Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Chương 62: Cầu hôn




Buổi trưa, Cao Nam cùng Diệp Vĩ Gia ăn cơm,vì mấy hôm trước Diệp Vĩ Gia bị cảm, nên không ăn cơm mà ăn cháo, thoạt nhìn rất thanh đạm.

“Có cảm nghiêm trọng không?” – Cao Nam thân thiết hỏi cậu.

Diệp Vĩ Gia uống một ngụm cháo, khẽ mỉm cười: “Không sao rồi.”

“Sao không xin phép nghỉ ngơi một chút?”

Diệp Vĩ Gia thở dài: “Tôi cũng muốn, nhưng mà gần đây công việc của chúng ta nhiều hơn, chắc làm đến cuối năm mất.”

Cao Nam tỏ vẻ đồng ý, gần đây công việc quả thực rất nhiều , mỗi ngày anh đều mệt không chịu được.

Diệp Vĩ Gia nhìn Cao Nam một cái, hỏi: “Gần đây sắc mặt anh không tốt lắm, công việc nhiều như thế, về nhà lại phải chăm sóc tên kia, chắc là mệt lắm.”

Cao Nam nhẹ nhàng cười, thấy Diệp Vĩ Gia ăn cháo, lại nhớ đến bữa sáng hôm nay của anh và Mộ Phi.

Sáng sớm Cao Nam đã dạy ninh cháo, phòng bếp hương gạo thơm bay bay, thuận tiện anh làm thêm vài món ăn kèm, sau khi làm xong thì vào phòng gọi Mộ Phi ra ăn.

“Cao Nam, sao anh thấy em làm món gì cũng ngon nhỉ?” – Mộ Phi tâm tình rất tốt, cười tủm tỉm nói xong, lại uống một ngụm cháo.

Cao Nam đẩy gọng kính, cười hỏi: “Em có thể hiểu là anh đang khoa trương quá không?”

“Đó là đương nhiên, anh chưa bao giờ nói dối.” – Mộ Phi cợt nhả nói.

Cao Nam cười cười, vùi đầu ăn cháo, cảm giác được ánh mắt cực nóng của người nào đó, liền ngẩng đầu nhìn đối phương, nghi hoặc hỏi: “Sao thế? Nhìn em vậy làm gì?”

Mộ Phi liếc mắt đưa tình: “Mắt anh hình như có cái gì đó vậy, khó chịu lắm, em xem giúp anh.”

Mộ Phi nói xong liền dụi mắt, Cao Nam cảm thấy kỳ quái, vừa rồi vẫn còn không sao, liền đi đến trước mặt Mộ Phi. Hắn hơi cúi người, vươn tay, định xem trong mắt Mộ Phi có gì, đột nhiên lại bị Mộ Phi ôm vào lòng, hôn lên môi.

Bị hôn bất ngờ, Cao Nam giật mình, đợi đến khi Mộ Phi buông anh ra, anh thở hổn hển, mặt đỏ bừng: “Anh lừa em!”

Mộ Phi nhún vai nói: “Ai bảo em dụ dỗ anh?”

Hơi thở Cao Nam ổn định lại, hắn nhíu mày hỏi: “Em dụ dỗ anh khi nào?”

Ánh mắt Mộ Phi càng nóng rực: “Vừa rồi đấy! Em ngồi trước mặt anh ăn cháo, làm cho anh nghĩ tới chuyện tối qua,còn không phải là dụ dỗ sao? Nếu không chúng ta làm lại một lần đi!”

Sắc mặt Cao Nam chuyển từ hồng sang trắng, rồi từ trắng sang đen, đến khi xanh lại, sao sáng nay hắn lại đi nấu cháo cho tên kia chứ, sao tối qua anh lại đồng ý làm giúp tên kia chứ?

Cao Nam đen mặt đi vào phòng, cầm áo khoác với cặp sách, đi ra ngoài cửa nói: “Anh từ từ ăn đi, ăn xong không cần dọn.”

Mộ Phi ở sau lưng hắn kêu to: “Anh muốn ăn em!”

……

“Anh nghĩ cái gì vậy? Trông lạ lắm đấy.” – Diệp Vĩ Gia vẫy vẫy tay trước mặt hắn, nhìn hắn hốt hoảng, nhịn không được hỏi.

Cao Nam phục hồi tinh thần, lắc đầu bật cười: “Không có gì.”

