những công ty tài chính khác phong sát tôi vào năm ngoái.” Lục Tam Phong đối chọi gay gắt.
“Nếu cậu tính như vậy thì ngọn nguồn của sự việc chính là từ Tô Ái Linh rồi.”
Tổng giám đốc Trần nhìn về Tô Ái Linh đứng ở phía dưới sân khấu và nói:
“Là em đã phụ tình của người ta trước.”
“Không phải do tên biến thái nhà bà cướp đoạt tình yêu sao?” Lục Tam Phong bắn trả.
Tổng giám đốc Trần biết chuyện này chính là một mớ hỗn độn, chuyện đến nước này rồi, ai đúng ai sai thì hoàn toàn không quan trọng, điều quan trọng là ai có nắm đấm lớn, rất rõ ràng là cô ta có nắm đấm lớn.
“Chuyện yêu và ghét, ai cũng không thể nói rõ ràng được. Tổng giám đốc Lục không phải nói sẽ thâu tóm tập đoàn tư bản Trần thị trong vòng một tuần sao, bây giờ đã một tuần trôi qua rồi, tại sao cậu vẫn đứng đây mà không có một tấm cổ phiếu nào hết vậy!”
Tổng giám đốc Trần chế nhạo nói: “Lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe, chẳng qua là diễn một tuồng hài cho chúnng tôi mà thôi.”
“Vậy sao? Tổng giám đốc Trần nói tuỳ tiện giao cho cấp dưới xử lý, vậy tại sao lại tổ chức tiệc riêng trong trang viên nhỉ? Sợ sắp không chống đỡ nổi rồi nên vay tiền các bên để cầu cứu à, đã đến mức cùng đường bí lối rồi mà còn đứng ở đây nói với tôi rằng không hề tổn sức sao?” Lục Tam Phong trực tiếp vạch trần lớn nói của cô ta.
“Tôi chẳng qua là triệu tập bạn bè đến hội tụ mà thôi, nguồn vốn của tập đoàn tư bản Trần thị vô cùng dồi dào, ngay cả khi gặp phải khó khăn về vốn thì với quan hệ cá nhân của tôi, với cái miệng của tôi, sẵn sàng dùng tiền của tôi có thể chôn sống cả cậu đấy.” Tổng giám đốc Trần nhìn chằm chằm lấy Lục Tam Phong và có phần nghiến răng nghiến lợi.
“Đúng vậy, chỉ cần tổng giám đốc Trần lên tiếng, tôi lập tức cho mượn sáu mươi tỷ!” Tổng giám đốc Thạch là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ.
“Tôi cho vay một trăm năm mươi tỷ!”
“Tôi cho vay chín mươi tỷ.
Đường Đình Nhân đứng ở bên cạnh nhìn đắc chí nhìn lấy Lục Tam Phong: “Tôi cho vay ba trăm tỷ, đã nhìn thấy rồi chứ, anh lấy cái gì mà đấu với người ta?”
Lục Tam Phong suýt bật cười khi nghe thấy anh ta cho vay ba trăm tỷ, hi vọng anh ta chỉ là nói cho vui miệng.
“Chúng tôi sẽ công bố bản báo cáo tài chính của năm ngoái vào tuần sau, thực ra thì đã có rất nhiều ông tổng ở đây đã xem qua phần báo cáo vắn tắt này rồi. Trong năm ngoái, về các phương diện như đầu tư và tỷ suất lợi nhuận cũng khá cao, hơn nữa số tiền mặt của chúng tôi rất dồi dào, mặc dù như vậy thì cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị cũng chỉ xuất hiện một số biến động nhỏ mà thôi.”
Tổng giám đốc Trần nhìn sang Lục Tam Phong và nói: “Mau trở về Đại Lục đi, đừng có ở đây mất mặt nữa, trong mắt của tôi thì cậu không là cái gì cả.”
“Về hay không là chuyện của tôi, hơn nữa sự việc vẫn chưa kết thúc mà tổng giám đốc Trần đã ở đây đơn phương tuyên bố mình chiến thắng, có phải có chút chột dạ không nhỉ? Cô nói trong tài khoản công ty có tiền, vậy thì lấy ra chơi đi, chúng ta sẽ chơi tiếp vào tuần sau.”
Lục Tam Phong tiến lên một bước và nhìn chằm chằm lấy cô ta: “Nếu ai không thể chơi tiếp được nữa thì người đó là cháu.”
