Nam Cung Việt ngồi yên lặng trong phòng, bình thản uống trà, thử thách lòng kiên nhẫn. Một khoảng thời gian dài trôi qua, cuối cùng hắn là người mất kiên nhẫn trước, đành lên tiếng.
" Đứng thập thò ngoài đấy hoài không thấy mỏi sao? Có chuyện gì muốn nói thì vào đi. "
Uyển Nghi lưỡng lự một hồi, cuối cùng đành cẩn thận nhìn ngang ngó dọc xem có ai nhìn thấy không. Sau khi chắc chắn không có ai ở gần mới lén lút chui vào phòng Nam Cung Việt. Nếu để ai đó nhìn thấy một " nam nhân " vào phòng của " Như Hoa " thì kế hoạch sẽ hỏng bét mất. Nàng hùng hổ đến đứng trước mặt Nam Cung Việt.
Cái tên này, không những " ăn vụng " sau lưng nàng mà còn dám trưng cái bộ mặt vênh váo đó cho nàng xem, nhìn cái bản mặt hắn lúc này, nàng quả thực rất...ngứa răng, rất muốn cạp cho hắn một phát. Vì thế, nàng hung hăng nắm lấy tay hắn, cạp một nhát vào cổ tay hắn. Nam Cung Việt chỉ mỉm cười, để yên cho nàng cắn, tay hắn toàn cơ bắp, nàng cắn chỉ tổ đau răng nàng, còn hắn lại chẳng mảy may sứt mẻ gì. Uyển Nghi thấy cái mặt Nam Cung Việt vẫn nhơn nhơn lên thì bực tức buông tay hắn ra, lừ mắt nhìn hắn.
" Vừa nãy hai người trong phòng nói chuyện gì? "
Khi vừa đến đây, thấy hai người có quen biết nàng đã thấy nghi rồi mà. vừa nãy lại lén lút thậm thụt bên trong phòng nói chuyện gì đó, lại còn huynh huynh muội muội nghe rất thân thiết. Nàng đứng rình nghe bên ngoài mà muốn sôi máu. Nam Cung Việt không trả lời, cười cười rồi kéo Uyển Nghi ngồi vào lòng mình. Hít hít mùi hương trên người Uyển Nghi.
" Sao trong phòng lại có mùi chua thế nhỉ? Uyển Nghi, hình như là phát ra từ người nàng. "
Uyển Nghi bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng bừng, trừng mắt nhìn Nam Cung Việt.
" Đừng....đừng có nói bậy bạ. Ai thèm ghen chứ? "
Nam Cung Việt cười cười.
" Hình như ta chưa từng có nói nàng đang ghen. Là chính nàng tự mình thừa nhận. "
Uyển Nghi tức đến nghẹn họng, không phản bác lại được, định nhày xuống khỏi lòng hắn nhưng không được vì eo đã bị vòng tay mạnh mẽ của hắn, chỉ còn cách trừng mắt nhìn hắn.
" Ta và muội ấy không có gì cả, chúng ta chỉ là bằng hữu tốt thôi. Hơn nữa, nàng ấy sắp thành thân rồi, nàng đừng lo lắng. "
Nam Cung Việt gục đầu vào hõm vai của Uyển Nghi, thấp giọng nói, nhẹ hít hà hương thơm đặc trưng trên người nàng. Lời nói và hành động của hắn giống như một dòng nước ấm áp, xoa dịu trái tim nàng. Nàng vòng tay qua ôm lấy hắn.
" Sao chàng lại chấp nhận trở thành mồi nhử cho kế hoạch này? Lúc đó chàng hoàn toàn có thể từ chối cơ mà. Chàng không sợ mất mặt khi phải làm việc này sao? "
Nam Cung Việt chỉ im lặng, Uyển Nghi chờ mãi mà vẫn không nghe thấy câu trả lời, khi nàng chờ đợi đến phát chán, tưởng chừng như sắp ngủ gục thì mới nghe thấy giọng nói của hắn trầm thấp vang lên.
" Dù là gì đi nữa thì ta cũng không muốn nàng mạo hiểm. Ta không muốn nàng xảy ra bất cứ chuyện gì. "
Uyển Nghi cảm động, sống mũi cay cay, khóe mắt đỏ hoe. Nàng vòng tay ôm Nam Cung Việt thật chặt, dịu dàng nói.
" Nam Cung Việt, cảm ơn chàng, cảm ơn. "
Giây phút ấy, nàng càng cảm thấy yêu thương hắn tha thiết. Một người nam nhân như hắn lại vì nàng mà chấp nhận làm chuyện này, nàng còn mong đợi gì hơn nữa chứ. Nàng sẽ không bao giờ bày trò chọc phá hắn nữa, nàng sẽ yêu thương hắn, đối xử thật tốt với hắn, sẽ yêu hắn thật nhiều, thật nhiều...
" Nếu đã biết ơn ta đến vậy......" Nam Cung Việt cạ cạ sống mũi của mình vào cần cổ trắng ngần của Uyển Nghi, nói bằng chất giọng trầm khàn quyến rũ đặc trưng của mình. "...Vậy thì có nên ngoan ngoãn đền ơn một chút không? " Cùng lúc đó bàn tay của hắn cũng không yên vị mà lướt trên đồi ngực căng tròn của Uyển Nghi.
Uyển Nghi đương nhiên hiểu được ý đồ đen tối của Nam Cung Việt, đỏ bừng mặt, giữ lấy bàn tay của Nam Cung Việt, trừng mắt nhìn hắn.
" Chàng lại giở trò lưu manh gì thế? Đừng có quên chúng ta đang phải làm gì. "
Nam Cung Việt vẫn cười cười, bàn tay vẫn làm loạn.
" Không sao, chỉ cần kín đáo một chút là được, mọi người sẽ không biết đâu. Chỉ cần nàng không quá to tiếng.
Nói xong còn đen tối nháy mắt một cái.