*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm nay chắc chắn là một đêm dạt dào cảm xúc, lúc Lục Tam Phong nghỉ ngơi đã là sau nửa đêm rồi. Anh vốn dĩ muốn chia sẻ sự sung sướng này cùng Giang Hiểu Nghi, nhưng vừa xem giờ thì lại đoán rằng cô ấy đã ngủ rồi.
Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa lên chiếu sáng cả mảnh đất này, những nhân viên văn phòng bình dị lại dậy đi làm thật sớm, bắt đầu công việc và cuộc sống ngày này qua ngày khác.
Tại các sạp báo trên phố đang bày báo mới, mọi người chỉ đi ngang qua và vội vã liếc nhìn. Dù đó có là một tiêu đề không thể tưởng tượng nổi đi chăng nữa, thì cũng chẳng thể thu hút được những bước chân vội vã đó dừng lại một chút.
Cuộc sống vẫn hoạt động một cách này vẫn nhàm chán, thậm chí là khô khan như vậy. Thế nhưng một ngày mà cả ngành điện tử đang suy sụp, thì sự đổi ngôi trong một đêm cũng chẳng có gì là quá đáng cả.
Tòa cao ốc của điện tử Thủy Hoàn vốn có nguy cơ sụp đổ, trong một đêm như được thay máu sống lại, một lần nữa đứng trên vị trí dẫn đầu của VCD.
Trước quầy của VCD Bảo Vàng đã có người mua, nhưng lại hết hàng. Phải đợi một lúc sau mới có một chiếc xe tải chở hàng dừng lại ở đằng sau, mọi người phải ba chân bốn cẳng chạy đi khuân vác hàng hóa.
Hôm nay, một số thành phố và thị trấn đã bắt đầu quét vôi các bức tượng treo biển quảng cáo. Một số lượng lớn các ca khúc thu CD đang được gấp rút thu âm. Đồng thời, người của bộ phận marketing đã liên lạc với những đoàn hát chèo, những đôi song ca, opera, ca khúc, các thứ, hy vọng có thể giúp họ thu âm lại để làm thành đĩa CD, tiến hành liên kết phổ biến rộng rãi.
Các quảng cáo VCD Bảo Vàng trên đài truyền hình địa phương lại thay nhau bùng nổ, mà quảng cáo của đài trung ương còn chưa lên sóng. Nhưng cũng chẳng bao lâu nữa, các hình thức hợp tác khác cũng sẽ được tung ra toàn bộ.
Một ngày Lục Tam Phong mở rất nhiều cuộc họp, đồng thời còn đặc biệt đi thăm trung tâm dự trữ nhân tài, rồi còn bàn về việc hợp tác với các trường cao đẳng nữa.
Năm nay tỉ lệ lại thấp hơn nữa, tốc độ đi từ sân trường đến chén cơm sắt của nhà máy đã dần chậm lại. Trường cao đẳng còn đang không biết đối mặt thế nào với tình trạng học sinh và người nhà cố chen chân vào và coi các doanh nghiệp tư nhân là lựa chọn tốt nhất.
Một ít trường cao đẳng thậm chí còn bắt tay với các công ty lừa gạt học sinh, đem doanh nghiệp cá nhân nói thành doanh nghiệp nhà nước, làm phân phối giả. Chỉ cần bạn bước chân ra khỏi cổng trưởng, thì nhà trường sẽ không đếm xỉa nữa.
Thay đổi sẽ đem đến nỗi đau và làm tổn hại đến lợi ích của một số người. Giai đoạn này chính là giai đoạn hỗn loạn nhất, trong số những học sinh bước khỏi trường học, thì tỉ lệ chất lượng là rất cao. Nếu một nhóm lớn học sinh gia nhập các công ty tư nhân, thì sẽ là nguồn trợ lực cho các công ty này bùng nổ.
Không ít công ty tư nhân lớn cũng phát hiện điều này, nên cuộc đại chiến cướp người sẽ là mục tiêu chính của hai ba năm tới. Lục Tam Phong nói với trung tâm dự trữ nhân tài, mặc kể các người lừa gạt hay cưỡng ép, mỗi năm sẽ định ra mức nhiệm vụ, dù có là cướp người từ trong trường học, thì cũng phải gom học sinh về đây cho tôi.
Nếu tuyển người theo cách này thì tỉ lệ người ở lại là vô cùng thấp, cho nên cần tăng số lượng, trước hết cứ để bọn họ lấy mục tiêu số lượng trước.
Trong một tuần, số lượng tiêu thụ mỗi ngày duy trì tầm ba mươi ngàn. Nhà máy ở Bình Châu bắt đầu điều chỉnh dây chuyền sản xuất, sẽ có hai dây chuyền dùng để sản xuất VCD để nâng cao sản lượng hơn nữa.
