Buổi chiều, tài vụ tính toán tỷ suất lợi nhuận liên quan, trước mắt Thực phẩm Phong Giai có thị phần lớn nhất trong ba tỉnh, tỷ lệ trúng thầu cũng cao nhất, với tỷ lệ trúng thầu từ sáu mươi phần trăm đến bảy mươi phần trăm.
Nếu giảm tỷ lệ trúng thầu xuống năm mươi phần trăm, dựa trên doanh số thị trường hiện tại, lợi nhuận hàng tháng dự kiến mười bảy tỷ, giảm tỷ lệ trúng thầu ở các thị trường khác xuống ba mươi lăm tỷ một tháng cũng không thành vấn đề.
Buổi chiều cùng bộ phận tài vụ, thị trường, marketing bày ra một số kế hoạch, từ né tránh rủi ro đến khả năng tấn công của Wahaha, cuối cùng quyết định chắc chắn, ngày quốc tế thiếu nhi mùng một tháng sáu chính thức bắt đầu thu nhỏ xác suất trúng thầu, bắt đầu lợi nhuận.
Ở trong đó không phải là không có rủi ro, nếu như Wahaha biến mất, vị trí thống lĩnh thị trường mà Thực phẩm Phong Giai chiếm giữ sẽ nhanh chóng mất đi trong một thời gian ngắn, tuy xác suất thắng giảm từ mười phần trăm đến hai mươi phần trăm nhưng người dùng sẽ cảm nhận được điều đó rất rõ ràng.
Thực phẩm Phong Giai muốn lợi nhuận thì nhất định phải hòa giải với Wahaha, mà văn kiện tố tụng lại chồng chất như núi, đúng là hai phe nên hoà giải, chỉ là hòa giải thế nào, ai cúi đầu với ai, vấn đề trong đó cũng lớn.
Một khi không làm cẩn thận, danh dự của Thực phẩm Phong Giai sẽ bị ảnh hưởng trong giới kinh doanh, điều cần thiết bây giờ là một kết thúc tốt đẹp.
Lúc chạng vạng tối, Lục Tam Phong nhìn một hàng bạch dương già trong nhà máy, bọn chúng quan sát nhà máy đường thất thế, lại quan sát Thực phẩm Phong Giai ở đây hưng thịnh, gió nhẹ phơ phất, tạo cho người ta một loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.
Hoàng hôn đỏ rực, kéo dài bóng người, Lục Tam Phong dạo bước đi tới, Cao Chí Dũng đi theo sau, còn có một đám quản lý bộ phận, Lục Tam Phong tuổi còn trẻ mà đã có khí chất của một giám đốc công ty già rồi. "Sang năm nếu như tài chính dư giả, có thể mua lại nơi này." Lục Tam Phong nhìn phong cảnh xung quanh, thay đổi quá lớn, lúc đầu cỏ dại mọc um tùm. "Chuyện này chúng ta đã nói rồi, đó là tài sản nhà nước, phiền phức lắm, sau khi nhà máy đường đóng cửa, khu vực này không còn ai, lúc Thực phẩm Phong Giai khai trương, toàn là những quán ăn nhỏ, quầy bán quà vặt, sửa xe gì đó đều có." Cao Chí Dũng cảm thán nói: "Thời gian tôi ở đây không lâu bằng mọi người, nhưng nó thật sự thay đổi quá nhiều." "Sẽ còn thay đổi nhiều hơn nữa, hiện tại Thực phẩm Phong Giai đã coi như là an toàn chạm đất rồi." "An toàn tuyệt đối, cho dù Wahaha có muốn tấn công, tôi cũng có thể phản đòn." Cao Chí Dũng hồi tưởng lại năm ngoái, im lặng thật lâu nói: "Anh thắng cược rồi." "Dám cược mới dám thắng, an ổn phát triển một năm, sau đó bỏ vốn đầu tư, bắt đầu tập đoàn hóa, trong tương lai, tôi sẽ chỉ là một cổ đông của Thực phẩm Phong Giai mà thôi, vẫn phải nhờ có anh, lúc đầu tôi đã nói với anh, sẽ không để anh chịu thiệt thòi như khi còn ở Wahaha." Lục Tam Phong nói xong lại tiếp tục tản bộ.