Anh lại nhìn cháo hoa trong bát Diệp Vĩ Gia, những lời buổi sáng của Mộ Phi vẫn còn quanh quẩn trong đầu anh, ang cảm thấy càng nhìn lại càng giống thứ gì đó, anh lắc đầu, cố gắng xóa đi hình ảnh đó, sao ở chung với Mộ Phi, anh lại trở nên dễ dàng liên tưởng như vậy!?

“Sao Mộ Hàn không đi ăn cơm cùng cậu?” – Cao Nam uống một ngụm canh nóng, cảm thấy thoải mái cả người, hỏi.

Nhắc tới chuyện này, Diệp Vĩ Gia lại cảm thấy ủy khuất, lại tràn đầy đau lòng oán giận nói: “Còn không phải là do tên Mộ Phi kia, tôi thấy hắn chỉ là chân không đi được thôi, cũng không phải đầu óc bị tổn thương gì cả, xử lý công việc vẫn có thể làm, hơn nữa, anh đi làm, hắn ở nhà một mình cũng không ai chiếu cố, cả ngày ở nhà buồn chán cỡ nào chứ. Còn không bằng đến công ty làm vài chuyện lặt vặt, anh khuyên hắn thử đi!”

Cao Nam ngẫm lại cũng thấy thế. Anh đi làm, cũng lo lắng cho Mộ Phi ở nhà một mình, tuy cha mẹ Mộ Phi ngày nào cũng đến, nhưng mà cũng chỉ một lát thôi, thật không biết là hắn ngày nào cũng ở nhà làm gì?

Cao Nam gật đầu: “Tôi sẽ về nói với anh ấy.”

Diệp Vĩ Gia nghe vậy, cao hứng nở nụ cười, Cao Nam mắt sáng lên: “Tôi thấy là cậu đang bất mãn đúng không? Mộ Hàn nhiều việc như vậy, về nhà còn phải giải quyết công việc, không có thời gian để làm chuyện khác với cậu, nên cậu mất hứng?”

Diệp Vĩ Gia trừng mắt nhìn hắn: “Anh nói cứ như thể tôi là oán phụ vậy?”

“Vốn là thế mà.”

Diệp Vĩ Gia hừ nhẹ một tiếng, Cao Nam khoái trá cười.

Buổi tối Cao Nam về nhà, trong đầu còn đang suy nghĩ xem nên nói với Mộ Phi chuyện Diệp Vĩ Gia đề nghị như thế nào. Vào phòng lại phát hiện trong nhà không có người, anh tìm kiếm khắp nơi, mà vẫn không thấy bóng dáng Mộ Phi, anh sợ hãi, vội gọi điện thoại cho Mộ Phi nhưng không ai nghe máy, hắn lại càng lo lắng hơn, gọi điện cho Tần Hương Lan.

“Cao Nam à, sao thế? Có chuyện gì vậy?” – Tần Hương Lan ôn nhu hỏi.

“Dì à, Mộ Phi có ở chỗ dì không?” – Cao Nam cố gắng giữ bình tĩnh.

Tần Hương Lan cười nói: “Đúng vậy, dì định gọi sớm cho cháu, nhưng quanh đi quẩn lại lại quên mất, cháu sang đây ăn cơm đi. Dì làm nhiều đồ ăn lắm.”

Cao Nam nhẹ cả người, thoải mái hơn hẳn, cười đáp ứng, gác điện thoại liền đi tắm rửa một chút rồi lái xe đến nhà lớn của Mộ gia.

Nhà lớn của Mộ gia hắn đã đến vài lần, rất lớn, lại thanh tĩnh, ngày xưa hắn rất hâm mộ Mộ Phi có thể có ngôi nhà xinh đẹp như vậy.

Lúc này, nhìn vào cánh cửa Mộ gia, suy nghĩ nhiều, nhưng cũng không nghĩ được ra điều gì, anh lái xe vào gara, xuống xe, đi bộ về phía nhà chính. Đường đi lát đá xanh, hai bên là cây thường xanh, xa xa có ánh đèn tỏa ra từ cửa sổ.

Anh đi được một lát, xung quanh đột nhiên sáng bừng lên, ánh đèn khiến hắn lóa mắt, anh xoay người nhìn bốn phía, ngọn đèn óng ánh, như những ánh sao trên bầu trời đêm.

