*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau hai giờ, khi máy bay hạ cánh, Lục Tam Phong nhìn thấy thành phố này có một lịch sử không tầm thường, bây giờ chỗ này còn chưa phải là thành phố quan trọng, cơ sở hạ tầng cũng ở mức trung bình.
Cần phải đợi hơn hai mươi năm sau, nơi đây sẽ là nơi về khoa học kỹ thuật mới phát triển.
Mấy ngày nay, tổng giám đốc Khương đều tương đối bận rộn, thật sự là không rảnh đi đón, thuộc hạ của anh đều là học sinh, cuối cùng Lục
Tam Phong hỏi địa chỉ rồi tự đón xe đi qua.
Trên đường đi, Lục Tam Phong nói chuyện phiếm với thầy, hiện tại tiếng phổ thông cũng không phổ biến lắm, phương ngữ địa phương thì không hiểu, nên Lục Tam Phong trào đổi vài câu, rồi không nói nữa.
“Anh ta đặt cược mọi thứ vào VCD. Từ góc độ rủi ro đầu tư kinh doanh, đó là điều rất không sáng suốt” Phùng Chính Anh có vẻ muốn phát biểu một chút mình. quan điểm của
“Đừng nói với tôi chuyện của cậu, có một du học sinh đã đã nói với tôi, cậu không cần nhắc lại nữa, tôi có thể chắc chắn rằng VCD là tiêu điểm của năm nay” Lục Tam Phong trầm giọng nói.
“Thế nhưng cần có thời gian cho sự bùng phát này, tôi đã nghiên cứu biểu đồ đường cong sản phẩm, không có đường thẳng, mà cần có thời gian để leo lên dần dần, thời gian tổng hợp lại là... Là...”
“Ba phẩy bảy năm, đi học không nghe giảng à?” Lục Tam Phong liếc nhìn Phùng Chính Anh.
“Làm sao anh biết?” Phùng Chính Anh ngạc nhiên nói.
“Nghe người khác nói, tôi chợp mắt một lát, đừng nói chuyện nữa.” Lục Tam Phong ngáp một cái rồi không nói gì nữa.
Theo doanh số bán VCD của đời trước, một triệu bốn mươi chiếc đã được bán trong năm đầu tiên, lượng tiêu thụ của phòng chiếu phim gia đình trong một năm này là hơn một triệu sáu mươi chiếu, LD DVD là một triệu chiếc.
Vậy là có tiềm năng tiêu thụ trong nước. Giá khởi điểm đầu tiên của đầu máy băng video là chín triệu, hơi thậm chí hơn chục triệu, mà tiền lương của người bình thường trong một tháng có tám chín trăm, mắc như vậy, hơn nữa còn không phải là sản phẩm cần thiết, nên có thể bán mấy trăm triệu là có thể thấy được có bao nhiêu tiền.
Kinh nghiệm của mỗi người là khác nhau và cái nhìn của họ về thời đại này cũng khác nhau, Có một câu nói rằng những gì bạn nhìn thấy là những gì bạn nhận được, ở trong trí nhớ của Lục Tam Phong, thập niên chín mươi chính là thời kỳ nghèo khổ, đi một đôi dép nhựa mất có mười lăm ngàn, sáu chục ngàn là có thể mua được áo khoác rất tốt, nhưng sức tiêu thụ hiện tại đang nói cho Lục Tam Phong, không phải ai cũng như vậy.
Nếu dựa theo doanh số bán hàng của đời trước, thì doanh số hơn một trăm triệu sẽ không tạo ra đủ lợi nhuận để chống đỡ điện tử Thủy Hoàn, lượng tiêu thụ thấp còn có hai yếu tố mấu chốt, một là thiếu đường giây tiêu thụ, hai là giá cao chót vót.
Ban đầu, một chiếc đầu đĩa DVD có thể bán với giá mười lăm triệu, thậm chí ở một số nơi còn rất hot, được bán với giá khoảng hai tư triệu. Chúng đã từng trở thành một món hàng xa xỉ, nếu thị trường hot thì còn thu hút nạn vi phạm bản quyền.
Đời trước, công ty Vạn Yến do Khương Trung Kỳ thành lập, từ khi nghiên cứu và phát triển từ năm 1993 đến năm 1996, thị phần VCD của Vạn Yến đã giảm xuống dưới ba phần trăm.
Giá cao sẽ dẫn đến vi phạm bản quyền, trang bị sẽ mang lại không gian lợi nhuận. Kiếp trước, Lục Tam Phong đã học được điều này trong một lớp học kinh doanh, sự thất bại của quyền sáng chế, sự thất bại của thị trường và một kỹ sư đã dẫn đến quá trình đổ nát của thị trường kinh doanh.
