Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 141: Sai phương hướng rồi




Giang Hiểu Nghi vội lắc đầu, nói: “Vẫn là thôi, em dọn đến đó không thạo tiếng địa phương của người ta, đến cả ăn uống cũng khác biệt!” “Thì nói tiếng phổ thông thôi, lại nói, thế giới lớn như vậy, dù sao cũng nên đi ra ngoài kia xem xem. Trong tương lai phương Nam là trung tâm kinh tế, vùng duyên hải là khu vực trọng điểm phát triển kinh tế.” Lục Tam Phong nói xong rồi nhìn Giang Hiểu Nghi im lặng một lúc rồi nói: “Đến lúc đó thì nói sau. “Em không muốn ở biệt thự gì cả, trống lắm.

Lục Tam Phong không nói gì nữa, nhưng Giang Hiểu Nghi cảm nhận được rằng anh đã có quyết định rồi, chỉ cần là việc mà anh nói ra thì trên cơ bản là đã ra quyết định rồi.

Trước mắt đội đàm phán đã đàm phán hơn nửa tháng, bởi vì Thực phẩm Phong Giai liên tục lên trang nhất dẫn tới tiến độ đàm phán vô cùng chậm chạp, đối phương đưa ra yêu cầu thêm tiền, Lục Tam Phong bảo đối phương trực tiếp cuốn gói đi.

Kỳ thực với mảnh đất này, dự tính ban đầu của Lục Tam Phong là lấy lại khoảng bảy mươi tỷ tài chính, bây giờ lại bị kẹt ở công đoạn này làm anh cũng có chút bất ngờ, sắp xếp lại tư liệu trước đây một chút, trước đây đã từng câu thông cho nên bây giờ dễ làm hơn nhiều, cũng biết được là nên tìm đến ai, trước khi đi Lục Tam Phong đã gọi vài cuộc điện thoại rồi.

Đối phương cảm thấy Thực phẩm Phong Giai quá mức mạo hiểm, tồn tại rủi ro thương nghiệp quá lớn, hơn nữa còn lấy được chính sách chiêu thương ở nhiều nơi trên khắp cả nước, có tồn tại tình trạng nhiều lần thế chấp đất đai, nhà xưởng.

Lục Tam Phong lại trình bày với đối phương tình trạng kinh doanh của chính mình, còn bảo đảm tình trạng tài chính, cũng có thể cho bọn họ xem số liệu thị trường chi tiết hơn nữa của sáu xưởng sản xuất đang hoạt động.

Hiện giờ, không chỉ cần phải tắm rửa thay đồ mà còn phải chuẩn bị một đống số liệu, tư liệu, trước khi đi còn phải mở họp với Cao Chí Dũng, giao phó một ít việc sắp tới, buổi chiều bước lên máy bay.

Trước khi máy bay cất cánh Lục Tam Phong lại xác nhận lại một lần nữa liệu có mang đầy đủ hết tài liệu cần thiết với Trương Phượng Tiên bên cạnh. Khi máy bay bắt đầu lăn bánh trên đường băng, Lục Tam Phong dựa vào chỗ tựa lưng nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ rằng một chuyển này lại là một chuyến tai ương tù ngục.

Cả nước đều biết đến bốn chữ “Thực phẩm Phong Giai”, nhưng Lục Tam Phong lại chưa từng lộ mặt trước công chúng, một số địa phương nghèo khó trong nước vẫn còn tồn tại phiếu gạo, chênh lệch giữa các tỉnh với nhau cực kỳ lớn.

Phân tích của báo chí vùng duyên hải với Thực phẩm Phong Giai phần lớn vẫn là phân tích về mặt tài chính, trong khi một số nơi khác lại đi phân tích từ mặt tính chất. Rất nhiều người đều đang ngầm nghị luận về Thực phẩm Phong Giai, không ít người cho rằng Thực phẩm Phong Giai phải nên bị đánh sập, sự tồn tại của nó chính là điển hình cho việc không bỏ ra cái gì mà kiếm lời lớn là ví dụ tiêu biểu của ảnh hưởng xấu đến tính tự do thị trường.

