Doãn Tắc: "
#^%*&*#%$......."
Chết tiệt, chết tiệt, hắn muốn băm vằm ả nữ nhân đó ra làm trăm mảnh.
" Để ta giặt cho " Một giọng nói vang lên sau lưng Doãn Tắc khiến hắn giật mình quay người lại. Uyển Nghi đang cười ngọt ngào với hắn, nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai. Nam Cung Nguyệt là đại ma đầu đến phá hỏng cuộc đời hắn, còn nàng chính là thần tiên đến cứu rỗi cuộc đời hắn. Khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì Uyển Nghi đã đến ngồi bên cạnh hắn, cầm lấy chiếc yếm trong tay hắn.
" Chủ nhân, để tiểu nhân giặt cho. Sao lại có thể để chủ nhân giặt đồ thay cho tiểu nhân được chứ ? " Lúc này Doãn Tắc mới giật mình bừng tỉnh, định giật lại cái yếm trong tay Uyển Nghi, nhưng Uyển Nghi đã nhanh tay đưa ra xa, không cho hắn có cơ hội chạm vào.
" Được rồi, được rồi, để ta giặt cho, ngươi ngồi nghỉ chút đi. " Uyển Nghi nhìn Doãn Tắc mỉm cười, bàn tay nhỏ bé linh hoạt bắt đầu giặt đồ. Trước đây nàng vẫn thường làm những việc này mà, từ khi xuyên không tới đây, Hỷ nhi không cho nàng làm những công việc này nên đã lâu rồi nàng cũng không có sờ tới. Giờ giúp đỡ hắn một chút cũng đâu có sao.
" Chủ nhân, tiểu nhân không thể để người làm việc này được. Hơn nữa,nếu để vương gia nhìn thấy thì sẽ không hay đâu."
" Ngươi yên tâm, nếu vương gia nhìn thấy, ta tự khắc sẽ biết phải nói gì. Ta sẽ không để ngươi bị liên lụy đâu. Một nam nhân như ngươi, cho dù có biết thì việc giặt đồ cũng đâu phải dễ dàng. Hơn nữa, ngươi chắc chắn rằng bản thân mình muốn giặt thứ này chứ ? " Uyển Nghi giơ cái yếm lên, lắc lắc trước mặt Doãn Tắc, cười ma mãnh. Qủa nhiên, khuôn mặt Doãn Tắc lập tức đỏ bừng, quả là một " nữ nhân " ưa thẹn thùng.
" Là Nguyệt nhi bắt ngươi làm việc này đúng không? "
Doãn Tắc không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
" Biết ngay mà. Oái, tay ngươi....."
Uyển Nghi đột nhiên bắt lấy tay Doãn Tắc, bàn tay hắn lạnh ngắt, tấy đỏ, nhăn nheo vì phải ngâm trong nước quá lâu. Uyển Nghi nhìn đôi bàn tay của Doãn Tắc mà trong lòng có chút xót xa, bàn tay nàng khẽ xoa xoa lên mu bàn tay hắn. Nhiệt độ từ tay nàng truyền sang tay Doãn Tắc khiến cho tay hắn dần ấm hơn, ấm cả trái tim hắn. Hắn nhìn nàng, mỉm cười hạnh phúc, thì ra đã từ lâu hắn không biết rằng hạnh phúc lại đơn giản và nhỏ nhoi đến vậy. Vài sợi tóc mai rơi trên khuôn mặt Uyển Nghi, ánh nắng bao trùm lên cơ thể nhỏ bé, Doãn Tắc cảm thấy nàng xinh đẹp như một tiên nữ vậy. Giờ phút này, trong lòng hắn bỗng có một suy nghĩ không yên phận: hắn yêu nàng. Dù hắn biết, nàng là tiểu thiếp của vương gia, là chủ nhân của hắn, nhưng hắn vẫn có
quyền lưu giữ tình cảm trong tim, vẫn được phép yêu đơn phương nàng chứ ? Hắn không hiểu, thực sự không hiểu, tại sao mình hắn lại có thể dễ dàng yêu nàng, nhưng chỉ vì một cái nắm tay này, hắn đã thề với lòng sẽ sẵn sàng làm tất cả vì nàng, thậm chí có thể vì nàng mà chết.
" Ngươi giặt đồ được lâu chưa ? "
Uyển Nghi khẽ nhíu mày, buông bàn tay Doãn Tắc ra khiến cho lòng hắn có một chút hụt hẫng, khẽ trả lời. " Từ đầu giờ tỵ đến giờ. "
" Đầu giờ tỵ ? " Uyển Nghi trợn mắt lên nhìn Doãn Tắc. Đầu giờ tỵ nghĩa là khoảng mười giờ sáng, bây giờ dã là giờ mùi rồi, hắn...hắn giặt đồ được khoảng 5, 6 tiếng rồi, trời ạ.
