Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 469: Phùng Chính Anh dao động




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Hội trường vang lên tiếng vỗ tay, có người hô hào, có người cổ vũ, tổng thể là một khung cảnh đầy náo nhiệt.

“Tôi không thể không nói cho mọi người cùng biết, đó chính là kỹ thuật tích lũy của điện tử Thủy Hoàn cực kỳ yếu kém, dựa theo những thay đổi mà các nhà máy xí nghiệp lớn khác áp dụng vào trong sản phẩm của họ thì kỹ thuật của chúng ta không thể theo kịp, cho nên mới dẫn đến tình trạng lượng tiêu thụ bị giảm sút như hiện tại.

“Tôi muốn báo lại với mọi người trong đây một chút, chúng ta mới vừa bỏ vốn đầu tư ở Sông Hương một khoản tám mươi tư tỷ đồng, có được số tiền này nhất định có thể qua được năm nay. Khó khăn như thế nào rồi cũng qua, chúng ta trước sau cùng đồng lòng. Chỉ cần mọi người ở đây, tôi tin chắc rằng dù có thêm bao nhiêu khó khăn nữa cũng có thể giải quyết.”

“Chúng ta sẽ chi ra ba mươi tỷ tập trung đầu tư cho việc nghiên cứu phát minh, thành lập đội nghiên cứu phát minh trong phạm vi toàn cầu, tiến hành hợp tác nghiên cứu với đội hàng đầu toàn cầu, người phụ trách của công ty nghiên cứu phát mình sẽ thiết lập quân lệnh cho tôi. Trong vòng thời gian một năm, chúng ta phải trở thành một phần tử trên thị trường hoàn toàn có năng lực cạnh tranh sản phẩm.”

“Cái chúng ta thiếu chính là thời gian, tôi cũng biết lợi nhuận của Waypod cũng không cao, hàng tồn trong kho quá cao sẽ nghiền ép chỗ lợi nhuận này gần như trở về con số không, mọi người ai cũng khó khăn vô cùng. Cho nên tôi đề cử đồ điện gia dụng, hoàn thiện khâu trưng bày sản phẩm để nâng cao tỷ lệ lợi nhuận”

“Thưa mọi người, thành công không thể đạt được chỉ với một bước chân, vẫn là câu nói kia, khi bạn nhìn thấy một công ty thành công và muốn gia nhập với người ta, người ta sẽ cần bạn sao?”

“Sẽ không. Mà cho dù bạn có trở thành nhà phân phối của công ty đó, bạn cũng không phải là thành viên chủ yếu. Chỉ có khi bạn trưởng thành cùng với công ty, cùng công ty trải qua khó khăn sóng gió mới là người một nhà, mới là anh em ruột”

“Thành công cần phải có tôi luyện, cần phải có thời gian. Trên đời này không có ai bỏ qua những yếu tố này mà trở thành một cá thể công ty kinh doanh kiếm tiền được, đây là phi thực tế. Chúng ta cần phải trải qua sóng gió gập ghềnh, cần có tranh giành tài nguyên thị trường, đến cuối cùng mới có thể nhìn thấy được ánh sáng của sự chiến thắng. Hiện tại, thị trường đồ điện gia dụng có sức cạnh tranh không phải rất lớn nữa, mà là tàn khốc”

“Vô cùng tàn khốc!”

“Trong khoảng thời gian này của năm ngoái, bởi vì sự nổi dậy của điện tử Thủy Hoàn, công tác thống kê không được thực hiện trọn vẹn, khoảng chừng bảy trăm các nhà máy lớn nhỏ trong phạm vi cả nước phút chốc sụp đổ. Khoa học kỹ thuật Ân Phàm, những nhân tài xuất sắc du học trở về cầm trong tay vốn đầu tư tính bằng đô la Mỹ kia trước sau như một đều bị chúng ta phá tan!”

“Thương trường chính là chiến trường, cuộc chiến này đã tới thời khắc mấu chốt nhất. Tiến lên một bước thì chính là thắng lợi, còn lùi về sau một bước, chúng ta sẽ bị kẻ địch tấn công kịch liệt khiến mình đầy thương tích. Chúng ta không thể lùi về sau, chúng ta không có đường lùi!”

“Năm nay sẽ là một năm rất tàn khốc, sẽ có thêm nhiều những công ty bị phá sản nhưng trong đó tuyệt đối không thể nào có chúng ta. Bởi vì chúng ta có thị trường bày trí hoàn thiện và có những nhà phân phối tiêu thụ. Đây chính là rào chắn của chúng ta, giá thành rẻ trước giờ vẫn là vũ khí sắc bén nhất trong tay của chúng ta”

“Muốn dừng chân nằm trong hàng ngũ những công ty đứng đầu trong cả nước, chỉ có giá thành rẻ thôi vẫn chưa đủ, điểm mấu chốt chính là phải có kỹ thuật, hiểu rõ được những văn hóa doanh nghiệp của chúng ta. Chúng ta lấy kỹ thuật làm kim chỉ nam, chúng ta chú trọng vào những kỹ sư, nhà máy xí nghiệp và những nhà phân phối!”