“Đến rồi!” Thầy hô một câu.
Lục Tam Phong mở mắt ra, cả người anh như mới tỉnh sau cơn mơ, anh nhìn về phía khách sạn bên cạnh rồi lấy tiền trong túi ra đưa cho thầy, nói không cần trả lại.
“Đợi đã!” Thầy xuống xe gọi theo.
“Không cần thối lại.” Lục Tam Phong xách vali vẫy vẫy tay.
“Không phải, không đủ tiền.”
Lục Tam Phong lại sờ sờ túi của mình, vốn anh muốn giả bộ hào phóng trả ba mươi nghìn, kết quả móc một tờ tiền ra, rồi vội vàng đưa tiền và nói một câu không cần thối lại.
Trong khách sạn, tổng giám đốc Khương đã thuê một căn phòng, Lục Tam Phong nói số phòng rồi lên tầng, trong thang máy, Lục Tam Phong nhìn Phùng Chính Anh nói: “Trong khoảng thời gian này, nếu có mặt người khác, cậu không nên nói nhiều, biết không?”
“Vì sao tôi không thể nói chuyện?” Phùng Chính Anh hơi không phục.
“Hoặc là cậu nghe tôi, hoặc là hiện tại cậu đi đi. Còn nữa, tôi nói cậu là ai, thì cậu chính là người đó, phải biết phối hợp, hiểu không?” Lục Tam Phong nhìn về phía Phùng Chính Anh nói.
"Không phải anh nói tới giúp anh em sao?” Phùng Chính Anh nghi ngờ nói.
“Đúng vậy!”
“Vì sao?”
“Sao nhiều vì sao như vậy, cậu có mười ngàn cái vì sao à, nhớ kỹ một điều, nghe lời.” Lục Tam Phong vỗ bả vai Phùng Chính Anh, cửa thang máy mở ra, hai người cất bước đi ra ngoài.
Vào phòng, để đồ xuống, Lục Tam Phong cầm điện thoại trong phòng gọi cho tổng giám đốc Khương.
“Tổng giám đốc Khương, tôi đã mang người đến, đã vào khách sạn.”
“Khổ cực rồi, khổ cực rồi. Tôi thật sự quá bận, tôi sẽ lập tức tới, nhà hàng đã đặt xong, là chỗ tốt nhất, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi. Tổng giám đốc Khương khách khí nói.
“Không có chuyện gì, anh cứ làm việc của anh trước, tôi không sao, không có oan ức gì, không có oan ức gì, đừng nói thế, anh cứ bận việc của anh trước!” Lục Tam Phong khách khí nói.
“Đã xong việc rồi, tôi sẽ lập tức đến, chúng ta uống trà chiều hay là cà phê?”
“Đều được cả, chủ muốn thế nào thì khách thế đó.”
Nói tiếp hai câu, Lục Tam Phong bỏ điện thoại xuống, anh rất yên tâm đối với mình, chỉ sợ Phùng Chính Anh làm sai, nên anh đi sang phòng bên dặn dò đâu vào đấy vài câu.
Nửa giờ sau, tổng giám đốc Khương vội vã lên tầng, đi tới cửa phòng Lục Tam Phong thì gõ cửa.
Cửa phòng được mở ra, Lục Tam Phong nhìn người trước mắt, một đoạn thời gian không gặp mà tổng giám đốc Khương đã tiều tụy không ít, râu còn chưa cạo, có vẻ vô cùng vội vàng.
“Vào đi, vào đi.” Lục Tam Phong nhìn tổng giám đốc Khương và trêu: “Tổng giám đốc Khương càng ngày càng có hương vị đàn ông, tôi đã mời một nhân vật lợi hại đến cho anh
Lục Tam Phong gõ cửa Phùng Chính Anh, khách khí nói: “Tổng giám đốc Phùng, tổng giám đốc Khương tới, muốn gặp anh một lúc.”
Phùng Chính Anh mở cửa, nhìn Lục Tam Phong với vẻ đầy kinh ngạc. Lục Tam Phong nở một nụ cười
với Phùng Chính Anh, trong ánh mắt có sự uy hiếp, anh nói: “Tổng giám đốc Phùng, mời!"
Phùng Chính Anh vẫn còn không rõ, đã bị mời vào phòng cách vách, tổng giám đốc Khương thấy một người như vậy tới thì cũng sững sờ, quay sang nhìn về phía Lục Tam Phong hỏi: “Đoàn đội đâu?”