" Nha đầu này, thật là.........Doẵn Tắc, ngươi đừng để bụng nha. Thật ra bản tính của Nguyệt nhi cũng rất hiền lành, lương thiện, chẳng qua là vì không muốn có người đi theo hầu hạ, đánh mất sự tự do nên mới cố tình gây khó dễ cho ngươi thôi. Dẫu sao thì nó cũng mới chỉ có 14 tuổi, tính tình vẫn còn trẻ con, nghịch ngợm, không hiểu chuyện đời nên mới hành xử như vậy, ngươi đừng chấp nhặt với nó, có được không ? "
" Chủ nhân, tiểu nhân không để bụng đâu, cũng không chấp nhặt với công chúa, người yên tâm đi. " Doãn Tắc cụp mắt, tay mân mê một cái áo. Chỉ cần là lời nàng nói, bất cứ điều gì hắn cũng nghe.
" Nhưng mà.....hì hì...ta nói ngươi đừng chấp nhặt nó, nhưng cũng không có bảo ngươi không được trả đũa nó, sau này nếu nó còn cố tình làm khó dễ cho ngươi, ngươi cứ tìm cách chơi xỏ lại là được mà. Yên tâm, ta sẽ " bảo kê " cho ngươi. "
" Dạ, tiểu nhân nhớ rồi. "
Hai người nhìn nhau, cười thực vui vẻ.
" Được rồi, không giặt nữa. " Uyển Nghi buông cái yếm trên tay, chống đùi đứng dậy. " Đi, ta với ngươi đem cái đống này tới phòng giặt. "
Doãn Tắc tỏ ý muốn bê một mình, nhưng Uyển Nghi lại không chịu, nhất quyết đòi bê một chậu, Doãn Tắc không còn cách nào khác, đành chiều theo ý nàng. Hai người, một chậu lớn, một chậu nhỏ, khệ nệ bê tới phòng giặt.
" Nè, mọi người, mau lại giặt đống quần áo này giùm Doãn Tắc đi. " Uyển Nghi đặt chậu quần áo xuống, lớn tiếng nói.
" Dương chủ tử, chuyện này...." Mọi người ậm ờ nhìn nhau, không dám. Sáng nay công chúa đã ra lệnh không ai được phép giúp đỡ Doãn Tắc, vì vậy mấy nữ nhân trong phủ dù thèm chết đi được cái vẻ đẹp trai của hắn thì cũng không dám lại gần. Giờ lại bảo họ giúp đỡ Doãn Tắc, nếu công chúa biết chuyện chắc chắn sẽ trách phạt họ.
Uyển Nghi quét mắt nhìn một lượt, nhìn thấy có vẻ không ai muốn đứng ra giúp đỡ, bất đắc dĩ thở dài. " Thôi vậy, để ta giặt "
" Ấy, Dương chủ tử, để chúng tiểu nhân làm cho. "
" Phải đó, loại chuyện này sao có thể để Dương chủ tử làm chứ? Người và Doãn Tắc công tử cứ ngồi một bên nghỉ ngơi đi ạ "
Mọi người lập tức nhao nhao lên, " giành giật " lấy hai chậu quần áo của Doãn Tắc và Uyển Nghi. Ở vương phủ này, vương gia là lớn nhất, công chúa lớn thứ nhì. Nhưng đó chỉ là trước đây thôi, dạo gần đây, ai mà chẳng biết, Uyển Nghi chính là người lớn nhất ? Từ khi vị tứ tiểu thiếp này về phủ, thứ bậc trong phủ đã hoàn toàn đảo lộn rồi. Tuy đôi khi cũng bị vương gia khắc chế, nhưng chỉ dùng đầu ngón chân mà nghĩ thì cũng đủ biết hiện giờ vị tứ tiểu thiếp này có địa vị như thế nào rồi. Ai dám để cho nàng đi làm cái công việc của hạ nhân này chứ ? Chán sống rồi sao ? Nếu vương gia mà biết được, không mất đầu mới là chuyện lạ đó.
" Được, làm phiền mọi người vậy " Uyển Nghi mỉm cười, sau đó quay sang nói với Doãn Tắc " Ngươi tìm chỗ nào ngồi nghỉ đi. "
" Dạ. "
Nhiều người cùng tham gia, tốc độ chắc chắn sẽ nhanh hơn, chỉ một loáng đã giặt xong hết toàn bộ quần áo, phơi đầy ngoài sân. Doãn Tắc vô cùng thỏa mãn trở về phòng trong con mắt soi mói, nghi ngờ của Nam Cung Nguyệt.
~
" Tỷ tỷ. " Nam Cung Nguyệt giậm chân bình bịch, chạy ào vào phòng của Uyển Nghi.