Cũng có một số người cho rằng tất nhiên là thị trường nên tự do, làm minh chứng cho quy tắc pháp luật, cũng khiến cho thị trường thương nghiệp lưu động càng trơn chu, hai phe tranh luận không ngừng nghỉ, từng lá thư được gửi về kinh thành đã không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Mấy chục người ngồi trong một cái phòng họp, không khí nghiêm túc, có vài người đã tranh luận đến mặt đỏ tại hồng. “Người sắp đến ngay đây rồi, với ông chủ của Thực phẩm Phong Giai chúng ta hẳn nên lập tức đuổi đi, trong tay hắn có gì đáng giá chứ? Bốn chữ “Thực phẩm Phong Giai” này chính là điển hình của lừa mua lừa bán, đầu cơ trục lợi, một công ty như vậy không có ích gì cho sự phát triển của thị trường” “Nhưng hiện tại nó là công ty thực phẩm phát triển tốt nhất trong nước, ông giải thích điều này như thế nào đây?” “Không thể chỉ nhìn mỗi cái lợi trước mắt, không cần biết Thực phẩm Phong Giai làm ăn to lớn đến đâu chỉ biết là nó là một tấm gương xấu, nó vốn nên chất phác minh bạch, nên phục vụ cho nhân dân chứ không phải là thụt lùi, làm loạn thị trường, đầu cơ trục lợi, thậm chí tôi còn hoài nghi thành phần cơ cấu của nó có “ầy ấy ấy, thôi đủ rồi!” "Kiến nghị của tôi là cứ đàm phán trước, nếu nên xin chỉ thị thì xin chỉ thị, theo như tôi biết thì người muốn kiện Thực phẩm Phong Giai rất nhiều, một số người còn phê bình nặng hơn chúng ta, nói nó lầm đường lạc lối.” “Chiêu thương thì nên tiếp đãi vẫn phải tiếp đãi, cái cậu tổng giám đốc Lục kia không phải còn nói là có số liệu thị trường sao, còn nói cả một đống cái gì mà thị trường tương lai đó.” “Được!”

Lục Tam Phong vừa ra khỏi sân bay đã có một chiếc minibus chờ sẵn, tài xế là một cậu trai trẻ, lúc nhìn thấy hai người Lục Tam Phong và Trương Phượng Tiên có hơi kinh ngạc. “Hai người là người của Thực phẩm Phong Giai?” “Đúng rồi, cậu tới đón chúng tôi phải không?”

Đối phương gật đầu, hồ nghi mà đánh giá hai người một hồi lâu mới hỏi: “Tôi nghe nói là chủ của Thực phẩm Phong Giai, hai người là chủ à?” “Tôi là ông chủ của Thực phẩm Phong Giai, còn đây là thư ký của tôi." Lục Tam Phong giới thiệu.

Tài xế có hơi há hốc mồm, đây cũng quá trẻ tuổi rồi đi, nghe nói công ty thực phẩm này trị giá không ít tiền đầu, nói: “Đúng là tôi đến để đón hai người, lên xe đi, hai người ở chỗ nào vậy?” “Chúng tôi không để ý đâu, cứ đơn giản một chút là được rồi.” Trương Phượng Tiên kéo va li nói: “Đến khách sạn lớn nhất ở đây là được.”

Tài xế nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, gật đầu, chân giảm ga một cái phóng đi như bay. Cửa khách sạn Kiến Thụy. Lục Tam Phong xách va li xuống xe, hỏi: “Xin hỏi một chút, khi nào tôi có thể gặp mặt bàn bạc với chủ nhiệm Thái mà đã nói chuyện với chúng tôi qua điện thoại vậy?” “Là vào buổi tối, chủ nhiệm Thái nói với anh rằng hãy chuẩn bị tốt tư liệu mà anh đã nói trong điện thoại, buổi tối ăn một bữa cơm với nhau. “Được!”

Lục Tam Phong kéo đồ bước vào đại sảnh, đặt hai phòng, về đến phòng trước hết là sắp xếp lại tư liệu. “Anh thực sự xác định có thể thuyết phục người ta ư?”

