Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 177: Xiên que




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cao Chí Dũng và Đỗ Lam Minh đã quay lại vào ngày hôm sau sau khi hòa giải, hai người bọn họ không thể rời khỏi nhà máy, sau khi quay lại, họ đã tổ chức một cuộc họp báo để thông báo rằng hai bên đã đạt được ý định hợp tác sơ bộ.

Lục Tam Phong gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghi, có một kỳ nghỉ vào cuối tháng, đã lâu Giang Hiểu Nghi không ra khỏi nhà, tính cách của cô tương đối hướng nội, ở lại chơi đùa với những bà vợ kia thì không ổn cho lắm.

Trong điện thoại, Giang Hiểu Nghi không chỉ nói một lần với Lục Tam Phong nói, cô ở nhà sắp bị rỉ sét đến nơi rồi, vừa vặn lần này dẫn bọn họ đi du lịch, chủ yếu nhất là, Lục Tam Phong muốn tại mua nhà ở phía Nam, chậm rãi đặt trọng tâm ở phía Nam.

Chạng vạng sáu giờ tối, Lục Tam Phong xuống tầng lái xe đi về phía đông thành phố, hiện tại phía đông thành phố là khu nhà giàu nổi danh, còn gọi là khu nhà gỗ và biệt thự.

Bây giờ nhà phố thương mại mới phát triển, nhà ở thương mại cũng không có quá nhiều, nhà gỗ, biệt thự ở đây đều là tự xây, sở dĩ nói là khu giàu có bởi vì đất ở đây khó xét duyệt, đều phải là người có quan hệ.

Nơi này tựa như một ngôi làng xa hoa, được bao quanh bởi những ngôi nhà gỗ với nhiều hình dáng khác nhau, từ những ngôi nhà cổ điển đến những tòa nhà phong cách Châu Âu, khiến cho người ta phải lóa mắt.

Lục Tam Phong tìm hơn nửa ngày mới thấy sân nhà bằng phẳng được lát gạch men, dưới ảnh hoàng hôn tỏa sáng lấp lánh, sân rất lớn, nhìn qua có ba tầng, đều là cửa sổ sát đất, nhìn xa xa có vẻ quái dị.

Tháp cổng cực kỳ cao, mang đến cho người ta cảm giác áp bách khó tả, Lục Tam Phong nhìn thoáng qua một cái, trong lòng thở dài một hơi, quả thật xứng là người nhanh tay kiếm tiền, chẳng khác nào xây nhà không cần tiền.

Toà nhà này, không có mấy tỷ thì không thể xây được, anh bước tới bấm chuông cửa, khoảng sân rải rác theo kiểu hoa văn, phía trên có một chiếc ghế xếp và một chiếc ô che nắng, bên cạnh bày một ít trái cây, Tô Ái Linh mặc áo ngủ rộng rãi, nằm ở phía trên rất hài lòng, bên người có một cô gái nhỏ tuổi đang đứng quạt.

"Gọi người ra mở cửa, đoán chừng là tổng giám đốc Lục tới." Tô Ái Linh uể oải nói: "Để anh ta trực tiếp vào đi!"

Cửa mở ra, tiếp đón Lục Tam Phong chính là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, bảo Lục Tam Phong cứ đi lên phía trước, tổng giám đốc Tô đang ở bên kia chờ anh, Lục Tam Phong cũng coi là người đã trải đời, nhưng nơi này lại khiến anh có chút kinh ngạc.

Trong sân có thể nhìn thấy hoa ngoại và cỏ dại khắp nơi, tổng thể bài trí trang nhã, xinh đẹp, sân trong không quá khô mà còn có một ít nước chảy, hòn non bộ điểm xuyết vài con vật nhỏ tràn đầy sức sống.

"Sân này rất được, rất hài hòa!" Lục Tam Phong gật đầu nói: "Đoán chừng phải tốn không ít tiền nhỉ."

"Tổng giám đốc Lục, sân này do chính một người làm vườn tự mình thiết kế, đá và gỗ ở đây đều được vận chuyển từ khắp nơi về, chiếm diện tích một trăm hai mươi bảy mẫu, phân tiền viện, hậu viện, bàn viện, vườn hoa, mới được hoàn thành vào năm ngoái, tất cả tốn hơn trăm tỷ."

Lục Tam Phong thật sự bị kinh hãi, anh đã có ba lăm tỷ, bốn năm sau, tính theo sức mua thì nó phải là hơn trăm tỷ.