" Chuyện gì ? " Uyển Nghi chậm rãi hớp một ngụm trà, không thèm ngẩng đầu lên.
" Sao tỷ lại giúp hắn ? " Nam Cung Nguyệt giận dữ dậm chân xuống sàn nhà.
" Tỷ chẳng hiểu muội đang nói gì cả."
" Tỷ đừng có giả bộ, tại sao tỷ lại giúp đỡ cái tên Dâm Tặc chết tiệt đó chứ ? "
" Nguyệt nhi, đừng ăn nói lung tung thế. Tên do cha mẹ đặt, tuyệt đối không thể nói bừa. Còn nữa, muội mới là người ức hiếp hắn, đừng nói như thể muội mới là người bị hại như vậy. Doãn Tắc dù gì cũng là nam nhân, hơn nữa hắn cũng không có ý muốn gây hấn với muội, sao muội lại cứ phải gây khó dễ cho hắn. Muội bắt hắn giặt đồ uội thì coi như không nói gì đi, nhưng cũng đâu cần bắt hắn giặt nhiều đồ như vậy. Muội bắt hắn giặt đồ suốt mấy canh giờ, khiến cho tay hắn phồng đỏ hết lên, trong lòng muội không áy náy chút nào sao ? "
" Muội........" Nam Cung Nguyệt cúi mặt, mân mê tay áo. Thật ra nàng cũng có áy náy chứ, nàng đâu phải người độc ác, vô cảm, nhưng...
" Ta hiểu suy nghĩ của muội, nhưng Doãn Tắc là do ta mua về. Tuy giờ hắn hầu hạ muội, nhưng ta vẫn là chủ nhân của hắn. Vì vậy muội đừng cố công hành hạ hắn, sẽ không có chuyện hắn rời khỏi phủ đâu. Hai người đó, tìm cách mà chung sống hòa thuận với nhau đi. "
Uyển Nghi lạnh lùng ra tối hậu thư, Nam Cung Nguyệt chẳng còn cách nào khác, đành phải ấm ức nghe lời. Nhưng.....nếu ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì không phải là cá tính của nàng rồi. Vì vậy, tuy không ức hiếp Doẵn Tắc nữa, nhưng nàng vẫn sẽ có quyền chơi xỏ hắn một chút chứ ? Mà Doãn Tắc sau khi được Uyển Nghi khích lệ thì cũng không kiêng nể Nam Cung Nguyệt nhiều như trước, đã bắt đầu công khai chống đối. Vì vậy, tuy ngoài mặt là đối xử với nhau một cách tử tế, nhưng đằng sau lại là một cuộc chiến ngầm không khoan nhượng. Ví dụ như, số lần Doãn Tắc " quan tâm " bê thức ăn đến cho Nam Cung Nguyệt sẽ nhiều hơn, đương nhiên là trong thức ăn sẽ có thêm một số dị vật không nên có, chẳng hạn như : bột ớt, muối, cát, thuốc xổ, đôi khi còn là.......nước miếng của hắn nhổ vào. * Eo.* Và tất nhiên, Nam Cung Nguyệt cũng chẳng ngu ngốc mà nhét những thứ đó vào mồm, nếu không phải là lén đổ đi thì cũng là bắt Doãn Tắc ăn trước. Nhưng thỉnh thoảng vẫn bị Doãn Tắc lừa, khiến cho nàng bị tiêu chảy suốt cả đêm. Doãn Tắc thì cũng chẳng vui vẻ mấy, nhiều khi nửa đêm bị Nam Cung Nguyệt dựng dậy, bắt đi mua kẹo hồ lô. Nửa đêm thì đào đâu ra kẹo hồ lô cơ chứ ? Đợi đến khi Doãn Tắc khổ cực mua về được thì ai đó chỉ phán một câu không ăn nữa rồi lên giường ngủ say khiến hắn tức đến độ xì khói. Lúc rửa chân thì chắc chắn Nam Cung Nguyệt sẽ " lỡ chân " vẩy hết nước lên mặt hắn, hoặc không thì sẽ cho người bắt chuột thả đầy giường ngủ của hắn, khiến hắn mấy đêm liền không ngủ được vì trong chăn có rận.
Vì vậy, Nam Cung Nguyệt và Doãn Tắc, nếu không gặp thì thôi, còn nếu đã chạm mặt nhau thì nhất định sẽ xông vào gầm gè, kèn cựa nhau, cãi nhau ỏm củ tỏi hoặc không thì cũng là " ân cần " hỏi thăm mười tám đời tổ tông của nhau, khiến cho cả vương phủ đều ầm ĩ huyên náo không khác gì ngày hội. Mọi người chỉ còn cách tránh xa mỗi lần nhìn thấy họ giáp mặt nhau, khẽ lắc đầu vì đôi oan gia trời sinh này.