Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

Chương 109




" Tỷ...tỷ nói cái gì? " Uyển Nghi sững sờ, túm lấy tay Tử Y, lắp bắp hỏi.

" Muội có thai rồi. " Tử Y nhẹ giọng trả lời.

Uyển Nghi dường như vẫn chưa tin được, đưa mắt nhìn về phía tất cả mọi người trong phòng, ánh mắt của nàng quét tới đâu, liền nhận được một cái gật đầu đầy kích động của mọi người tới đó. Có...có thai? Nàng có thai? Uyển Nghi vô thức sờ lên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mình. Nàng có thai sao? Nàng...nàng sắp trở thành mẫu thân rồi. Nhưng...hỡi ôi, hài tử mà nàng chờ mong bao lâu nay, sớm không đến, muộn không đến, tại sao lại đến vào lúc này, tại sao? Nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống, Uyển Nghi nghẹn ngào khóc. Mang trong mình cốt nhục của người nàng yêu, lẽ ra nàng nên hạnh phúc tột cùng, nhưng...đứa nhỏ này...lại đến không đúng lúc. Nam Cung Việt ngồi bên cạnh nhìn thấy nàng rơi nước mắt, tâm chợt co rút lại đau đớn. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Uyển Nghi, ánh mắt tha thiết thoáng chút phiền muộn.

" Uyển Nghi, đừng để bản thân mình chịu áp lực nhiều quá. Tin tưởng ta được không? Ta nhất định sẽ đem lại cho Huệ Phi một cái công đạo. "

Uyển Nghi nhìn Nam Cung Việt, lệ rơi đầy mặt, nàng nghẹn ngào khóc, yếu ớt đẩy Nam Cung Việt ra.

" Ngươi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài đi, tất cả đều cút hết ra ngoài cho ta!!! "

Nói xong, nàng liền nằm úp mặt xuống gối, khóc đến tê tâm liệt phế. Nam Cung Việt, Nam Cung Nguyệt, Huệ Phi cùng Vũ Điệp đều tỏ vẻ chần chừ, lo lắng không muốn rời đi, Tử Y thấy vậy liền phẩy phẩy tay, ra hiệu bảo mọi người ra ngoài. Bốn người quay ra nhìn nhau, miễn cưỡng rời khỏi phòng.

" Đừng khóc nữa, sẽ ảnh hưởng không tốt tới thai nhi. " Tử Y nhẹ vỗ vào lưng Uyển Nghi khuyên nhủ. " Lúc mang thai thường bị thiếu máu, lại thêm việc bị kích động quá mức nên muội mới bị ngất xỉu. Cũng may không ảnh hưởng gì. Lần sau nên chú ý tới thân thể nhiều một chút. Nào, đừng khóc nữa, sắp trở thành mẫu thân rồi, còn khóc nhè nữa sao? "

Uyển Nghi xoay người ngồi dậy, cố sức lau đi nước mắt rơi đầy trên mặt, nức nở. Nàng cười nhạt.

" Hài tử...muội không biết phải làm sao nữa...muội thực sự không biết... Nam Cung Việt, hắn là tên khốn. "

Tử Y nhẹ đưa tay lên lau nước mắt cho Uyển Nghi, nét mặt dịu dàng chưa từng có.

" Bên cạnh vương gia có ba người thân cận, là Tề Dương, Tử Đinh Hương và tỷ. Tề Dương là người sát cánh cùng vương gia trong mọi trận chiến, là người ở cạnh vương gia nhiều nhất. Tử Đinh Hương tuy là nữ tử thanh lâu, nhưng lại là người thân thiết với vương gia nhất. Tuy nhiên, tỷ có thể tự tin mà nói rằng tỷ mới là người hiểu vương gia nhất. "

Tử Y ngừng lại một chút, nhìn gương mặt còn vương nước mắt, cùng đôi mắt to mọng nước của Uyển Nghi đang chăm chú nhìn mình. Tử Y nhẹ đỡ Uyển Nghi nằm xuống, cẩn thận đắp chăn cho nàng, nén một tiếng thở dài.

" Vương gia, thật ra cũng có nhiều khổ tâm. "

Uyển Nghi khịt mũi, quay mặt vào phía trong, đưa lưng ra với Tử Y, giọng nói có chút nghẹn ngào.

