*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lục Tam Phong nghe được kết luận này thì vội vàng nói là do mình không tốt, chuyện thành ra như ngày hôm nay cũng không trách cô, chỉ sợ cô sẽ suy nghĩ quá nhiều.
Trong điện thoại, anh đã an ủi cô rất nhiều.
Trong hai năm này, Lục Tam Phong đã hiểu Giang Hiểu Nghi rất rõ, cô là một người phụ nữ rất đơn giản, giống như một tờ giấy trắng vậy.
Nếu như Tô Ái Linh là một cuốn tạp chỉ với nhiều câu chuyện khác nhau thì Giang Hiểu Nghi chính là một quyển nhật ký, ngoại trừ những chuyện nhỏ nhặt khi ở bên anh ra thì chẳng còn gì khác nữa.
Lòng cô không đủ rộng lớn, trước khi Lục Tam Phong trùng sinh, ước mơ lớn nhất của cô hẳn là làm việc thật tốt, mỗi ngày đi làm, tan ca đúng giờ, từ từ già đi.
Thật ra, có rất nhiều phụ nữ muốn sống một cuộc sống như vậy, cuộc sống bình lặng, đơn giản mà hạnh phúc. Lục Tam Phong thì khác, một ngày không chạy tới chạy lui là anh lại thấy trong lòng không yên.
Nói chuyện qua điện thoại khá lâu, Giang Hiểu Nghi nói với Lục Tam Phong rằng sau Tết cô muốn ở lại bên này để làm châm cứu, nhưng mà Như Lan còn phải trở về để đi học, điều này khiến cô có chút lo lắng.
“Qua tháng giếng con bé mới khai giảng mà, đến lúc đó anh sẽ đưa đón con đi học, cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.” Lục Tam Phong nói.
“Anh bận rộn như vậy, có thời gian rảnh không? Bên phía Hoa Sa thì dễ nói, để em bảo quản lý đi làm việc.”
“Không sao đâu, mấy ngày nay cũng không tệ."
Lục Tam Phong lại nói thêm một chút về chuyện ngày mai sẽ đến nhà Giang Hiểu Nghi, sau đó thì cúp máy.
Cơm tối Lục Tam Phong cũng chẳng muốn ăn, ba của Lục Tam Phong thấy anh trở về vẫn bình thường như mọi ngày thì bảo ở phố Đông có một quán mạt chược, có thể qua đó chơi đánh bài, Lục Tam Phong khoát tay từ chối.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Tam Phong lên giường nằm từ sớm, tâm tư của anh có chút rối loạn, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Lúc này, máy nhắn tin của anh đột nhiên vang lên.
Lục Tam Phong tiện tay lấy máy qua nhìn một cái, phía trên viết: Ngay cả một cuộc gọi cũng không dám gọi cho tôi, quên tôi rồi hả? Tô Ái Linh.
Nhìn thấy dòng chữ này, Lục Tam Phong có chút ngạc nhiên, anh ngồi dậy để máy nhắn tin sang một bên, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về Tô Ái Linh, anh biết cô ta hận anh đến tận xương tủy.
Gần mười năm phấn đấu của cô ta bị Lục Tam Phong hủy hoại chỉ trong chớp mắt, đừng nói là cô ta, nếu như Lục Tam Phong gặp phải vấn đề như vậy, e là anh cũng muốn nghiền nát đối phương ra thành tro.
Càng quan trọng hơn, đó là con đường này cô ta đi gian nan hơn so với bất kỳ người nào khác.
Đây không phải chỉ cần mấy cái tát là có thể hả giận, sở dĩ bây giờ cô ta hợp tác với Lục Tam Phong chẳng qua là vì đợi thời cơ để trở lại mà thôi.
Người phụ nữ này!
Có đôi khi Lục Tam Phong vô cùng ngưỡng mộ cô ta, bên trong xương cốt của cô ta ẩn giấu sự tàn nhẫn, có thể chịu đựng những điều mà người khác không thể chịu được, nhưng mà sức mạnh đó lại làm anh cảm thấy sợ hãi.
Nếu để cô ta đi học đại học, Lục Tam Phong tự nhận là mình không sánh bằng cô ta!