Trong lòng Lục Tam Phong yên lặng mắng một câu chó nhà giàu, nói đùa: "Có mùi vị của Từ Hi đó nha!"

Tiến vào sân sau, Tô Ái Linh ngồi dậy nói: "Làm sao bây giờ mới đến? Hôm nay tôi chẳng làm chuyện gì hết, chỉ chờ mỗi anh thôi đó."

"Để tổng giám đốc Tô phải đợi lâu rồi, cái sân này của cô thật sự khiến cho người ta phải líu lưỡi." Lục Tam Phong hâm mộ nói: "Nói thật, nếu như tôi mà có tòa nhà này thì tôi cũng không muốn đi làm nữa."

"Nếu tổng giám đốc Lục thích, anh có thể ở lại đây nha, muốn ở bao lâu thì ở." Tô Ái Linh duỗi lưng một cái nói: "Nơi này cũng có thể trở thành nhà của anh."

"Lời này của tổng giám đốc Tô không phù hợp rồi, tôi đưa vợ con tới tìm cô là để nói chuyện quan trọng, tại sao nhóm nghiên cứu kia lại phá sản nhanh như vậy?" Lục Tam Phong hỏi.

Đối với chuyện này rất tò mò, theo lý mà nói, hiện tại công nghệ ti vi màu trong nước vô cùng thiếu thốn, ai cũng biết cách làm nhưng không thể bỏ qua bằng sáng chế công nghệ.

Có trong tay các bằng sáng chế liên quan, trên cơ bản chính là nằm trong tay bát cơm vàng, làm sao có thể phá sản?

"Tổng giám đốc Tô, chuẩn bị cơm tối chưa?"

"Anh muốn ăn cái gì? Cơm Tây? Chỉ cần gọi tám món ăn chính rồi để họ nấu." Tô Ái Linh đứng lên vặn eo một chút, đưa tay nâng cằm của Lục Tam Phong nói: "Bình thường chỗ của tôi cũng chỉ có vài đầu bếp thôi, hôm nay vì anh mà tôi đã tìm thêm vài người đó."

"Tùy tiện ăn một miếng là được, tôi muốn nói chuyện này."

"Chuyện trò thì khi nào nói chẳng được, không dễ gì anh mới tới nhà của tôi một chuyến!" Cô ta cúi người nhìn Lục Tam Phong, đường viền cổ áo lỏng lẻo rũ xuống, nhìn không sót một thứ gì.

Lục Tam Phong biết, chuyện mình bị lưu manh đùa giỡn là chuyện chắc chắn, cô ta giống như đòn bẩy khiêng mình lên, nếu như chính mình thật sự háo sắc, có lẽ đối phương còn chẳng có hứng thú.

Lục Tam Phong càng không thích cô ta, cô ta càng muốn có được anh, có lẽ là vì muốn tạo ra sự khác biệt.

"Vậy thì ăn xiên que đi, trời nóng nực, địa điểm thi xuyên mà, uống chút rượu là được." Lục Tam Phong thuận miệng nói.

"Thông báo cho nhà bếp, làm xiên que."

Hai tay của Tô Ái Linh đặt ở trên vai của Lục Tam Phong, cả người muốn ngồi trên đùi anh, tay đã ôm lấy cổ của anh.

"Cô đang muốn làm xiếc khỉ đấy à?" Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn cô ta nói: "Treo trên người tôi làm cái gì, thời tiết nóng như vậy, xuống dưới!"

"Người tôi thơm không?" Tô Ái Linh nửa ngồi trên đùi Lục Tam Phong hỏi: "Tôi với vợ anh, ai thơm hơn?"

"Cô thơm, cô đánh rắm cũng thơm, rốt cuộc tình huống của đội nghiên cứu kia là gì?"

"Anh chỉ biết có đội nghiên cứu thôi à, cũng không nhìn thèm nhìn tôi một chút, tôi không có sức hấp dẫn đến vậy sao?" Sắc mặt của Tô Ái Linh lập tức khó coi.

"Được được được, tôi nghiêm túc nhìn một chút." Lục Tam Phong vừa nói vừa kéo cổ áo của cô ta ra, trực tiếp đâm thẳng đầu vào, hơn nửa ngày sau mới rút đầu trở về nói: "Tôi và nó đã nhìn nhau chào hỏi phút rồi, nói tình huống của đội nghiên cứu đi."

