Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

Chương 103




Cùng với tiếng khóc thảm của Uyển Nghi là tiếng cánh cửa bật mở ra thật mạnh. Tử Y như một cơn gió, ngay lập tức phóng đến bên giường, túm lấy tay Mộ Dung Phong bắt mạch. Uyển Nghi không kịp phản ứng, đại não của nàng dường như ngừng hoạt động, nàng cũng quên luôn rằng bản thân mình đang đau buồn, cứ trố mắt mà nhìn Tử Y.

Tử Y thấy trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác lo lắng, trên trán lấm tấm mồ hôi. Sau khi bắt mạch xong, nàng lập tức mở hộp thuốc mang theo bên mình, lôi ra một đạo ngân châm, từng bước, từng bước châm vào huyệt đạo của Mộ Dung Phong.

" Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì? " Uyển Nghi ngây ngốc hỏi.

" Hắn chưa có chết. "

" Hả? "

" Hắn chưa có chết. " Tử Y nhắc lại lần nữa, vẫn hoàn toàn chăm chú vào việc mình đang làm. " Mạch đập và hơi thở rất yếu, nhưng là chưa có chết. "

Tử Y nói xong, liền lôi từ trong hộp ra ba, bốn lọ dược, một cái bát con, sau đó, liền lấy từ mỗi lọ một ít thuốc, cho vào bát, trộn đều. Đưa lên mũi ngửi ngửi một chút, dường như xác định rõ liều lượng, nàng lại tiếp tục mở một ngăn nhỏ trong hộp thuốc ra. Từ trong hộp, nàng lôi ra một con rắn nhỏ và một bông hoa. Con rắn chỉ to bằng một sợi dây thừng, toàn thân đỏ rực như máu. Đuôi của nó quấn vòng quanh cổ tay Tử Y, miệng bị bạnh ra, để lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn. Tử Y nhìn con rắn bằng ánh mắt lạnh lùng, một nhát dao lạnh lùng bén ngót hạ xuống, đầu của con rắn văng xuống đất, máu đỏ chảy vào cái bát đựng dược ở phía dưới. Tiếp đó, nàng lấy bông hoa, ngắt từng cánh cho vào bát. Uyển Nghi lúc này mới chú ý thì ra đây là một bông hoa sen, nhưng dường như không phải là một bông hoa sen thông thường. Đó là một bông hoa sen màu trắng rất lớn, cánh hoa dường như tỏa ra một loại ánh sáng xanh nhẹ dịu mát. Tử Y nghiền nát cánh hoa lấy nước rồi đổ vào hòa chung với máu rắn. Huyết Linh Xà và Tuyết Liên Hoa mang trong mình dược lực đặc biệt, có thể chữa được bách độc, cũng có thể kéo con người đang đứng ở ranh giới của sự sống và cái chết trở về. Ngày nàng xuất môn, sư phụ đã cho nàng hai loại dược liệu này, nói rằng chỉ khi gặp chuyện cần thiết mới nên dùng. Hiện giờ, nàng chẳng cần biết có cần thiết hay không, nàng chỉ quan tâm một điều, nó có thể cứu sống Mộ Dung Phong được hay không.

Múc lấy một thìa nhỏ đưa lên miệng Mộ Dung Phong cho hắn uống, nhưng thuốc lại trào ra. Uyển Nghi sốt ruột muốn giựt lấy bát thuốc trên tay Tử Y, dù mùi máu tanh tưởi khiến nàng cảm thấy lợm giọng, buồn nôn. Nhưng dẫu sao thì nàng cũng chẳng thể làm được điều đó, vì bàn tay chưa chạm tới cái bát, Tử Y đã dốc thẳng toàn bộ số máu rắn pha dược vào miệng mình.

Tử Y áp môi mình lên đôi môi lạnh giá của Mộ Dung Phong, đẩy hết toàn bộ số thuốc trong miệng vào mồm hắn trước con mắt ngỡ ngàng của Uyển Nghi. Rời khỏi đôi môi của hắn, Tử Y bình thản xếp các vật dụng vào hộp thuốc, nói với Uyển Nghi.

" Loại thuốc này dược lực rất mạnh, người không có nội lực như muội không thể áp chế được đâu, dược lực sẽ biến thành độc dược, muội sẽ bị trúng độc đó. "

" Tỷ tỷ, hắn...hắn sẽ không sao chứ? " Uyển Nghi lo lắng hỏi.