" Đủ rồi, tỷ không cần phải nói đỡ cho hắn. "

" Tỷ không nói đỡ cho vương gia. " Tử Y thở dài " Tỷ chỉ nói những gì mình suy nghĩ. Uyển Nghi, muội thực sự không hiểu tâm tư của vương gia. "

Uyển Nghi xoay người lại, ánh mắt mông lung nhìn Tử Y.

" Thật ra, tỷ cũng tin Liễu Song Song. "

Uyển Nghi ngồi thẳng người dậy, mở to mắt kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin được.

" Trước đây, khi hai người họ còn yêu nhau, tỷ có được tiếp xúc khá nhiều với Liễu Song Song. Nàng ấy là người tốt tính, thật thà. Tuy là nữ tử thanh lâu, nhưng lại có nhân cách cao quý, không xiểm nịnh, không kiêu ngạo, đối xử với mọi người cũng rất hòa nhã, tốt bụng. "

" Tỷ tỷ, đừng quên câu tri nhân tri diện bất tri tâm. " Uyển Nghi cắt lời.

" Ta biết. Nhưng con mắt nhìn người của ta chưa từng sai. Những người được ta đánh giá cao không nhiều. Chỉ là..." Tử Y ngập ngừng " Ta cũng không biết lần này mình có đặt niềm tin nhầm chỗ hay không, vì dường như Liễu Song Song này không phải là Liễu Song Song trước đây. "

Uyển Nghi nhướng mi, ánh mắt chờ đợi Tử Y nói tiếp. Câu nói của Tử Y khiến cho nàng hoang mang. Sự việc càng lúc càng rối rắm, khiến cho nàng loạn trí. Không lẽ, Liễu Song Song hiện giờ không phải là Liễu Song Song trước đây? Không thể, không có khả năng, nếu thật sự là như vậy thì nàng ta cũng không có khả năng tường tận mọi chuyện của Liễu Song Song cùng Nam Cung Việt. Nếu là giả mạo thì có lí nào Nam Cung Việt lại không nhận ra. Có lẽ là năm năm đã thay đổi một con người đi.

" Liễu Song Song trước đây, tuy không quá thân thiện, nhưng cũng là trong sáng, đáng yêu, nếu quen biết lâu sẽ cảm thấy nàng ấy khá tốt. Còn hiện giờ, nàng ấy giống như là một người khác vậy. Lãnh đạm, thần bí, vô cùng khó đoán, khiến cho chính ta cũng có chút bối rối. Nhưng là...ta nghĩ vẫn là nên thử tin tưởng một lần. "

Uyển Nghi nhếch miệng cười nhạt, trái tim đau đớn như bị ai đó cắt nát thành ngàn mảnh.

" Muội vẫn còn đau lòng vì việc đó sao? " Tử Y phiền muộn hỏi, nhưng Uyển Nghi chỉ im lặng, không nói gì, đồng nghĩa với việc thừa nhận.

" Lần đó chưa kịp suy xét đã đuổi muội đi, điều đó đã khiến vương gia hối hận lắm rồi, vì vậy nên lần này... "

" Chẳng có lý do gì để bao biện cả. Dù là gì đi nữa thì hắn cũng không tin tưởng muội. "

" Chẳng phải trước đây muội cũng đã từng giở trò với Huệ Phi sao? " Tử Y thở dài, đêm nay nàng đã thở dài không biết bao nhiêu lần.

" Lần đó muội cố tình diễn trò trước mặt vương gia, còn lần này, vốn là không có đủ chứng cứ. Đã từng phạm sai lầm một lần rồi, sao có thể phạm sai lầm lần nữa chứ? Vương gia chỉ là muốn có đầy đủ bằng chứng rồi mới kết tội thôi. "

" Điều đó giờ đã không còn quan trọng nữa rồi. " Uyển Nghi thút thít, hốc mắt đỏ lên " Hắn nói hắn yêu muội, nhưng hắn lại chưa từng tin tưởng muội, cũng chưa từng muốn giữ lấy muội. Chỉ đến khi hắn cảm thấy sắp mất muội, hắn mới muốn giữ muội lại. Cơ bản là vì hắn luôn coi rằng muội là người của hắn, hắn chẳng qua chỉ là không muốn ai cướp đi thứ mà hắn chiếm hữu. Hắn...đối với hắn, muội chẳng là gì hết. "

" Vậy còn muội? " Tửt Y độ ngột đặt ra câu hỏi, khiến cho Uyển Nghi thoáng nhíu mày không hiểu. Chưa đợi nàng trả lời, Tử Y đã lên tiếng.