“Cậu còn mánh khoé gì nữa?”
“Mánh khoé của tôi thì nhiều vô số rồi, không tin thì cô hỏi Tô Ái Linh đi.” Lục Tam Phong nhỏ giọng nói.
Ngài Phùng đã luôn quan sát qua cửa sổ kính từ trần đến sàn trong phòng khách, bữa tiệc tối nay bỗng nhiên đã trở thành buổi trình diễn cá nhân của tổng giám đốc Trần, có tranh luận đi nữa thì cũng không có ý nghĩa, không thể diễn biến thành Lục Tam Phong vả vào mặt của Trần Thu Phương chứ?
Người dẫn chương trình bước lên, trên mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn, trực tiếp tắt đi micro của Lục Tam Phong và những người khác rồi nói:
“Sự xuất hiện của các vị trong đêm nay thực sự là nhà tranh thêm sáng. Đặc biệt là sự giao lưu của tổng giám đốc Trần, tổng giám đốc Lục và tổng giám đốc Đường, đã mang lại rất nhiều sự hữu ích cho chúng ta, đã giúp chúng ta có một hiểu biết mới về sự phát triển của nghành tài chính trong tương lai ở Sông Hương.”
“Chúng ta hãy dành một tràng pháo tay nồng nhiệt cho ba vị này! Được rồi, tiếp theo sẽ là bữa tiệc khiêu vũ của tối nay, bản nhạc tuyệt vời sắp vang lên, chúng ta hãy cùng lắng nghe tiếng nhạc và vui chơi thoả thích trong vũ điệu Waltz..."
Khi Lục Tam Phong sắp bước xuống sân khấu thì liếc nhìn người dẫn chương trình, tối nay nếu nói về nói dối trắng trợn thì chắc chắn thuộc về người dẫn chương trình.
Bản nhạc vang lên, người có dẫn theo bạn đồng hành nữ thì không sao, còn những người một mình thì có chút lúng túng. Tổng giám đốc Trần sau khi bước xuống sân khấu, thì cùng một nhóm ông tổng nói chuyện khách sáo, người ta có giới riêng của mình, còn Lục Tam Phong thì không ai quan tâm đến, đứng ở cách đó không xa và nhìn chằm chằm lấy Tô Ái Linh.
Lục Tam Phong không hề biết được trong tay của ngài Phùng còn nắm giữ bao nhiêu cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị, thứ hai tuần sau, một khi ngắt đi nguồn vốn của tổng giám đốc Trần thì cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị có thể phá sản hay không thì phải phụ thuộc vào có hình thành xu hướng giảm hay không.
Lục Tam Phong sợ cổ phiếu trong tay của ngài Phùng không đủ, vì vậy muốn Tô Ái Linh bán đi số cổ phiếu trong tay. Sau khi bán ra với giá cao và trả lại tiền cho ngân hàng, tiền vốn ba tỷ ban đầu của cô ta, có lẽ sẽ có thể biến thành sáu đến chín tỷ.
Nhưng anh không có cơ hội tiếp xúc với Tô Ái Linh, hiện giờ tổng giám đốc Trần đi đâu thì sẽ đưa cô ta đến đó.
Trong tay cầm ly rượu đi dạo khắp nơi, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô ta, Tô Ái Linh cũng cảm nhận được Lục Tam Phong muốn giao lưu với mình, sau vài lần chạm mắt nhau thì cô ta cũng có chút bất lực.
Xung quanh đã có một số người bắt đầu khiêu vũ, đối với loại cơ hội tốt có thể ôm eo nắm tay thì tổng giám đốc Thạch đầu nào chịu bỏ qua, bước lên trước và nói:
“Tổng giám đốc Trần, chúng ta khiêu vũ một bài nhé.”
“Tôi không biết khiêu vũ lắm.” Tổng giám đốc Trần hiển nhiên là cái cớ.
“Không sao, khiêu vũ cho có bầu không khí thôi, nào!” Tổng giám đốc Thạch vừa nói thì đã kéo lấy tay của tổng giám đốc Trần.
Tổng giám đốc Trần cho dù không bằng lòng nhưng lúc này cũng chỉ có thể đồng ý, nhưng có một tình huống khó xử, tổng giám đốc Thạch dáng người không cao, mà tổng giám đốc Trần hôm nay lại mang giày cao gót nên cổ áo tương đối thấp.