Sản lượng tiêu thụ mỗi tháng sẽ vượt một triệu chiếc. Chu Hoài Đông còn hào hứng nói rằng mục tiêu tiêu thụ năm triệu chiếc một năm chắc chắn sẽ được hoàn thành trước kế hoạch. Lục Tam Phong nghe vậy chỉ cười và không nói gì.
Coi như không có đối thủ khác cạnh tranh, thì hàng dự trữ trên thị trường cũng sẽ bị tiêu hao đến gần hết. Nếu muốn mua thì chỉ mua ở đây mấy ngày này, còn khi lượng dự trữ trên thị trường cạn kiệt, thì tự nhiên sẽ giảm xuống mà thôi.
Mấy ngày này bộ phận tài chính là vui vẻ nhất, trưởng phòng tài chính mỗi ngày đều ăn cơm với gương mặt vui tươi hớn hở. Buổi chiều hôm đó, Lục Tam Phong triệu tập người của bộ phận tài chính, mở một cuộc họp.
Bên trong phòng họp, trưởng phòng tài chính có chút khẩn trương, ngồi đó nhưng tỏ ra rất bất an.
“Anh sao vậy?” Phó phòng tài chính nói.
“Tôi có một dự cảm xấu, giống như có cảm giác anh Lục sắp bị chơi xỏ vậy.” Anh ta thở dài, thứ như tài chính thật sự rất khó quản lý, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ thiếu tiền. Trước mắt chỉ hy vọng sống ổn thêm vài ngày, hy vọng tổng giám đốc Lục chịu ngồi im.
Đối với các công ty lớn mà nói, trưởng phòng tài chính không chỉ phải quản lý tiền bạc, đóng thuế, mà còn phải phụ trách kiểm soát rủi ro của công ty, nằm trong tay quyền phê duyệt tài chính của các hạng mục.
Đối với một công ty lớn và có nhiều cổ đông thì trưởng phòng tài chính cũng chính là tổng giám đốc thứ hai của công ty, đồng thời là người điều hành công ty tuyệt đối. Chỉ cần sau khi kiểm tra kế toán thấy có nguy cơ rủi ro quá cao, thì dù là đề xuất của chủ tịch cũng có thể bị gạt bỏ!
Với trưởng hợp của Lục Tam Phong, trưởng phòng tài chính nên một kẻ keo kiệt bủn xỉn vậy, mỗi lần đi lấy tiền là mặt anh ta như đưa đám vậy.
Lục Tam Phong bước vào, hằng giọng một cái, đi ngay phía sau là Phùng Chính Anh. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều đứng lên, Lục Tam Phong khoát tay bảo: “Các vị thần giữ của cử ngồi đi!”
Sau khi ngồi xuống, Lục Tam Phong mỉm cười với trưởng phòng kế toán, đối phương thấy nụ cười này thì sắp khóc đến nơi rồi, thật sự một ngày được sống yên ổn cũng không có sao?
“Dạo này thu vào rất nhiều tiền đúng không?” Lục Tam Phong hỏi.
“Vẫn còn đang thống kê, chi ra cũng tương đối nhiều lắm. Bộ phận thị trường có kê khai về chi phí của việc mở rộng các đường dây tuyến dưới, có rất nhiều tỉnh, chủ yếu vào quý ba và quý bốn. Tiền lời cũng không ít đầu, nhưng tiền chi ra cũng nhiều lắm.”
Anh ta muốn nói với Lục Tam Phong rằng, dù có thể coi là có chút của cải thì cũng đừng có mà ăn xài, phải sống cuộc sống dư dả mấy hôm đi chứ!
“Tổng giám đốc Lục, tới tháng sáu thì sáu mươi tỷ của ngân hàng cũng hết hạn. Bên ngân hàng mấy ngày trước cũng gọi điện cho tôi để trao đổi. Chúng ta cũng ngầm sử dụng rồi, nhưng ý họ là trước cứ trả lại rồi sau đó mượn tiếp?”
“Còn mượn nữa à?” Lục Tam Phong chớp mắt nói: “Tiền nằm trong tay bọn họ rồi thì chúng ta còn làm được gì nữa? Nói với bọn họ, trả lãi đi, hàng năm cứ trả lãi đi.”
“Nhà máy của chúng ta bị thế chấp bên đó đó.” Trưởng phòng tài chính hốt hoảng nói.
“Cậu nói với anh ta, anh ta dám nhận thì tôi cũng dám ngừng sản xuất. Nếu anh tra đồng ý với ý kiến này thì làm ngay, còn không chấp nhận thì rớt đài!” Lục tam Phong vỗ vai anh ta:
“Chúng ta thiếu thốn mà, mạnh mẽ lên, chúng ta là chủ đó!”