Tô Ái Linh ở trong ngực anh nũng nịu, chính là không chịu nói đến chuyện đội nghiên cứu: "Nói lời trong lòng, lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã có một loại cảm giác không nói nên lời, nhịp tim đập rất nhanh, mặt đỏ bừng, không dám nhìn anh, biết anh đã kết hôn, đêm hôm đó tôi còn khóc."

"Phụt." Lục Tam Phong không nín được bật cười, rồi vội vàng nhịn lại, tất cả mọi người là giang hồ lãng tử Lão Bang Tử, ở đây bày ra dáng vẻ ngây thơ?

"Anh không tin?"

"Tôi tin mà, nhưng đáng tiếc, tôi đã kết hôn rồi, nếu như tôi sớm gặp cô." Trong lòng Lục Tam Phong lạnh lùng nghĩ, sớm gặp cô, toi đã bị cô khắc chết rồi.

"Anh cũng thấy đó, công việc kinh doanh này sinh lời như thế nào, tôi mới kinh doanh nghề này được vài năm mà đã xây được một ngôi nhà sang trọng như vậy, lúc đó tôi đã nghĩ, tôi muốn gả cho anh, vợ chồng chúng ta đồng tâm hiệp lực, trở thành người giàu có nhất trái đất."

"Tôi cũng nghĩ như vậy đó bảo bối, thật ra tôi và vợ mình không hạnh phúc, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi đã muốn ở bên cạnh cô mãi mãi, loại cảm giác không nói nên lời kia, hận không thể vì cô mà chết đi." Lục Tam Phong thâm tình nói.

Trong mắt Tô Ái Linh tràn đầy cảm động, cúi đầu hôn một cái hỏi: "Thật sao?"

Lục Tam Phong gật đầu như giã tỏi.

"Vậy anh hãy ở lại đây đi, chúng ta sẽ cùng nhau kinh doanh thật tốt, từ hôm nay trở đi, anh chính là tôi, của tôi chính là của anh." Tô Ái Linh ôm cổ Lục Tam Phong nói khẽ: "Trước tiên năm nay hãy đưa một phần nhà máy cho tôi, khai trương dây chuyền lắp ráp ti vi vào năm tới, kiếm tiền trước rồi mới bắt đầu vận hành."

"Không được!"

"Anh không yêu tôi!" Tô Ái Linh nũng nịu, treo trên cổ Lục Tam Phong lúc ẩn lúc hiện, kêu lên: "Tôi muốn, tôi muốn thượng tuyến cơ, chỉ cần anh đồng, buổi tối hôm nay anh có thể muốn làm gì thì làm."

"Vậy rốt cuộc có đội nghiên cứu kia hay không?" Lục Tam Phong nháy mắt với cô ta nói nói: "Chỉ cần cô cho tôi phương thức liên lạc và địa chỉ của đội nghiên cứu kia, buổi tối hôm nay cô cũng có thể thích làm gì với tôi thì làm."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hai bên đều hiểu, đã gặp phải đối thủ.

"Như vậy mà còn nói yêu tôi? Còn muốn chết vì tôi?" Tô Ái Linh đứng dậy, vẻ mặt trận đầy mất mát.

"Yêu là phải đến từ cả hai phía, vừa rồi không phải cô cũng nói, điện nhìn thấy tôi liền thẹn thùng sao, cô trở mặt còn nhanh hơn cởi quần nữa, căn bản là cô cũng chẳng yêu tôi." Lục Tam Phong vừa nói vừa rút một điều thuốc từ túi của mình.

Tô Ái Linh cầm điếu thuốc của người phụ nữ trên bàn châm một điều rồi nói: "Anh chính là không thích tôi, nói những cái kia làm gì, như thể tôi muốn tiền của anh vậy, tôi giàu hơn anh, tôi tôi là đồ của anh, hiểu không?"

"Tại sao không phải là tôi? Tôi quan tâm đến tiền chắc? Trong mắt tôi tiền chỉ là rác rưởi, tôi thích cô cơ mà!" Lục Tam Phong đứng dậy phấn khởi kêu lên: "Cô yêu tôi không sâu đậm."

"Làm sao tôi có thể không yêu anh, anh yêu tôi, cũng không cho tôi đặt trước hàng ở trong nhà máy của anh, anh chính là không muốn nỗ lực, đồ đàn ông keo kiệt."

ke-an-choi-bien-tong-tai-177-0

ke-an-choi-bien-tong-tai-177-1

ke-an-choi-bien-tong-tai-177-2