" Có lẽ. " Tử Y bình thản trả lời, vẻ mặt lãnh đạm hoàn toàn trái ngược với nội tâm đang gào thét mãnh liệt bên trong. Tuyết Liên Hoa và Huyết Linh Xà tuy là dược liệu hiếm có, nhưng nàng cũng chỉ là được nghe sư phụ của nàng nói lại chứ chưa từng được biết rõ. Vì chỉ có sư phụ nàng là người duy nhất có Tuyết Liên Hoa và Huyết Linh Xà, mà hai thứ đó đều được giao lại cả cho nàng. Lần đầu tiên sử dụng hai loại dược liệu trân quý này, cũng đồng nghĩa với việc đem hắn ra làm vật thử nghiệm. Nếu không thể cứu được, thì chỉ có thể trách hắn tận số, còn nếu có, coi như là hắn may mắn đi.

" Kẹtttt... " Cánh cửa phòng từ từ mở, Tử Y cùng Uyển Nghi bước ra, lập tức những người đứng chờ bên ngoài liền xúm vào vây quanh họ, sốt sắng.

" Sao rồi? "

" Ta cũng không dám chắc. " Tử Y khẽ lắc đầu, vẻ mặt phiền muộn. Nàng là cao thủ dùng độc, cũng là thần y tài giỏi bậc nhất. Tuy nhiên, nếu là nói về việc hạ độc, nàng sẽ chẳng bao giờ do dự nửa giây, nhưng về việc cứu người thì...

" Trước hết, mọi người cứ về nghỉ ngơi đi, cứ để hắn trong phòng một mình, ta sẽ lo liệu cho hắn. "

Bạch Nhan có chút lo lắng nhìn cánh cửa phòng đang đóng kín, trong tình trạng này, bảo hắn sao có thể an tâm mà nghỉ ngơi chứ. Mới nãy khi nghe thấy tiếng khóc thảm của Uyển Nghi, hắn và mọi người nghĩ có chuyện chẳng lành xảy ra, vốn định xông vào. Nhưng chưa kịp thì đã thấy một bóng trắng nhanh như cắt lướt qua, xông vào trong phòng. Trong không gian chỉ còn thoảng lại tiếng nói nhẹ như gió thoảng. " Tất cả đứng đợi ở ngoài. "

Bây giờ nữ nhân này lại nói mọi người trở về nghỉ ngơi, bản thân nàng ta sẽ ở lại canh chừng. Nhưng trong lòng hắn lo lắng như có lửa thiêu đốt, bảo hắn trở về, hắn không an tâm.

Dường như đoán được suy nghĩ của Bạch Nhan, Tử Y nhìn hắn, khẽ nhếch mép.

" Nếu ngươi muốn hắn gặp chuyện thì cứ việc ở lại. Lúc này hắn cần được tĩnh dưỡng, kẻ vai u thịt bắp như ngươi có ở lại cũng chẳng làm được gì. "

Bach Nhan có chút bực tức nhìn Tử Y, muốn đáp trả lại nhưng chẳng thể nói được gì. Cuối cùng, dưới sức ép của Nam Cung Việt và Tử Y, Uyển Nghi cũng chịu trở về phòng nghỉ ngơi. Còn Bạch Nhan vẫn ngoan cố nằm vắt vẻo trên một cái cây trước cửa phòng.

Sáng hôm sau, Uyển Nghi thức dậy từ sớm, tới phòng của Mộ Dung Phong, ngập ngừng gõ cửa. Chờ một lúc, Tử Y mới mở cửa bước ra, vẻ mặt mệt mỏi nhưng tràn ngập ý cười.

" Hắn sống rồi. "

Uyển Nghi ngỡ ngàng, cười hạnh phúc, một cỗ xúc động trào dâng trong lòng, nàng ôm chầm lấy Tử Y, vừa cười vừa khóc.

" Tốt quá, tốt quá, thật tốt quá rồi. Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ tỷ, tốt quá, thật tốt quá. "

Tiếng ồn ào đánh thức Bạch Nhan tỉnh dậy, hắn vội phi thân xuống, kích động đến mức suýt chút nữa thì phá cửa xông vào. Nam Cung Việt, Nam Cung Nguyệt và Huệ Phi sau khi nghe tin cũng vội tìm đến. Mộ Dung Phong tuy chưa tỉnh lại, nhưng sắc mặt đã hồng hào hơn rất nhiều, hơi thở cũng đều đặn hơn. Uyển Nghi mừng đến phát khóc. Nàng nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống không kiềm chế được, vô thức dựa vào người Nam Cung Việt mà khóc. Nam Cung Việt cảm thấy như chợt hóa đá, đứng im như một pho tượng không nhúc nhích. Toàn thân hắn như có một luồng điện chạy qua, hắn hơi cúi xuống, nhìn Uyển Nghi, trong lòng trào dâng một loại xúc cảm kì lạ.