" Muội luôn cho rằng vương gia không yêu muội, luôn cho rằng mình bị đối xử bất công. Muội chỉ nghĩ tới chính bản thân mình, nhưng có bao giờ muội nghĩ cho lòng của vương gia chưa?

Năm năm trước, vương gia đã từng yêu Liễu Song Song thế nào, chẳng lẽ muội còn chưa hiểu, chấp nhận việc ở lại bên cạnh vương gia, cũng đồng nghĩa với việc muội phải sẵn sàng đối mặt với việc này. Chấp niệm năm năm đâu phải dễ dàng nói bỏ là bỏ. Muội hận vương gia dễ dàng bỏ rơi muội, nhưng muội lại quên mất rằng chính bản thân muội đã từ bỏ trước, dựng lên một màn kịch để khiến vương gia hưu muội. Muội nói vương gia không chịu giữ muội lại, nhưng muội có từng cho người cơ hội làm điều đó chưa? "

" Muội..."

" Vương gia không phải không muốn giữ muội lại, mà là bởi vì vương gia thật sự hy vọng rằng muội sẽ được hạnh phúc. Vì người đã làm tổn thương muội nên người mới ngốc nghếch nghĩ rằng Mộ Dung Phong có thể đem lại hạnh phúc uội. Muội có hiểu được lúc ấy người cảm thấy đau đớn đến mức nào không? Điều này lẽ ra muội phải hiểu rõ hơn ai hết chứ? Chẳng phải trước đây muội cũng đã từng muốn trốn tránh, muốn rời xa người sao? Sao muội không nghĩ lại bản thân mình trước đây bỏ trốn là vì lý do gì? "

" Muội... " Thanh âm nghẹn lại ở cổ họng của Uyển Nghi, nàng lắp bắp mãi cũng không nói nên bất cứ lời nào. Nước mắt lã chã rơi xuống, nức nở, đau đớn.

" Vương gia ở bên Liễu Song Song khiến muội đau lòng, vậy còn muội thì sao? Muội đối với Mộ Dung Phong là như thế nào? Muội yêu hắn sao? Chẳng phải muội cũng giống vương gia, đều là vì một chữ ân tình sao? Muội đồng ý ở bên cạnh hắn là vì hắn đã đỡ uội một mũi tên đúng không? Nếu không vì vậy muội có chấp nhận cho hắn một cơ hội không? Muội vẫn còn để ý, vẫn còn yêu, vẫn còn tình cảm với vương gia, nếu không muội đã không đau lòng nhiều như vậy, có đúng không? Bản thân muội cũng vậy, vậy thì muội lấy tư cách gì để trách vương gia? Lẽ ra năm năm trước Liếu Song Song đã trở thành vương phi, nhưng cuối cùng lại phải nhảy sông tự vẫn. Nàng ấy là vì vương gia, vì vương gia không tiếc thân mình, muội bảo vương gia phải từ bỏ nàng ấy sao đây?

Muội đau khổ, nhưng có từng nghĩ rằng nàng ấy cũng đau khổ chưa? Tuẫn tiết vì người mình yêu thương. Sau năm năm, nếm trải đủ thứ khó khăn, khi trở về lại thấy người mình yêu đã thay lòng, hạnh phúc bên một nữ nhân khác. Nếu là muội, muội có chịu đựng nổi không? Có tìm cách đuổi người kia đi không? Nếu thực sự muội cảm thấy bất mãn, tại sao không đường đường chính chính đấu tranh với nàng ta? Tại sao lại phải từ bỏ để rồi đem mọi tội lỗi đổ lên đầu người khác? Là do chính bản thân muội yếu đuối không chịu đấu tranh thôi. "

Tử Y càng nói càng cao giọng, càng nói càng gay gắt, cuối cùng thì gần như mắng sa sả vào mặt Uyển Nghi, khiến nàng không thể phản bác được lời nào. Uyển Nghi mím môi, để mặc nước mắt rơi xuống môi mặn chát. Những lời Tử Y nói không sai chút nào, khiến nàng cảm thấy bản thân mình có lỗi. Nàng úp mặt xuống gối, từng đợt nức nở truyền đến tai khiến Tử Y mềm lòng. Sau một hồi thuyết giáo, cuối cùng lúc này Tử Y cũng bình thân lại, có chút áy náy vỗ vỗ lưng Uyển Nghi.