Trương Phượng Tiên vừa sắp xếp lại tư liệu tài vụ của Thực phẩm Phong Giai vừa nói: “Đội đàm phán trước đã cố gắng bàn bạc lắm rồi, trong thời gian này tin tức về Thực phẩm Phong Giai tràn lan khắp nơi, anh không biết đánh giá của một vài tờ báo quan trọng về anh sao?”

Trương Phượng Tiên đã nói rất trắng trợn rồi, chỉ kém nói với Lục Tam Phong là có rất nhiều người đang nói rằng anh đầu cơ trục lợi, hơn nữa còn có rất nhiều người ở sau lưng thúc đẩy.

Lời của Trương Phượng Tiên, Lục Tam Phong đương nhiên hiểu rõ. Đứng ở ngã tư đường trong thời đại này, nếu như không phải vì biết được bánh xe lịch sử sẽ mạnh mẽ tiến về hướng con đường nào, anh cũng trăm triệu lần không dám mạo hiểm. “Mỗi một người có một vận mệnh riêng của một người, mỗi một quốc gia có vận mệnh riêng của một quốc gia, bánh xe lịch sử mạnh mẽ lăn bánh, sẽ đưa cô đến nhiều tương lai khác nhau, nếu như cần phải trải nghiệm một lần, tôi đây bằng lòng đi trải nghiệm.

Lục Tam Phong chỉnh trang lại hai folder, đóng va li lại để sang một bên rồi nói: “Mấy cái folder này cô để ý cần thận, đi nghỉ ngơi một chút đi, đến buổi tối lại nói tiếp.”

Chạng vạng, ba chiếc xe dừng ở dưới lầu khách sạn, sáu bảy người bước xuống, dẫn đầu là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi trong một bộ suit màu xám, ông ta xuống xe rồi hàn huyện vài câu với những người khác, sáu người còn lại trông đều rất hào hoa phong nhã, đeo kính, độ tuổi khoảng tầm bốn mươi.

Hai mươi phút trước Lục Tam Phong đã nhận được cuộc gọi bảo buổi chiều thương chính là ăn một bữa ở ngay khách sạn này, bảo anh chuẩn bị sẵn tư liệu, mấy điều cần bàn bạc trước đây cũng bàn hết rồi, hôm nay chủ yếu là nói về tư liệu. “Cộc cộc cộc.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lục Tam Phong ra mở cửa thì thấy là người gõ cửa là một phục vụ, bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?” “Ngài là ngài Lục đúng không ạ?” “Đúng rồi” “Chủ nhiệm Thái đã đặt bàn ở tầng năm rồi, tôi đến dẫn ngài đến đó. để “Hả?” Lục Tam Phong vốn định tự đặt một bàn ăn, lại gọi thêm mấy chai rượu ngon. Đột nhiên biến thành như vậy làm anh có chút không rõ chuyện gì đang xảy ra. “À đúng rồi, ngài ấy truyền lời bảo ngài mang theo tư liệu đến “Tôi biết rồi.” Lục Tam Phong đi qua phòng bên cạnh gõ cửa phòng Trương Phượng Tiên, cầm lấy đồ rồi đi theo người phục vụ xuống tầng dưới.

Lục Tam Phong có thể cảm nhận được rằng mọi việc dường như có chút quái lạ, cái kiểu phong cách làm việc này có thâm ý rất sâu xa, đi xuống tầng dưới mới biết điểm đến không phải một phòng ở mà là một phòng để tiếp khách, càng giống một phòng họp loại nhỏ hơn.

Mở ra cửa phòng thì thấy chủ nhiệm Thái đứng lên, nhìn thấy Lục Tam Phong thì ông ta có hơi giật mình, hỏi: “Cậu là ông chủ của Thực phẩm Phong Giai?” “Đúng vậy, ngài hẳn là chủ nhiệm Thái?”