Cao Chí Dũng khổ sở cười một tiếng, hiện tại nghe lời này cảm thấy rất bá khí, nhưng chỉ có anh ta biết, lúc ấy Lục Tam Phong đang hoàn toàn lừa gạt mình.
Lúc chạng vạng tối, Lục Tam Phong đón Như Lan, ôm cô bé đặt ở ghế lái phụ trở về nhà, cơm nước xong xuôi anh nói với Giang Hiểu Nghi mình phải đi công tác, khiến cô có chút không vui.
Lục Tam Phong có thể phát hiện ra, năm nay Giang Hiểu Nghi bắt đầu không thích mình đi công tác quá lâu, mà năm nay trên cơ bản Tết tư anh đều không ở nhà, lần trước Giang Hiểu Nghi có chút ghen tuông nói, thời gian anh và Trương Phượng Tiên ra ngoài dạo chơi còn lâu hơn so với thời gian ở bên cạnh cô. "Qua mấy ngày nữa, anh cảm thấy, không bằng em tìm chút việc gì đó để làm đi?" Lục Tam Phong nhìn cô nói: "Đám bà lớn kia đang làm gì?" "Du lịch, chơi mạt chược, nhảy disco, cưa cẩm mấy chàng trai trẻ." Giang Hiểu Nghi ngẩng đầu nhìn Lục Tam Phong hỏi: "Anh muốn để em học cái gì?" "Em học hỏi một chút cũng tốt, quan trọng là có tương đối dốc lòng hay không, đọc sách, lập nghiệp gì đó, em cũng không đi du lịch được, mỗi ngày đều phải đón Như Lan tan học, nếu không, anh đưa em đi công tác, vừa làm việc vừa chơi, tốt bao nhiêu." Lục Tam Phong cười nói.
Như Lan nghe vậy thì có chút mất hứng, ngẩng đầu nói: "Bố, bố ghét bỏ con làm vướng chân sao?" "Con nghe thấy à?"
Như Lan làm mặt quỷ với anh rồi tiếp tục ăn cơm, Giang Hiểu Nghi buông bát đũa xuống nói: "Em cũng không thích đi du lịch, đều ở trên trái đất, có chỗ nào khác nhau đầu chứ, điều nhìn thấy trên ti vi hết rồi, em cũng không biết nên làm gì." "Hay là làm mỹ phẩm đi, hay một chút son môi gì đó." Lục Tam Phong Điềnận miệng nói, anh cũng không trông cậy để Giang Hiểu Nghi kiếm tiền, chỉ hi vọng cô đừng đặt quá nhiều sự chú ý ở trên người mình.
Không biết cô có thể mang thai hay không, Lục Tam Phong thật sự muốn từ bỏ. "Em không hiểu cái này!" "Cứ chậm rãi mà học, từ cấu trúc sản phẩm đến thị trường, xem em có hứng thú chút nào hay không."
Giang Hiểu Nghi vốn đã xinh đẹp, lại thích ăn mặc, mặc dù ngại mua quần áo đắt tiền, nhưng khi Lục Tam Phong mua về cô lại rất vui vẻ mặc vào, thời gian gần đây trang điểm càng ngày càng tinh xảo, tuyệt đối thuộc về cấp bậc mỹ nữ đã làm mẹ. "Có thể thử một chút xem!"