“Tổng giám đốc Khương, đừng nhìn vị tổng giám đốc này còn trẻ như vậy, nhưng một mình người ta có thể đứng đầu một đội, thật vất vả tôi mới mời tới được. Anh ta là nhân vật thiên tài của Sông Hương, người cầm lái của tương lai của Hồng Quảng. Năm tuổi anh ta đã giành được chức vô địch Olympic toán học trên toàn cầu, mười hai tuổi tốt nghiệp cấp trung học, mười lắm tuổi tốt nghiệp Harvard, mười bảy tuổi đang học nghiên cứu sinh, đồng thời bắt đầu kinh doanh công ty của mình. Đặc biệt là đầu tư ngắn hạn, kỷ lục nhanh nhất anh ta kiếm được là ba phút kiếm hai tỷ bảy trăm triệu, được người ta gọi là người đàn ông chớp nhoáng trong giới thị trường chứng khoán.
Phùng Chính Anh ngu cả người. Hiện tại Phùng Chính Anh đã biết rõ vì sao Lục Tam Phong lại dặn đi dặn lại mình phải cố gắng ngậm miệng.
“Vẫn chưa hết, chủ yếu tổng giám đốc Phùng làm việc trong các công ty tư vấn quốc tế, công ty luật và tổ chức tài chính trong nhiều năm, anh ta đã tham dự nhiều vụ sáp nhập doanh nghiệp quốc tế lớn, bao gồm cả việc mua lại một công ty con của Alstom, từng là cố vấn tài chính, cổ vấn pháp lý trong một số thương vụ mua lại của các tập đoàn bình thường”
Phùng Chính Anh sắp không gánh được rồi, nên hít sâu một hơi nói: “Không sai!”
“Thật là một tài năng trẻ, tôi đã từng cảm thấy mình có được thành tích ngày hôm nay khi mới ba mươi tuổi là đặc biệt thỏa mãn rồi, từ khi biết tổng giám đốc Lục, tôi có cảm giác mình chẳng là gì cả, mau ngồi đi, mau ngồi đi.” Tổng giám đốc Khương khách khí nói.
Phùng Chính Anh hơi thiếu tự tin, ngồi xuống nói: “Nếu tổng giám đốc Khương không tin, thì có thể đi điều tra." Lục Tam Phong liếc Phùng Chính Anh một cái, thật sự nghĩ mình nói gì người ta cũng tin à, người ta nhất định sẽ điều tra, chỉ cần điều tra ra Phùng Chính Anh thật sự là du học sinh tốt nghiệp trường danh tiếng, là cậu chủ của Hồng Quảng, thì tất nhiên những thứ khác không cần tra xét, hơn nữa, điều tra hai thứ này dễ dàng nhất.
“Tin, người tổng giám đốc Lục giới thiệu, tôi tin một trăm phần trăm. Tổng giám đốc Khương liên tiếp gật đầu, nói: “Hiện tại người đã tới rồi, họ đã thương lượng rất nhiều hợp đồng, nói là tiền không ổn, đó là vốn tự có và quyền sáng chế của công ty”
Lục Tam Phong nhìn về phía Phùng Chính Anh, thì phát hiện Phùng Chính Anh không nói lời nào.
Phùng Chính Anh nhìn hai người đều nhìn mình, thì ho khan một tiếng.
“Tổng giám đốc Phùng, có cái gì cứ nói đi, ở đây đều là anh em nhà mình cả.” Lục Tam Phong nhìn Phùng Chính Anh cười híp mắt, trong lòng anh suy nghĩ, không phải ngày thường Phùng Chính Anh hay khoe khoang mình học được bao nhiêu từ trong sách học sao, sao vào thời khắc mẩu chốt lại không nói nổi một câu vậy.
“Nếu để cho tôi nói thì tôi đành nói vậy, đầu tiên thị trường là thị trường địa phương, kỹ thuật quyền sáng chế là của tổng giám đốc Khương, bên kia chỉ đưa tiền, dựa theo đầu tư học bình thường, bọn họ thể hiện chuyện này là chuyện có tính mạo hiểu rất cao, nhưng kỳ thực rủi ro vốn có là rất nhỏ.”
“Chắc hẳn đã tìm hiểu rất nhiều về thị trường trong nước, vì là băng hình chuẩn nên họ phải biết thị trường và tốc độ phát triển của băng hình hiện nay, mười bảy triệu đô la Mỹ không phải là để quyền sáng chế, mà là muốn lấy đất, xây dựng nhà máy và các kênh truyền bá, những thứ này đều cần tiền”