Tất cả người ở đây đều mở to mắt nhìn Lục Tam

Phong, quá trẻ, trong tưởng tượng của bọn họ thì Lục Tam Phong hẳn phải là một tên khoảng bốn mươi tuổi, bụng phệ, tai to mặt lớn, mặt mũi gian trả. “Xin chào, xin chào, mời ngồi.” “Chỗ này không phải phòng ăn, cũng không phải phòng ngủ, tôi vốn định đặt một bàn ăn ở tầng trên, chúng ta ăn uống thoải mái, tôi mời khách, mọi người thấy sao?” Lục Tam Phong đề nghị. “À này thì không cần đầu, thân phận này của bọn tôi mà ngồi ăn ăn uống uống với thương nhân như tổng giám đốc Lục thì không thích hợp cho lắm, chúng tôi đã đặt cơm rồi, lát nữa ăn cùng nhau, tiện xem tư liệu một chút, thành ý tuyệt đối và năng lực mà tổng giám đốc Lục nói trong điện thoại xin hãy lấy ra đi.” Chủ nhiệm Thái này bày ra dáng vẻ như đang xử lý chuyện công mà nói: “Hôm nay người của bên tài chính, thuế vụ, quản lý đất đai, quản lý thành phố đều có mặt ở đây”

Lục Tam Phong ngồi xuống, thần sắc cũng không tốt đẹp gì, cả hai đời đều đi xã giao quá nhiều lần với bọn họ, tươi cười giả lả, ăn ăn uống uống là có thể bàn việc chứng minh chuyện này không khó giải quyết, còn tình hình mà như thế này, Lục Tam Phong cảm thấy có hơi khó giải quyết.

Lại thêm lời nói của Trương Phượng Tiên lúc chiều, trong lòng tức khắc cảm thấy hơi khác thường, anh ho khan một tiếng rồi ngồi xuống, mặt nặng như chì, duỗi tay lấy tư liệu từ trong tay Trương Phượng Tiên sang. “Trước hết tôi xin giới thiệu sơ qua một chút về tình trạng của công ty chúng tôi, hiện tại có mười hai nghìn bốn trăm công nhân, giá trị thị trường vào khoảng một nghìn bảy trăm tỷ, trong đó đã bao gồm giá trị thị trường của đất đại ở các tỉnh, các nhà xưởng, vân vân. Là một công ty hạng nhất trong lĩnh vực đồ uống, chúng tôi có đủ thực lực để mở rộng thị trường, hơn nữa còn tạo ra đủ nhiều việc làm cho bản địa, đây là giá trị mà Thực phẩm Phong Giai mang đến khi đến ở Thái Nguyên” “Tổng giám đốc Lục nhắc đến đất đai, nhà xưởng, xin hỏi hiện tại bên cậu thực chất sở hữu bao nhiêu nhà xưởng? Giá trị thực tế của công ty các cậu là bao nhiêu?” “Mọi việc là thế này, trước mắt thì tất cả đất đai đều đã thế chấp cho ngân hàng, chúng tôi dùng các khoản cho vay của ngân hàng để xây các nhà xưởng mới, hơn nữa chúng tôi còn được hưởng chính sách miễn thuế, lấy sự hưởng ứng của thị trường hiện tại làm cơ sở để lấy số liệu, đây là số liệu tiêu thụ của chúng tôi. Trong vòng ba năm thu mua lại các nhà máy hoàn toàn không thành vấn đề” “Nói trắng ra là hiện tại các cậu không có bất cứ gì hết, tôi hiểu như vậy có đúng không?” “Không thể hiểu như vậy được, chúng tôi có thị trường, thương hiệu của chúng tôi có giá trị thương hiệu, có sự yêu thích của dân chúng, nếu ngài cảm thấy những thứ đó không có giá trị, thì liệu có phải Wahaha cũng không có giá tri?" “Người ta có nhà xưởng, năm nay lại mua lại quyền sở hữu của một nhà xưởng của xí nghiệp quốc doanh bởi giá hai trăm tám mươi tỷ “Mọi người nghiên cứu những thứ này có ý nghĩa gì đây? Khoản nợ vốn của chúng tôi vẫn còn trong phạm vi gánh vác được, sản phẩm của chúng tôi bán ra đắt khách thì tài chính từ thị trường sẽ theo đó mà không ngừng chảy vào, chúng tôi dùng phương pháp thế chấp đấy đại để lấy được khoản vay của ngân hàng, điều này hoàn toàn hợp pháp hợp quy định." Lục Tam Phong dựa vào ghế nhìn mọi người ở đây, nói: "Phương hướng thảo luận của chúng ta sai rồi.”