Trong lòng Lục Tam Phong đã có dự định, sắp xếp giúp cô thành lập một đội, kiến thức cơ bản về mỹ phẩm lúc mới bắt đầu cô phải biết, không hao phí bao nhiêu tiền, phụ nữ không thể rảnh rỗi, một khi rảnh rỗi tất cả các loại tin đồn sẽ lọt vào tai của họ, rồi bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Mấy ngày trước cô còn tựa vào ngực của Lục Tam Phong nói, mấy bà vợ nói với cô, những người có tiền này có mấy ai mà không có phụ nữ ở bên ngoài, cô không sinh được con, căn bản là không có địa vị ở trong gia đình, giống với mẹ quý nhờ con khi xưa.
Ăn cơm xong, Giang Hiểu Nghi đi rửa bát, Lục Tam Phong ngoan ngoãn đi tắm rửa, dù sao mấy ngày cuối cùng này, mình chủ động một chút, miễn khiến cho lòng của cô lo nghĩ, đàn ông mà, mệt mỏi một tẹo thì có sao, vì cái nhà này cả thôi.
Mười một giờ đêm Như Lan mới đi ngủ, Giang Hiểu Nghi tiến vào phòng ngủ không bật đèn, sờ lên giường thấp giọng nói: "Đã ngủ chưa?" "Ngủ rồi, ngủ say rồi, đừng có động vào anh!" "Ngủ say rồi còn nghe thấy em nói chuyện sao? Anh ghét bỏ em có đúng không?" Giang Hiểu Nghi ngồi trên giường hỏi.
Lục Tam Phong vội vàng ngồi dậy, vén chăn lên không nói hai lời đè cô xuống giường. "Anh làm gì vậy?" "Anh phải cho em biết anh có ngại vứt bỏ em hay không" Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn cô, hung ác nói: "Anh phải liều mình phục vụ bà xã rồi, tới đây đi!" "Anh nói giống như em là một người đàn bà lẳng lơ vậy, còn không phải bởi vì sinh con cho anh sao?"
Ngày thỏa thuận ban đầu là khởi hành sau đó một tuần, kế hoạch lợi nhuận của Thực phẩm Phong Giai chính thức được đưa ra một tuần sau đó, nhưng Lục Tam Phong có chút không xử lý được, Giang Hiểu Nghi phát điên rồi, làm một đống loạn thất bát tạo thiên phòng, còn có đồ bổ cái gì đó.
Lục Tam Phong ngồi trong phòng ăn cơm, nghĩ đến tối nay về đến nhà phải đối mặt với Giang Hiểu Nghi, thở dài thườn thượt, mặc dù cô đã tốt nghiệp trung học, nhưng không hiểu biết chút nào về khoa học giới tính, cứ tiếp tục như thế, mình sẽ bị cô chơi cho phế mất. "Lát nữa anh đặt trước cho tôi một tấm vé đi." Lục Tam Phong mở miệng nói, "Vé đi đâu?" "Đi Xương Châu!" "Đã định rồi, ba ngày sau, dựa theo thông báo, một tuần sau gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tôn, nói chuyện trước khi lên đường." "Tôi không đợi được ba ngày, buổi chiều đã nói với anh rồi, chuyện mỹ phẩm của vợ tôi nhất định phải xử lý, mau thu xếp càng sớm càng tốt để cô ấy có việc làm, đặt vé đi ngày mai luôn đi." "Tổng giám đốc Lục, sắc mặt của anh không tốt lắm!" "Nói thế là sao, anh là người có con trai, anh không hiểu!" Lục Tam Phong thở dài, châm một điều thuốc, tất cả đều giữ ở trong lòng.
Trọng nam khinh nữ là một loại tư tưởng, là một loại thành kiến gông xiềng và xiềng xích, Lục Tam Phong thừa nhận mình không có cách nào đánh vỡ loại gông xiềng này trong đầu Giang Hiểu Nghi.
Cho dù có phá vỡ, cô cũng không thể tiếp nhận sự đàm tiểu và kỳ thị của xã hội, dựa theo cô nói, cô ăn cơm với những bà vợ kia, chủ đề trò chuyện nhiều nhất chính là, cô đã sinh được con trai cho chồng mình chưa?