Uyển Nghi khóc được một lúc mới chợt nhận ra mình đã theo thói quen dựa vào lòng Nam Cung Việt như ngày nào. Nàng vội vàng đẩy hắn ra, lau nước mắt, quay mặt đi hướng khác không thèm nhìn hắn. Trong lòng Nam Cung Việt cảm thấy hụt hẫng, cũng cảm thấy có chút đau khi nhìn thấy nàng lạnh lùng với hắn. Môi mỏng khẽ nhếch lên thành nụ cười ưu thương, hắn có thể trách ai đây khi chính hắn là người có lỗi? Hắn...đã mất nàng thật rồi.

Tại Huệ viện, Tử Vân đứng trước bàn trà, cúi đầu báo cáo lại tình hình với Liễu Song Song. Sau khi nghe kể lại, Liễu Song Song có chút ngạc nhiên nói.

" Chưa chết sao? Mạng hắn cũng lớn đấy. "

Liễu Song Song nheo mắt, trong đáy mắt thoáng qua một tia sáng rồi mau chóng vụt tắt. Nàng nói với Tử Vân, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ.

" Theo dõi Dương Uyển Nghi cho ta. "

" Thuộc hạ đã rõ. "

Tử Vân cúi đầu, chắp tay, thoắt cái liền biến mất. Trong phòng trở nên im lặng. Liễu Song Song nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, miệng khẽ lẩm bẩm một cái tên " Dương Uyển Nghi ".

Hai ngày sau, cuối cùng thì Mộ Dung Phong cũng tỉnh lại, tuy rằng vết thương vẫn khiến hắn đau nhức đến không thể cử động được, nhưng ít nhất thì tinh thần của hắn cũng đã tốt hơn rất nhiều. Từ ngày Mộ Dung Phong tỉnh lại, Uyển Nghi luôn túc trực bên giường bệnh của hắn, Bạch Nhan vốn dĩ cũng muốn chăm sóc cho Mộ Dung Phong, nhưng tay chân vụng về, lóng ngóng, lại luôn chen ngang giữa Mộ Dung Phong và Uyển Nghi. Vì vậy sau khi tiếp nhận n cái nhìn "âu yếm" toàn lòng trắng của Mộ Dung Phong thì Bạch Nhan đành ấm ức ra ngoài cửa đứng gác. Nam Cung Thiên cũng có tới thăm Mộ Dung Phong một lần, nhưng chỉ gượng cười, hỏi thăm vài câu rồi liền trở về, nhìn thấy Uyển Nghi hết lòng chăm sóc nam nhân khác, hắn không chịu được. Doãn Tắc cũng tranh thủ lúc này mà trở về vương phủ thường xuyên, trên danh nghĩa thì là đến thăm Mộ Dung Phong, nhưng thực tế chính là " thăm " Nam Cung Nguyệt. Còn Uyển Nghi, lúc nào cũng kè kè bên Mộ Dung Phong, hầu như không rời hắn nửa bước, chăm sóc hắn hết mực, chính vì vậy mà Mộ Dung Phong dù bị thương vẫn cảm thấy vô cùng khoái trá, hắn thậm chí còn muốn nằm trên giường bệnh thật lâu, để cho Uyển Nghi chăm sóc hắn cả đời nữa kìa.

" Uyển Nghi. "

Buổi chiều, sau khi thức dậy, không nhìn thấy Uyển Nghi ở bên cạnh hắn như mọi ngày. Mộ Dung Phong cảm thấy có chút buồn bực, lên tiếng gọi. Gọi một tiếng, không thấy người; tiếp tục gọi thêm tiếng nữa, vẫn không thấy đâu. Tức khí, hắn cứ gọi đi gọi lại, lặp lại giống như con vẹt học nói. Một lúc lâu sau, mới thấy Uyển Nghi lấy chân khẽ đạp cửa đi vào, hai tay nàng cẩn thận bê một cái bát đang nghi ngút khói.

" Ta đây, gọi gì mà nhiều vậy. Đi từ xa cũng nghe thấy tiếng của ngươi. "

" Nàng mới đi đâu vậy? "

Mộ Dung Phong phụng phịu hỏi, hỏi xong hắn mới cảm thấy có chút giật mình, sao hắn giống như thể đang làm nũng với Uyển Nghi vậy. Giống như tiểu hài tử sau khi tỉnh dậy không thấy mẫu thân sẽ òa khóc, thật là...có chút mất mặt. Uyển Nghi khẽ mỉm cười với hắn, cẩn thận đặt bát thuốc lên chiếc bàn nhỏ kê phía đầu giường.

" Ta mới tới trù phòng lấy thuốc về, thuốc vừa mới sắc xong, còn nóng lắm, chờ chút nữa hãy uống. "

" Ân. " Mộ Dung Phong ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cười toe toét với Uyển Nghi khi thấy nàng nhìn hắn với vẻ hài lòng.

" Cạch. "

Nam Cung Nguyệt nhẹ đá cửa phòng, trên tay cũng cầm một cái bát đang bốc khói. Gương mặt nàng lấm lem, nhưng lại vô cùng hồ hởi.