Trong kinh ngạc, anh nghe thấy âm thanh của Mộ Phi: “Cao Nam, em có nguyện ý gả cho anh không? Cả đời ở bên anh, chỉ yêu một mình anh.”

Khóe miệng Cao Nam run rẩy, người kiêu ngạo như Mộ Phi cũng có thể nói ra những lời này! Anh quay người lại, thấy Mộ Phi ngồi ở xe lăn cách đó không xa. Dưới ánh đèn, có thể thấy trên mặt hắn là nụ cười tự tin tuyệt mỹ, thoạt nhìn lại có chút gian xảo.

Cao Nam vẫn đứng đó không nhúc nhích, Mộ Phi chậm rãi đẩy xe lăn đến gần, chậm rãi lên tiếng: “Cao Nam, chúng ta kết hôn đi! Anh yêu em. Tuy rằng những lời này có chút muộn, nhưng mà anh cũng không muốn trì hoãn thêm nữa. Cao Nam, anh yêu em, anh muốn cùng em trải qua cả quãng đời còn lại, đến khi chúng ta thành hai lão già, vẫn có thể nắm tay nhau đi tản bộ, có thể cùng nhau ngắm bình minh và hoàng hôn.”

Mộ Phi dừng lại cách Cao Nam một quãng, nóng bỏng nhìn người yêu: “Trong lòng anh chỉ có một người thôi, từ trước đến giờ vẫn không thay đổi. Anh nghĩ ngày xưa trong cuộc sống của anh, trong lòng anh, cũng chỉ có một mình em mà thôi.”

Cao Nam bị ánh mắt nóng bỏng của Mộ Phi nhìn đến đỏ mặt, nói: “Sao lại có người mặt dày nói ra những lời này chứ, em không phải là con gái, sao lại gả cho anh được!”

Mộ Phi cười vui vẻ: “Anh chỉ cưới em thôi!”

Cao Nam trừng mắt: “Không phải là giống nhau sao?!”

Mộ Phi hào khí nói: “Thế nào cũng được, Cao Nam, chúng ta kết hôn đi!”

Cao Nam trầm mặc không nói nhìn Mộ Phi, Mộ Phi cảm thấy sốt ruột, đã quên là chân mình đang bị thương, đứng lên. Một cơn đau truyền từ đùi đến, đau đến mức hắn kêu ra tiếng, thiếu chút nữa thì ngã. Cao Nam thấy tình cảnh như vậy, cuống quýt đỡ Mộ Phi, Mộ Phi thuận thế ôm lấy hắn, cả hai ngã xuống.

Cao Nam trách cứ: “Anh không biết mình đang bị thương sao? Nếu vết thương nghiêm trọng hơn thì làm thế nào?”

“Em sợ anh sẽ tàn phế sao? Có phải là anh tàn phế thì em sẽ không muốn anh?”

“Sao lại thế được? Sao em có thể không cần anh chứ?”

“Vậy vừa rồi sao em lại suy nghĩ lâu như vậy mà không đáp ứng lời cầu hôn của anh?” – Mộ Phi cau mày, hờn giận nói.

“Em…..” – Cao Nam quanh co – “Em không nghĩ là anh đột nhiên lại làm chuyện thế này, chỉ bất ngờ mà thôi.”

“Vậy em đồng ý không?” – Mộ Phi mong chờ hỏi.

Cao Nam nhẹ nhàng gật đầu.

Mộ Phi cao hứng lấy từ trong túi áo ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn, hắn lấy một cái, đeo vào ngón áp út tay trái cho Cao Nam.

Chỉ một lát sau, pháo hoa nổ sáng cả trời đêm, xa hoa, tráng lệ.

Diệp Vĩ Gia cùng Mộ Hàn đứng sau cửa, nhìn hai người hạnh phúc ôm nhau.

Diệp Vĩ Gia khinh thường hừ nhẹ: “Ngây thơ! Anh trai anh sao càng ngày càng ngây thơ vậy?!”

Mộ Hàn sờ sờ mái tóc Diệp Vĩ Gia, sủng nịch nhìn cậu, ánh mắt thâm tình: “Anh ấy vốn vấn ngây thơ mà.”

Diệp Vĩ Gia âm thầm nghiến răng, chuyện ngây thơ như vậy, mà sao cậu lại hâm mộ chứ!