" Tỷ xin lỗi, không phải tỷ muốn trách mắng muội. Vương gia là người có ơn với tỷ, muội lại là là muội muội của tỷ. Tỷ không đành lòng nhìn thấy bất cứ ai phải đau khổ cả. Muội luôn trách vương gia, nhưng muội có chịu nhìn lại bản thân mình không? Xem lại xem muội đã làm gì có lỗi với người. "

" Muội... " Uyển Nghi ấp úng " Muội chưa từng làm gì có lỗi với hắn cả. "

" Thật không? " Tử Y nheo mắt nhìn Uyển Nghi, ánh nhìn xoáy sâu vào tâm trí của nàng, khiến nàng cảm thấy chột dạ. Nàng ngập ngừng dò hỏi.

" Tỷ...biết hết rồi sao? "

Tử Y nhẹ vuốt mái tóc của Uyển Nghi, phiền muộn nói. " Sao tỷ lại không biết chứ? Lúc bắt mạch uội tỷ đương nhiên phải nhận ra. "

Uyển Nghi cụp mắt, mân mê chiếc chăn mỏng đang đắp trên người, nở một nụ cười thê diễm. Thật ra, đứa trẻ này không phải tự nhiên mà đến, mà là bởi vì ngày hôm đó nàng bị hạ xuân dược, nên nàng không thể sử dụng ngưng thụ đan_một loại dược giúp tránh thai. Trước đây, ngày nào nàng cũng uống, đề đề phòng những lúc Nam Cung Việt bất chợt tìm đến phòng nàng. Duy chỉ có một lần, nàng quên uống thuốc, cũng là lúc bọn họ hiểu nhầm rằng đã có hài tử, nhưng thật ra lại chỉ là nhầm lẫn. Không phải nàng không muốn có hài tử với hắn, chỉ là sau khi biết chuyện của hắn với Liễu Song Song, nàng liền cảm thấy sợ. Nàng lo sợ rằng một ngày nào đó Liễu Song Song quay về, và khi ấy, nếu nàng đã có hài tử với hắn, và...hắn bỏ rơi nàng, vậy nàng cùng hài tử phải làm sao đây? . Điều nàng lo lắng cuối cùng đã trở thành sự thật, nhưng là...nếu thật như những lời Tử Y nói, có phải nếu nàng có hài tử với hắn từ trước sẽ tốt hơn không? Ít nhất cũng sẽ không tệ bằng lúc này.

" Uyển Nghi, khi chấp nhận yêu một ai đó, đừng quá đặt nặng vấn đề ai đúng ai sai, mà hãy xem lại chính bản thân mình muốn gì, cần gì, và trái tim mình cảm thấy như thế nào. Suy nghĩ nhiều hơn, bao dung nhiều hơn một chút. Giờ muội đang mang trong mình hài tử của vương gia rồi, hãy suy nghĩ thật kĩ xem mình nên làm gì. Giờ thì nghỉ ngơi sớm đi, đừng để ảnh hưởng đến thai nhi. "

Tử Y nhẹ giọng an ủi. Đắp chăn kín cho Uyển Nghi rồi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại. Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, Uyển Nghi xoay người lại ôm lấy chăn, rấm rứt khóc. Nàng...nàng thật sự không biết rằng hắn lại có những suy nghĩ như thế. Và lúc này, trong người nàng đang mang cốt nhục của hắn. Nàng thực sự cảm thấy rối ren, không biết phải làm như thế nào. Hài tử trong bụng nàng là của hắn, nhưng nàng cũng không biết phải làm sao để đối mặt với Mộ Dung Phong. Đầu nàng đau như muốn nổ tung, sự việc xảy ra khiến nàng không cách nào đối mặt.