Nếu nhưng không có con trai, trong vòng tròn của những bà vợ đó sẽ không có địa vị gì, bởi vì bọn họ cảm thấy, địa vị của cô không ổn định, không tồn tại trong cái vòng này được bao lâu, cho nên không cần thiết phải thâm giao.
Làm con trai trở thành đồng tiền cứng trong giới nhà giàu, làm sao Giang Hiểu Nghi có thể không nổi điên, hơn nữa, cô đã từng bước chân vào địa ngục, những tháng ngày đó đã in sâu vào tâm hồn của cô, có những vết thương cần cả đời mới chữa lành được.
Tất cả những gì Lục Tam Phong có thể làm là khiến cô bận rộn.
Buổi tối lúc ăn cơm, Lục Tam Phong nói với Giang Hiểu Nghi ngày mai sẽ đi, đồng thời bảo cô quan tâm đến mỹ phẩm nhiều hơn, ngành này rất có lãi, hiện tại trên thị trường đang có chỗ trống rất lớn. "Không phải còn hai ba ngày nữa sao?" "Tình huống có biến, phải đi sớm, hôm nay em có bận gì không?" "Em có thể làm gì chứ, bận rộn sinh con thôi, đến bệnh viện kiểm tra rồi, không mang thai." Giang Hiểu Nghi có chút không vui nói. "Thuận theo tự nhiên đi, có gì đâu, ngày nào cũng chạy đến bệnh viện, anh đã nói với em rồi, chuyện này liên quan đến tâm trạng, em suy nghĩ đến mấy chuyện vui vẻ nhiều một chút." Lục Tam Phong nói. "Chuyện vui vẻ á?" Giang Hiểu Nghi nhìn Lục Tam Phong nở nụ cười.
Lục Tam Phong lập tức hiểu rõ, để đũa xuống nói: "Làm sao bây giờ em lại như thế này vậy?" "Anh không thích sao?" "Thích, thích chứ, chỉ là quá thường xuyên, một đêm ít nhất sáu, bảy lần, thân thể không chịu nổi đâu." "Số lần nhiều tỉ lệ lớn mà."
Lục Tam Phong không nói, dù sao ngày mai cũng đi rồi, toàn bộ làm như ra ngoài dưỡng sinh thể.
Một đêm giày vò, suýt chút nữa thì bị ép khô, chín giờ sáng Lục Tam Phong ra sân bay có cảm giác chân như nhũn ra, lên máy bay, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ hít sâu một hơi.
Chuyến công tác này không chỉ muốn hoà giải với Wahaha mà còn muốn giải quyết tâm sự của Giang Hiểu Nghi, bằng không anh thật sự không chịu được.
Máy bay cất cánh, Lục Tam Phong điều chỉnh chỗ dựa lưng một chút, híp mắt ngủ thiếp đi.
Đến sân bay đã là giữa trưa, gọi xe đi thẳng đến khách sạn, không ngờ tài xế lại đi đường vòng, không chỉ phung phí ít tiền của Lục Tam Phong mà còn bỏ mặc anh ở lề đường.
Cách đó không xa có mấy chiếc xe nhảy nhảy, hiển nhiên đều nhìn ra Lục Tam Phong là con cá lớn, không ngừng hỏi có đi hay không, bị hổ một lần rồi còn có thể bị hố lần thứ hai nữa sao?
Nhưng bây giờ lại không có phần mềm bản đồ, Lục Tam Phong đành phải hỏi những người đi đường xem còn bao xa, bỗng nhiên bên người vang lên một âm thanh kinh ngạc. "Là anh? Có phải là ông chủ của Thực phẩm Phong Giai không?" "Ù?"
Lục Tam Phong có chút buồn bực, xoay người nhìn thấy một cô gái tầm mười tám mười chín tuổi, có chút quen mắt, thế nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra là ai. "Không nhớ tôi sao? Quản lý Hoàng cuối năm ngoái đó, nhớ không?" "Ngọc Anh?" Lục Tam Phong nhớ lại.