Lúc đó, cô ta dính lên người Tổng giám đốc Trần, đoán chừng là muốn dựa vào cây cổ thụ này, chỉ là gặp phải Lục Tam Phong nên muốn mượn sức của anh để làm việc mà thôi.
Lục Tam Phong lại lựa chọn cô ta lần nữa, nói cho cùng vẫn là do ảnh hưởng của lợi ích.
Muốn Điện tử Thủy Hoàn phát triển đúng theo dự tính của anh thì nhất định phải trải qua một thời kỳ vô cùng đen tối, lợi nhuận thu được từ sản phẩm không đủ để chèo chống kinh phí nghiên cứu và phát triển, mỗi năm đều sẽ xuất hiện vấn đề về tài chính.
Lục Tam Phong rất cần tiền!
Nhưng anh không muốn quyền kiểm soát công ty của mình bị công ty tài chính khống chế, cho nên không thể đưa ra thị trường để kêu gọi đầu tư, cục diện này cũng đã sắp trở thành cấp bậc địa ngục đối với một người trùng sinh như Lục Tam Phong rồi, chớ nói chi đến những người bình thường khác. Bởi vậy, anh cần một công ty tài chính đứng đằng sau hỗ trợ cho mình.
“Rủi ro và cơ hội luôn tồn tại song song với nhau.” Lục Tam Phong thở dài, xỏ dép đi qua phòng điện thoại, gọi điện cho Tô Ái Linh.
Điện thoại reo lên một hồi lâu mới có người bắt máy, giọng nói ở đầu dây bên kia khá dễ chịu, nghe qua có vẻ như sống tốt lắm.
“Tổng giám đốc Lục, tôi chờ điện thoại của anh đến là sốt ruột luôn đấy, trước kia chỉ nghe người ta nói qua, người xưa tương tư đến cào gan xé ruột, bây giờ xem như tôi cũng được trải nghiệm rồi.” Trong giọng nói của Tô Ái Linh mang theo vài phần trêu ghẹo.
“Lại còn cào gan xé ruột nữa cơ đấy. Năm mới vui vẻ, mấy ngày nay tôi khá bận rộn.” Lục Tam Phong giải thích.
“Giữa hai chúng ta không cần phải nói nhiều như vậy. Lần trước anh nói với tôi chuyện bỏ ra một khoản tiền lợi dụng đòn bẩy cao để kích động một công ty đó, chúng ta nói tiếp chuyện đó đi. Đúng rồi, Giang Hiểu Nghi có ở đó không?”
Tô Ái Linh ngồi trên ghế sô pha, trên người cô ta mặc một bộ áo ngủ bằng tơ tằm màu xanh lam nhạt, tay lắc lư một ly rượu vang đỏ, bình rượu vang ở bên cạnh đã vơi mất một nửa. Trong căn nhà trống rỗng chỉ có một mình cô ta, có vẻ cực kỳ cô đơn.
“Cô ấy không có ở đây, nói tiếp đi.”
“Nếu cô ta có ở đó, có phải anh sẽ giả bộ không nhìn thấy tin nhắn của tôi không? Tôi chỉ là người tình của anh thôi, không thể gặp bất kỳ người nào khác.”
Tô Ái Linh có chút đa sầu đa cảm, nói: “Tôi đã quen rồi, đàn ông ai cũng thích đối xử với tôi như vậy cả.”
“Là do chính cô chọn sai đường thôi. Chúng ta có thể nói chuyện chính chưa?” Lục Tam Phong không muốn nói với cô ta về vấn đề này nữa.
“Năm nay chỉ có một mình tôi, đêm ba mươi Tết tôi tự nấu một tô mì mà tâm trạng có phần hụt hẫng, một mình uống rượu rất dễ say, cứ uống mãi như thế, tự nhiên tôi lại nhớ đến anh.” Tô Ái Linh thở dài.
“Tổng giám đốc Trần của cô đâu?”
“Tôi đã nói rồi mà, tôi chỉ là người tình mà thôi, có một số trường hợp không thích hợp với tôi. Nhưng mà tôi cũng có tin tốt, ông ta đã đồng ý cho tôi tự mình quản lý một dự án đầu tư, tiền vốn khoảng năm mươi triệu đô la Hồng Kông, chuyển đổi ra chắc cũng khoảng hơn ba tỷ đó, nhưng mà tài vụ của công ty rất ghê gớm.” Tô Ái Linh ngửa cổ lên, một ngụm uống sạch rượu vang trong lỵ, cái cổ trắng như tuyết ở dưới ánh đèn có chút mê hoặc.