“Người tiêu dùng mãi mãi được đặt trên hàng đầu, không có người tiêu dùng thì chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Chúng ta dùng kỹ sư để làm trụ cột thành lập công ty, nhắm vào mặt kỹ thuật làm nguồn sức mạnh không gì địch nổi. Đợi qua một thời gian nữa, chúng ta không chỉ trở thành công ty đối ngoại sản xuất sản phẩm còn sẽ trở thành công ty đối ngoại độc quyền kỹ thuật sản xuất!”



“Đừng cho rằng tôi là đang khoác lác với mọi người hay là đang tẩy não gì đó. Tất cả những thứ này đều là chiến lược mục tiêu chân thực của điện tử Thủy Hoàn. Năm nay quả thật rất khó khăn, nhưng cũng không phải là cực khó. Về phía nội dung của sản phẩm “Rạp chiếu phim gia đình” của chúng ta sẽ tiến hành nâng cấp, tiến hành hợp tác với bên công ty điện ảnh Sông Hồng.”

“Để cung cấp cho người tiêu dùng sản phẩm nội dung chất lượng HD, chính thống, độc nhất!”

“Đồng thời, chúng tôi đang thảo luận để cho ra đời một sản phẩm mới vô cùng lợi hại. Nếu như thảo luận thành công thì sẽ vượt mặt sản phẩm “Rạp chiếu phim gia đình”, sản phẩm này sẽ mang đến lợi nhuận vô cùng cao. Vì nguyên nhân bảo mật, hiện tại vẫn chưa thể công bố”

“Nhìn chung thị trường điện tử trong nước đã ngập tràn khói thuốc súng rồi, dù một năm bị công kích khiến vô số những công ty, nhà máy, xí nghiệp bị phá hủy. Thế nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, chúng ta đi tới thời điểm mấu chốt nhất, tôi có thể chịu trách nhiệm mà nói với mọi người một câu: Hôm nay tàn khốc, ngày mai rất tàn khốc, ngày kia sẽ rất tốt đẹp!”

“Chín mươi lăm phần trăm trong tổng số người trên cái “chiến trường” này sẽ “chết” trước khi mặt trời mọc của ngày kia. Thế nhưng có thể nhìn thấy được ánh bình minh doanh nghiệp, có thể nhanh chóng trở thành doanh nghiệp đứng đầu trong nước thậm chí là quốc tế, có thể trong một thời gian ngắn tăng vọt giá trị thương mại trên thương trường.

“Tất cả những thứ này chính là những thứ mà người chiến thắng cuối cùng trên thương trường nhận được!”

“Nếu như chỉ có một mình tôi, tôi sẽ không thể nào đối diện với tình huống như vậy. Thế nhưng nếu có mọi người bên cạnh, tôi sẽ quyết chí tiến lên. Ngắn thì một năm, dài thì hai năm, chỉ cần sản phẩm của điện tử Thủy Hoàn tung hoành bốn phương trên thị trường, như thế thì giá trị của mỗi người trong đây sẽ tăng gấp mười lần hơn thế.”

“Mỗi một tỉnh toàn bộ chỉ bán ra đúng một cái, chỉ cần bạn giành được vị trí này thì không ai có thể giành giật được của bạn. Thế nhưng nếu bạn chủ động từ bỏ, một năm hoặc hai năm sau, bạn nhìn thấy người khác đang ngồi ở vị trí của bạn mà phất lên dữ dội, bạn hối hận liệu có còn kịp không?”

“Tôi gầy dựng sự nghiệp nhiều năm, từ trước đến giờ chưa từng phụ lòng tin của bất kỳ ai tin tưởng mình. Bọn họ từ một người bình thường thu nhập bình quân chỉ có mấy chục ngàn trở thành sếp, từ sếp trở thành sếp tổng. Thành công đã đặt trước mặt rồi, chỉ cần đi cùng với tôi!”

“Thập kỷ 70 mọi người đã bỏ lỡ cơ hội khai quật vùng Duyên hải, thập kỷ 80 bỏ lỡ cơ hội xây dựng nhà máy dưới biển. Nếu như mọi người bỏ qua điện tử Thủy Hoàn sẽ coi như bỏ lỡ cả thập kỷ 90. Tôi vẫn luôn tin tưởng vào giấc mơ của mọi người ở đây.”

“Mỗi người đều có ước mơ riêng, thế nhưng chỉ đi nghĩ ngợi thì có tác dụng gì? Hành động đi, mọi người lựa chọn trở thành nhà phân phối của điện tử Thủy Hoàn chính là bước ngoặt đầu tiên. Mọi người chính là giỏi nhất, khoảng cách từ chỗ mọi người với sự thành công chỉ thiếu kiên trì nữa thôi!”