Mà ở một gian phòng khác trong vương phủ, Nam Cung Việt cũng trằn trọc không thôi. Sự việc xảy ra ngày hôm nay khiến hắn vô cùng bối rối. Hắn thực sự đau lòng khi Uyển Nghi hiểu lầm hắn. Và hài tử hắn mong đợi bao lâu nay lại đến vào lúc hắn và nàng đang hiểu lầm sâu sắc. Hắn phải làm sao để có thể lại được ở bên nàng đây?

Hắn nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện, hóa giải mọi hiểu lầm giữa hắn và Uyển Nghi. Hắn đã từng muốn từ bỏ, nhưng hiện giờ nàng đang mang trong mình cốt nhục của hắn, vì vậy lần này hắn sẽ giữ lấy nàng bằng mọi giá.

Một đêm này, có hai người mất ngủ.

Ở Nguyệt quốc, khi Mộ Dung Phong đang chăm chú phê duyệt tấu chương, Bạch Nhan tiến vào, trên tay cầm một lá thư.

" Hoàng thượng, có thư của Di quốc gửi tới. "

Mộ Dung Phong dừng bút, ngẩng đẩu lên, nét mặt có vẻ hào hứng.

" Mau đưa cho ta. "

Trước khi đi, Mộ Dung Phong đã phái một hắc y nhân ở lại để thông báo tình hình của Uyển Nghi cho hắn. Cả tháng không có tin tức gì mới, cuối cùng đến hôm nay mới có thư gửi tới. Bạch Nhan có vẻ hơi do dự, cuối cùng vẫn là tiến lên đưa bức thư đang cầm trên tay cho Mộ Dung Phong.

Mộ Dung Phong vội vàng mở thư ra, ánh mắt một lượt quét qua, càng lúc gương mặt của hắn càng tái lại, bàn tay vô thức siết thật chặt bức thư, khiến nó trở nên nhăn nhúm, ánh mắt của hắn dần tối đi, hàm răng nghiến chặt. Trong bức thư chỉ vẻn vẹn vài dòng chữ.

" Uyển Nghi bị ám hại, suýt chút nữa thì mất mạng, nhưng lại có người khác gánh thay. Hơn nữa, còn đang có thai với Nam Cung Việt. "

Mộ Dung Phong giận dữ đập tay xuống mặt bàn, khẩu khí không nén nổi sự giận dữ.

" Mau chuẩn bị ngựa, chúng ta lập tức tới Di quốc. "

" Hoàng thượng. " Bạch Nhan quỳ phục trên mặt đất, khẩn thiết kêu lên " Loạn đảng vừa được dẹp, chính trị còn chưa ổn định, người không thể vì một nữ nhân mà quên đi trọng trách của mình được. Hoàng thượng, xin hãy lấy quốc gia xã tắc làm trọng. "

Thân thể Mộ Dung Phong thoáng chút chao đảo, hắn cơ hồ như không đứng vững nổi, phải vịn tay vào bàn, nét mặt đau đớn.

" Ngay cả người ta yêu nhất ta cũng không bảo vệ được thì sao có thể bảo vệ giang sơn xã tắc? Nàng đã có thai với hắn, nàng sắp rời xa ta rồi, vậy thì ta ngồi trên ngai vàng này còn có ý nghĩa gì? Cứ ngỡ sắp có được nàng, vậy mà tại sao cớ sự lại như thế này? "

Mộ Dung Phong loạng choạng bước trở về bên thư án, bàn tay tiếp tục cầm bút lên duyệt tấu chương. Bàn tay hắn không kìm chế được mà run lên, khiến cho những nét chữ cũng trở nên xiêu vẹo.

Hắn...không phải chưa từng đau khổ khi yêu nàng.

Cũng không phải chưa từng có ý định muốn bỏ cuộc.

Chỉ là...trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại một tia hy vọng dù mong manh.

Nhưng hiện giờ...hắn còn có hy vọng sao? Cái cảm giác tưởng chừng như sắp có được điều mình mong muốn, vậy mà đùng một cái lại vuột khỏi tầm tay khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng.

Đêm nay...có ai hiểu cho lòng hắn?