" Nào nào, cháo nóng, cháo nóng đây, ăn ngay kẻo nguội. "

Nàng đặt bát cháo lên bàn trà, dùng tay phẩy phẩy cho nguội bớt, quay sang cười hề hề.

" Ngươi đã có ơn cứu mạng tỷ tỷ yêu dấu của ta, nên ta muốn làm chút gì đó cho ngươi để bày tỏ lòng cảm kích. Vì ngươi mà ta đã đích thân vào bếp đó, không có được phụ lòng ta đâu nha. "

Uyển Nghi nghe Nam Cung Nguyệt nói vậy, cũng có chút thích thú, liền đứng dậy, đi tới bên bàn trà. Nhưng...gương mặt nàng liền lập tức biến sắc. Uyển Nghi nhìn vào cái bát màu tro, lõng bõng nước và những vật thể không xác định lổn nhổn trên bề mặt mà cảm thấy gai người. Nàng chỉ vào cái thứ mà Nam Cung Nguyệt gọi là " cháo" ngập ngừng hỏi.

" Nguyệt nhi, muội xác thực là muốn bày tỏ lòng cảm kích với hắn chứ không phải muốn lấy mạng hắn đấy chứ? "

" Tỷ tỷ, sao tỷ lại nói vậy chứ? " Nam Cung Nguyệt phụng phịu " Tuy là trông không có được ngon mắt cho lắm, nhưng rất ngon miệng đó. Muội đã phải tốn bao công sức mới nấu được đó. Không tin thì để Doãn Tắc thử cho tỷ xem. "

Doãn Tắc cùng Tử Y và bước tới cửa đã nghe thấy Nam Cung Nguyệt nhắc tới mình, có chút ngơ ngác. Nam Cung Nguyệt chạy tới, kéo Doãn Tắc lại gần.

" Tỷ tỷ nghi ngờ khả năng nấu nướng của ta. Chàng ăn thử cho họ coi đi, Cháo ta nấu chắc chắn là rất ngon. "

Doãn Tắc nhìn xuống bát cháo, sắc mặt dần đen, hắn khổ sở ngước lên nhìn Uyển Nghi, nhưng Uyển Nghi chỉ biết nhún vai, vẻ mặt " ta cũng hết cách rồi. " Tử Y liếc nhìn một cái, sau đó nhìn Doãn Tắc, dùng khẩu hình nói với hắn.

" Tiểu tử, bảo trọng, ta chuẩn bị sẵn rồi, nếu có mệnh hệ gì sẽ rất nhanh chóng cứu chữa cho ngươi. "

" Mau lên đi, làm gì lâu vậy? Không phải chàng cũng như họ, coi thường khả năng của ta đó chứ? " Nam Cung Nguyệt chờ lâu, sốt ruột giục.

Doãn Tắc nhắm nghiền mắt, hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, vẻ mặt bi tráng như binh sĩ sắp xuất quân. Hắn chậm rãi mở mắt, mỉm cười với Nam Cung Nguyệt rồi đưa bát cháo lên miệng trước con mắt mong chờ của Nam Cung Nguyệt và ánh mắt thương cảm của những người còn lại. Sau khi nếm một miếng, Doãn Tắc lại tiếp tục cười với Nam Cung Nguyệt, cười vô cùng rạng rỡ, vô cùng sáng lạn.

" Nguyệt nhi, xin lỗi, lời hứa ở bên cạnh nàng trọn đời trọn kiếp, ta không làm nổi rồi. "

Sau khi nói xong những lời " trăn trối" cuối cùng, Doãn Tắc lập tức ngã lăn ra đất bất tỉnh. Nam Cung Nguyệt vẻ mặt bị tổn thương nghiêm trọng, vô cùng bất mãn đưa bát cháo lên húp một húp lớn.

" Thật là quá đáng, cháo của ta nấu chắc chắn là..."

" Bịch. " Một ai đó vốn đang nằm bất tỉnh dưới đất, lập tức vinh dự trở thành cái đệm cho Nam Cung Nguyệt ngã đè lên trên.

Mộ Dung Phong thầm thở phào trong lòng, ăn xong bát cháo đó, nói không chừng cái mạng nhỏ của hắn vừa được giữ lại sẽ nhanh chóng phiêu diêu tới tây thiên cực lạc. Còn Uyển Nghi và Tử Y thì thở dài, chẳng hiểu Nam Cung Nguyệt đã cho những gì vào mà lại có sức sát thương lớn đến thế.

Sau sự kiện lần đó, Nam Cung Nguyệt không bao giờ bước chân vào nhà bếp lần nữa, và món cháo của nàng thì vô cùng vinh dự được nằm trong danh sách các loại độc dược nguy hiểm của Tử Y.