“Kiên trì là chuyện đơn giản như thế nào, thế nhưng ở trên đời này toàn bộ đều là những người không có thói quen kiên trì. Khi bạn thấy người khác kiếm tiền, bạn cũng cầm tiền bỏ vào trong đó, kết quả sau này tất cả mọi người bỏ cuộc, bạn phải gánh luôn phần bị thiếu hụt. Khi thấy không kiếm được ra tiền, bạn lại chán ghét!”

“Nhớ kỹ câu nói này, thời điểm mà người khác bỏ cuộc chính là lúc để bạn tiến về phía trước, khi tất cả mọi người đều tiến về phía trước, bạn nên nhanh chóng rút lui. Các anh em, các chị em, toàn bộ mọi người, Lục Tam Phong là người thân thiết nhất của mọi người, bạn cho Lục Tam Phong ba trăm đồng, Lục Tam Phong sẽ xây dựng cho bạn một đế quốc thương mại.

“Cho Lục Tam Phong một phần kiên trì, Lục Tam Phong có thể cho bạn nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của ngày mai. Nào, chúng ta hãy cùng hô lên khẩu hiệu của điện tử Thuỷ Hoàn, một, hai, ba!"



“Cố gắng! Phấn đấu! Không phụ cuộc đời!”

Khung cảnh hiện tại cứ vang liên tiếp câu nói này một lúc lâu, tất cả mọi người đều rất kích động, có người còn nghẹn ngào, viền mắt đỏ hoe.

Lục Tam Phong thoáng nhìn qua đồng hồ, ngẩng đầu lên nói: “Thời gian không còn dài nữa, buổi gặp gỡ hôm nay chính là muốn chia sẻ với mọi người những lời nói từ tận đáy lòng. Tôi biết mọi người chịu áp lực rất lớn, điện tử Thuỷ Hoàn cũng có đầy áp lực. Thế nhưng không có gì đáng kể cả, muốn trả hàng cũng được. Đợi xíu nữa có người tới báo cáo số lượng hàng hóa, ký tên xong tôi sẽ gánh cho mọi người.”

"Không, không rút lui nữa!”

“Tổng giám đốc Lục, chúng tôi không rút lui, chúng tôi muốn chiến đấu cùng với điện tử Thuỷ Hoàn cho tới hơi thở cuối cùng!”

“Làm người suốt cả một đời nói chung cũng cần phải để lại vài dấu ấn, tổng giám đốc Lục, anh không cần phải chịu áp lực, tôi còn có thể nhập thêm một lượng lớn hàng hóa, anh em gánh cùng với anh!”

“Không rút lui! Chúng ta cùng tiến cùng lùi!”

Cảm xúc của mọi người ở bên dưới rất kích động, không ngừng hô vang khiến vành mắt của Lục Tam Phong nhìn về phía mọi người thoáng ửng đỏ.

Phùng Chính Anh đứng trong cánh gà bên sân khấu cảm giác như chết lặng, rơi xuống một giọt nước mắt. Cả người lập tức phản ứng kịp, vội vàng lấy tay thoáng lau đi nước mắt. Tự dưng anh ta lại khóc chi vậy? Có cái gì đáng khóc đầu cơ chứ? Thế nhưng, trong lòng cũng thật sự là kích động. Lúc này chỉ hận không thể moi hết ruột gan dâng cho Lục Tam Phong. Anh đứng trên sân khấu có sức hấp dẫn như vậy, kiên cường như vậy, lại thân thiết như vậy... Giống như anh có thể gánh hết cả bầu trời kia cho tất cả mọi người, thật sự vĩ đại đến như vậy!

Lục Tam Phong đã dừng lại ở trên sân khấu một tiếng đồng hồ, tất cả mọi người đều không muốn rời đi. Ở cửa ra vào đã được bố trí xong một điểm để trả hàng, chỉ cần đăng ký là cấp bậc nhà phân phối nào, lượng hàng nào thì lập tức có thể trả hàng lại. Thế nhưng, tất cả mọi người lúc đi ra khỏi cửa đều không có ghé qua đó. Thỉnh thoảng có mấy người muốn đi trả hàng, đều bị ảnh nhìn chăm chăm của tất cả mọi người mà buồn bã không đi tới chỗ trả hàng nữa.

Lục Tam Phong trả micro lại cho người dẫn chương trình, đi xuống sân khẩu. Nói xuyên suốt mấy tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, lúc này cổ họng của anh cũng không tránh khỏi đau rát, hơn nữa sau lưng còn đổ một mảng mồi hôi.

“Tổng giám đốc Lục, anh đã vất vả rồi!” Chu Hoài Đông nhìn người kia nói xong, bên trong ánh mắt cũng chứa mấy phần kính nể. Chỉ với biểu hiện tối nay của Lục Tam Phong cũng đã đủ để cho Chu Hoài Đông cúi đầu bái phục.

“Không có gì, nếu như có người rút

ke-an-choi-bien-tong-tai-469-0

ke-an-choi-bien-tong-tai-469-1