“Tôi muốn lấy số tiền này ra, anh có biện pháp nào không?”
“Đầu tư thật nhiều, sau đó làm giả số liệu báo cáo” Lục Tam Phong trầm giọng nói.
“Tôi cũng đã nghĩ đến, nhưng mà không biết nên đầu tư vào đâu, cũng không quen biết ai cả. Dù sao thì tôi cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối mà thôi.” Giọng nói của Tô Ái Linh rất dịu dàng.
“Tổng giám đốc Tô, chúng ta có thể đừng như vậy được không? Cô mà yếu đuổi thì trên đời này chẳng còn phụ nữ nữa rồi. Có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng ra đi.” Lục Tam Phong nói thẳng.
“Tôi muốn anh đăng ký một công ty tài chính riêng, tôi sẽ đầu tư số tiền kia cho anh, tuy nhiên, pháp nhân của công ty này nhất định phải là anh!” Tô Ái Linh nói một cách dứt khoát.
Lục Tam Phong sửng sốt một chút, hiển nhiên là đối phương muốn cột chặt hai người lại với nhau. Một khi chuyện này bị lộ ra ngoài, Tô Ái Linh sẽ mang tội đầu tư phi pháp biển thủ tiền của công ty, Lục Tam Phong thì lợi dụng công ty ma để chiếm tiền đầu tư, đó chính là lừa đảo.
“Cô cứ tìm đại một công ty là xong ngay ấy mà, tôi sẽ không tham gia vào đâu. Lại nói, nếu có lỡ xảy ra chuyện gì thì tôi còn có thể vớt được cô.”
“Vớt tôi? Ha ha ha ha.”
Tô Ái Linh cười, nói: “Anh không ngáng chân tôi thì tôi đã phải đến quỳ lạy trước phần mộ tổ tiên nhà anh rồi.
Tổng giám đốc Lục, điều tôi lo lắng là gì chứ? Tôi sợ giẫm lên vết xe đổ, không có ai sẽ ngã xuống cùng một cái hố đến tận hai lần cả.”
“Chúng ta đã làm lành rồi thì phải tiến về phía trước, không thể cứ chăm chăm nhìn vào quá khứ được. Tôi cần Cô!"
Lục Tam Phong nghiêm túc nói: "Cô có cái gì mà không được, tôi có thể nói cho cô biết, xảy ra chuyện rồi thì tôi cũng sẽ trở thành đồng phạm mà!”
“Anh có thể đừng nói mấy câu hoa mỹ nữa được không? Chỉ có điều kiện này, anh chịu thì chịu, không chịu cũng phải chịu.” Giọng nói của Tô Ái Linh rất cứng rắn.
“Tôi không đồng ý thì cô làm gì được tôi?” Lục Tam Phong khó chịu nói.
“Chẳng làm gì cả, chỉ hắt nước bẩn lên người anh thôi. Trước tiên tôi sẽ tìm mười bà bầu, để truyền thông phỏng vấn, nói rằng tất cả bọn họ đều bị anh làm lớn bụng, sau đó lại tìm mười người đàn ông, nói là bạn trai của anh, Tô Ái Linh tôi bây giờ chẳng là cái thá gì, cũng chẳng có gì cả, cuộc đời đã nát bét rồi, tôi chơi với anh đến cùng!”
Đầu Lục Tam Phong kêu ong ong hết cả lên.
Thật không dám tưởng tượng khi giới truyền thông biết Lục Tam Phong không chỉ làm lớn bụng mười người phụ nữ mà còn có thêm mười anh bạn trai thì sẽ là cảnh tượng gì, đây không phải là một cái chết mang tính xã hội nữa mà là chết tức tưởi luôn rồi.
“Anh phải cho tôi hy vọng, chỉ cần anh cho tôi hy vọng thì tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, chỉ có người nghèo mới lựa chọn chết chùm thôi, bởi vì người giàu có làm bất kỳ chuyện gì cũng phải trả giá cả.”