“Hả?” Trưởng phòng tài chính hoảng hốt, chỉ đành biết âm thầm dâng trào cảm xúc, thế giới thay đổi nhanh quá, thiếu tiền mà còn không biết xấu hổ đến vậy sao?
“Dựa theo tình hình tiêu thụ trước mắt, bao lâu mới có thể có lời? Không tính tới các hạng mục đã chi ra.” Lục Tam Phong nói.
“Hiện tại mỗi ngày lời từ khoảng hai tỷ mốt đến hai tỷ tư, vậy tiền lời mỗi tháng có thể đạt được tầm sáu mươi tỷ, với điều kiện là lượng tiêu thụ vẫn ổn định thế này. Năm ngoái huy động được tám mươi mốt tỷ, công ty Nghiên cứu và Phát triển xin vốn ba mươi tỷ, khu nhà máy mới đầu tư mười lăm tỷ, bàn ghế của khu công nghiệp mới, rồi chi tiêu linh tinh tầm bốn tỷ hai, mảng truyền thông của công ty cũng chi....
Có nhiều nguồn để kiếm tiền, nhưng chỗ tiêu tiền còn nhiều hơn. Hai nhà máy cộng lại cũng hơn bốn mươi nghìn lao động, tiền lương đã là một khoản chi vô cùng lớn. Chưa kể còn có nhiều chỗ khó để ý như nhà ăn, tiền đi công tác, máy sưởi trong nhà trọ công nhân viên, đồng phục làm việc, bảo vệ nhà máy, những hư hỏng hàng ngày khi làm việc, vân vân.
Mỗi ngày vừa mở mắt ra thôi là cái nhà máy này lại tiêu tốn biết bao nhiêu là tiền, không thể đếm xuể.
“Chưa tính đến ngân sách mà bộ phận thị trường sử dụng, thì nếu năm nay không có biến động gì khác thì cuối năm sẽ có lời, dự tính lời khoảng hai mươi bốn tỷ.” Trưởng phòng tài chính nói.
Hai mươi bốn tỷ?
Đối với một công ty lớn tham gia nhiều lĩnh vực như vậy thì số tiền này ít đến đáng thương. Chỉ cần thị trường biến động nhẹ thì số tiền còn không đủ để lấp đầy khoảng trống nữa.
“Tổng giám đốc Lục, ý tưởng của tôi là, trước hết cứ dẹp hết những dự tính mở rộng của bộ phận thị trường đi, có quá nhiều ngân sách rót vào quảng cáo. Nếu có thể cắt giảm thì cứ như vậy, tài khoản lúc cuối năm sẽ dễ nhìn hơn nhiều, còn trả được tiền ngân hàng nữa. Lợi nhuận tầm 30 tỷ, còn giảm nợ cho công ty!” Anh ta đưa mắt nhìn tờ báo cáo số liệu: “Khu nhà máy mới cũng đang trong tình trạng vay thế chấp nữa.”
Lục Tam Phong nhìn ông cụ non này mà thật sự rất hoài nghi anh ta có phải gián điệp ngân hàng phải tới nằm vùng không.
“Sao cậu cứ luôn nghĩ đến tiền ngân hàng thế?” Lục Tam Phong buồn bực nhìn chằm chằm anh ta: “Tôi cũng biết khu nhà máy mới đều là vay mượn cả, nhưng chủ cần tiền nợ không vượt qua một trăm năm mươi phần trăm thì không thành vấn đề. Thị trường có triển vọng rất tốt, nợ đến hai trăm phần trăm cũng là chuyện nhỏ, không cần thế chấp công nghiệp, ngày mai chúng ta mang lên bàn đánh cược đi.”
“Rủi ro quá cao!” Mặt của trưởng phòng tài chính xụ xuống, già đi trông thấy.
“Xảy ra chuyện gì thì họ bắt cậu à?” Lục Tam Phong lại hỏi thêm mấy chuyện nữa rồi cầm lấy giấy báo cáo nhìn qua, những khoản nợ của khu nhà máy mới từ trước năm 2000 anh không muốn trả lại.
Có thể kéo dài thì cứ tiếp tục kéo dài.
“Chính quyền thành phố Đông Lưu đã hứa cho vay 9 tỷ không lợi nhuận rồi mà, tiền còn chưa qua à?” Lục Tam Phong buồn bực nói.
“Bọn tôi nói chuyện điện thoại vài lần rồi, bọn họ nói hai nữa mới chuyển.”
“Mau giục bọn họ đi, tiền của tôi có thể để họ kéo dài được à? Nhà máy của tôi đã bắt đầu sản xuất hết rồi, vì vậy mỗi tuần còn cần tốn một ít tiền để đem bo mạch chủ đến Thủy Phi lắp ráp nữa. Trước tháng sáu phải lấy được khoản tiền này về cho tôi đó.”
Lục Tam Phong nói vô cùng hợp lý, thật sự giống như anh không phải là