Cái đầu của tổng giám đốc Thạch vừa đúng ở nơi không nên ở, duỗi tay ra và miễn cưỡng ôm lấy eo, giống như là công chúa Bạch Tuyết lớn tuổi đang ôm lấy chú lùn lớn tuổi vậy.
Tổng giám đốc Thạch cũng tiến lại khá gần, hai mắt của ông ta sắp rớt ra ngoài rồi.
“Tổng giám đốc Thạch, tuần sau nếu có tình huống khẩn cấp thì vẫn hi vọng ông có thể giúp một tay.” Tổng giám đốc Trần nhân cơ hội nói.
“Không thành vấn đề!”
“Yên tâm đi, chúng ta là bạn bè tốt lâu năm, phí giúp đỡ sẽ không ít đâu.” “Được thôi.”
“Vậy công ty của ông hiện giờ có bao nhiêu?”
"Há!"
“Tôi đang hỏi ông hiện giờ có bao nhiêu tiền vốn có thể sử dụng”
“Tiền vốn của tôi tương đối lớn... không phải.”
Tổng giám đốc Thạch ngẩng đầu lên nhìn tổng giám đốc Trần và nói: “Sổ sách nó rất trống rỗng... khiêu vũ trước đi."
Tổng giám đốc Trần cũng có thể thấy rằng, hiện giờ trong đầu óc của ông ta không suy nghĩ cái gì cả.
Lục Tam Phong thấy tổng giám đốc Trần đã rời khỏi thì thản nhiên đi đến và nói với Tô Ái Linh: “Cùng nhau khiêu vũ nhé.”
Tô Ái Linh cũng cảm thấy đây là một cơ hội, thì liếc nhìn về phía tổng giám đốc Trân, khi cô ta đang chuẩn bị đồng ý thì Đường Đình Nhân tiến lên nói:
“Làm cái gì vậy? Muốn sàm sỡ à? Tổng giám đốc Trần không ở đây, không đồng nghĩa với việc những người có mặt ở đây là mù”
“Xin lỗi, tôi không muốn có bất kỳ sự tiếp xúc nào với anh.” Tô Ái Linh thẳng mặt từ chối.
“Cô Tô, chúng ta khiêu vũ một bài thì như thế nào?” Đường Đình Nhân cười híp mắt nhìn lấy Tô Ái Linh, anh ta thèm muốn Tô Ái Linh không phải là chuyện một sớm một chiều rồi.
“Tôi không biết khiêu vũ, hơn nữa cũng có chút đói bụng, thật xin lỗi!” Tô Ái Linh sau khi nói xong thì đi về phía tiệc buffet bên cạnh, khi quay đầu lại thì rũ tay xuống, khẽ vẫy tay với Lục Tam Phong.
Đường Đình Nhân bị từ chối, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn Lục Tam Phong và nói: “Tốt nhất thì nhanh chóng cút về Đại Lục đi, nếu không thì có kết cục như thế nào, anh tự suy nghĩ nhé."
Lục Tam Phong cũng phớt lờ anh ta, đi về hướng cách Tô Ái Linh khá xa, đi tới quầy tiệc buffet, cầm cái đĩa lên và từ từ đi về phía bên cạnh của cô ta.
Vài phút sau, khoảng cách của hai người chỉ còn lại hai mét.
“Thứ hai tuần sau, bán hết tất cả những cổ phiếu mà cô nắm giữ ra. Thứ nhất là có thể giúp cô kiếm không ít, thứ hai, tôi sợ cổ phiếu trong tay của ngài Phùng không đủ nhiều, không thể phá hỏng phiên giao dịch.” Lục Tam Phong nhỏ giọng nói.
“Tôi cũng muốn đấy, nhưng bây giờ tôi không thể ra ngoài, mấy ngày trước tôi vẫn còn ở trong nhà và cô ta đến công ty làm việc. Mấy ngày nay không biết chuyện gì mà đi đến đâu đưa đến đó, mẹ kiếp, phiền chết đi được!”
“Tìm cách ra ngoài đi!”
“Tôi không có cách, hiện giờ không có cách nào cả, ngày nào tôi cũng đi giày cao gót, chân sắp gãy rồi. Anh nhanh lên đi, loại ngày tháng này thực sự đã chịu đựng đủ rồi.”