Có thể là Tô Ái Linh thấy mình ép buộc quá căng nên xoa dịu nói: “Tôi thành công, đối với anh mà nói thì chỉ có lợi mà không có hại, tôi nắm vốn liếng của nhà họ Trần trong tay, trên các phương diện như thị trường chứng khoán hay ngân hàng này kia đều có thể trợ giúp cho anh”
Lục Tam Phong biết, dính dáng tới cô ta sẽ không có gì tốt đẹp cả, nhưng mà anh cần cô ta.
“Được rồi, tôi đồng ý với cô. Lúc này chúng ta đã lên cùng một chiếc thuyền rồi, thuyền lật một cái thì chúng ta sẽ chết cả đám.”
Lục Tam Phong ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Tôi còn muốn nói thêm một câu, bây giờ tôi đã có đầy đủ vốn liếng, trên chiếc thuyền này, trọng lượng của tôi là lớn nhất. Nếu cô có cái suy nghĩ muốn lật thuyền để trả thù tôi, vậy thì cô tính toán sai rồi đấy.”
“Làm sao mà tôi nỡ trả thù anh cơ chứ? Người ta yêu anh còn không kịp nữa là, hì hì.” Tô Ái Linh ở đầu dây bên kia giống như là thay đổi thành một người khác, lại còn hôn chụt một cái vào điện thoại nữa chứ, cực kỳ sến súa.
"Ha ha!"
Lục Tam Phong cười khổ một tiếng, nói: “Hợp tác vui vẻ, về phần làm sao dùng đòn bẩy cao để kích động cổ phần công ty, trước tiên cô cứ tìm mấy ngân hàng có thể thế chấp cổ phiếu đi, đồng thời lôi kéo quan hệ với các cổ đông khác một chút, nhất là những người có bất mãn với Tổng giám đốc Trần. Thêm vào đó, hãy chuẩn bị các quy tắc giao dịch của Sở giao dịch chứng khoán Cảng Hồng Phú cho tôi.”
“Được, anh nói thế nào thì tôi sẽ làm theo thể ấy, có anh ở bên cạnh thì tôi chẳng sợ cái gì nữa hết.” Tô Ái Linh cực kỳ vui vẻ, cô ta tươi cười cứ như một thiếu nữ ngây thơ vậy.
“Đừng có bày ra bộ dạng này, vô dụng thôi. Cứ thế đi, cước cuộc gọi đắt lắm, cúp đây!”
Lục Tam Phong nói xong thì cúp điện thoại cái rụp. Anh thở phào ra một hơi, đối mặt với kiểu phụ nữ như Tô Ái Linh, đàn ông ho Dàn không thể đối phó được, không ai biết trong lòng cô ta đang toan tính điều gì nữa. Nếu ném cô ta vào giữa đám sen trắng ở thế hệ sau, cô ta cũng nhất định có thể biến mình thành bông sen trắng thuần khiết nhất.
Cũng đã muộn rồi, sau khi trở về thì Lục Tam Phong đi ngủ khá sớm, anh ngáp một cái rồi quay về phòng của mình.
Hôm sau, mới vừa rạng sáng Lục Tam Phong đã bỏ mớ quà cáp vào trong xe, cấp bậc lễ nghĩa nên có thì vẫn phải có. Hơn tám giờ sáng, anh lái xe sang thị trấn nơi Giang Hiểu Nghi đang sống.
Nhà họ Giang đã dọn dẹp phòng ốc từ năm ngoái, hôm nay có rất nhiều họ hàng đến chơi. Về phần vợ của mấy người Giang Đông Việt, Giang Đông Cường và Tạ Thành Kiên thì đã vây lấy Giang Hiểu Nghi từ hôm qua rồi.
Bọn họ vẫn hy vọng Lục Tam Phong sẽ giúp một tay, nhưng mà bọn họ không dám làm như trước đây nữa, bây giờ ai cũng đối xử với Giang Hiểu Nghi tốt hơn cả, từ sau khi về nhà, ngay cả cái chổi quét nhà cô cũng không cần đụng tới.
Giang Hiểu Nghi không đồng ý chuyện gì cả, cô cảm thấy sinh hoạt