Mộ Phi còn chưa đến được chỗ Diệp Vĩ Gia, di động vang lên như đòi mạng.
Mộ Phi nhìn Diệp Vĩ Gia một cái, làn da trắng nõn của hắn dưới ánh đèn nhu hòa càng thêm vẻ ôn nhu, hắn với những người trong bar thoạt nhìn cũng không giống nhau, theo trực giác của Mộ Phi, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này.
Tâm tình y cực tốt, nở nụ cười sáng lạn, có loại tình thế bắt buộc tự tin này, y mới tiếp cuộc điện thoại kia.
Đợi cho y nói chuyện điện thoại xong, xử lý toàn bộ phiền toái, quay lại chỗ Diệp Vĩ Gia, liếc mắt một cái, nhanh chóng xuất quyền, ánh mắt đầy sát khí.
Chỉ đi một lát vậy mà đã có kẻ muốn động đến người của y.
Hắn là người mà Mộ Phi nhìn trúng, lẽ nào lại để cho người khác chiếm được?!
Mộ Phi hùng hổ tiêu sái bước đến, túm lấy nam nhân trên người Diệp Vĩ Gia, trực tiếp cho một quyền, động tác cực nhanh, khiến nam nhân kia không kịp có phản ứng, bị y đánh cho khóe miệng chảy máu.
Diệp Vĩ Gia nằm trên so pha, nghe thấy một trận náo loạn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, vẫn cảm thấy mê muội như cũ, ánh mắt mờ mịt, không rõ trước mắt đang xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ nhớ có người đến muốn bồi hắn uống rượu, người nọ nói gã vừa mới thất tình, tâm tình không tốt cho nên một mình đến đây uống rượu giải sầu, một người càng uống càng bực, vừa vặn thấy hắn ngồi một mình, nên muốn cùng nhau uống.
Diệp Vĩ Gia vốn là muốn cự tuyệt, dù sao trước đó cũng có không ít nam nhân đến gần hắn, nhưng hắn đều cảm thấy bọn họ không có hảo ý, nhìn ánh mắt đều rất kỳ quái. Nhưng mà nam nhân này không giống với mấy người đó, đều là thất tình, là đồng bệnh tương liên!
Hắn uống một ly rượu nam nhân đưa, liền cảm thấy choáng váng, hoa mắt, rượu này thật lợi hại. Rồi sau đó, hắn cảm giác được nam nhân đó đẩy hắn ngã ra so pha, tiến lại hôn hắn, hắn muốn đẩy gã ra nhưng một chút khí lực cũng không có, tay của gã cũng không hề quy củ, sờ loạn trên người hắn.
Nam nhân tỉnh rượu hơn phân nửa, khóe miệng sưng vều lên, đứng dậy lao đến Mộ Phi.
Mộ Phi giơ chân cho gã một cước ngay bụng dưới, gã đau đớn té lăn ra đất, tức giận mắng: “Mẹ! Tin lão tử chém ngươi không?”
Mộ Phi cười lạnh một tiếng: “Phải không? Vậy ngươi có tin hiện tại ta có thể làm ngươi không?”
Ánh mắt Mộ Phi lạnh băng, lợi hại hơn cả ngàn dao phi ra, khiến cho nam nhân bị dọa đến co rúm người lại, một tay ôm chỗ bị thương, ánh mắt không cam lòng nhìn Mộ Phi.
Mộ Phi trợn mắt, cầm cái chén trên bàn, ném về phía gã, cái chén vỡ nát, hung hăng nói: “Còn không mau cút đi!”
Nam nhân bị dọa, hoảng sợ đứng lên, nhanh chóng li khai.
Mộ Phi nhìn Diệp Vĩ Gia đang nằm trên so pha, khép hờ mắt, cổ áo rộng mở, lộ ra xương quai xanh trắng nõn mê người, khóe miệng hắn hơi cong lên một chút, đúng là cực kỳ quyến rũ.
Diệp Vĩ Gia cảm thấy cổ họng khô cháy, miệng khô lưỡi khô, rất muốn uống nước, nhưng toàn thân lại mệt mỏi, đau nhức lợi hại, tay chân đều như không phải của mình.
Hắn mở to mắt nhìn bốn phía, liền nhanh chóng cảm thấy không thích hợp, nhất thời muốn đứng dậy mà không được, đầu vẫn có chút đau.
Hắn thử cử động, từng đợt đau đớn từ mông truyền đến, Diệp Vĩ Gia thấy cả kinh, mới phát hiện ra chỗ nào không đúng. Đây căn bản không phải là phòng ký túc của hắn, thoạt nhìn giống quán rượu hơn.
Quán rượu! Từ này xuất hiện trong đầu khiến hắn lập tức kinh hoàng ngồi dậy, lại một trận đau đến xé người từ mông truyền đến, hắn trợn mắt nhe răng rên khẽ.
Đúng lúc đó, bên cạnh hắn truyền đến một thanh âm dày: “Tỉnh?”
Diệp Vĩ Gia kinh nhiên quay đầu lại nhìn, một nam nhân diện mạo tuấn lãng lấy tay chống đầu nhìn hắn, mặt mày hớn hở.
Diệp Vĩ Gia giật mình sửng sốt, đầu óc nhanh chóng tua lại, cố sức hồi tưởng chuyện gì đã xảy ra. Hôm qua, hắn đi tìm Lâm Phỉ Phỉ, sau đó thương tâm đi ‘Bóng đêm’ uống rượu, gặp được một nam nhân động thủ với hắn, sau đó nghe thấy tiếng đánh nhau, sau đó bị nam nhân mang ra khỏi quán bar, chuyện tình sau đó, hắn không nhớ rõ lắm.
Mộ Phi tâm tình vô cùng tốt nhìn Diệp Vĩ Gia, trên mặt y là biểu tình thú vị thực sự, y muốn đùa giỡn hắn một chút, nói: “Như thế nào, lợi dụng ta xong rồi không nhớ sao? Định không nhận thức?”
Diệp Vĩ Gia nghe những lời này, hoàn toàn dại ra, trong đầu trống rỗng, bình tĩnh nhìn Mộ Phi.
Mộ Phi ngồi dậy, một tay nâng cằm Diệp Vĩ Gia lên, hai người tựa sát vào nhau, hơi thở nóng rực phả lên mặt Diệp Vĩ Gia, làm tai hắn đỏ bừng, loại cảm giác này làm cho hắn thấy không tự nhiên, nhưng cuối cùng thần trí cũng trở về, hắn gỡ tay Mộ Phi ra.
Mộ Phi ám muội cười: “Lợi dụng con người ta xong, thì không thèm nhận, tối hôm qua lúc Phi, Phi vô cùng thân thiết.”
Diệp Vĩ Gia kinh ngạc, nói chuyện có chút lắp bắp: “Không… Không …… Không có khả năng.”
Mộ Phi cười đến tươi sáng: “Phải không? Nhưng mà ta nghe rõ ràng!”
Diệp Vĩ Gia càng đau đầu hơn, cổ họng càng khó chịu, hắn há miệng thở dốc, muốn nói gì nhưng lại thôi.
Hắn lấy quần áo đang vứt tứ tung, mặc vào, muốn nhanh chóng chạy khỏi địa phương này.
Đáng sợ, thật kinh sợ, hắn cư nhiên cùng nam nhân làm, sao có thể như thế được?!
Lúc Diệp Vĩ Gia còn chưa rời khỏi phòng, Mộ Phi liền ngăn cản hắn, cười tủm tỉm: “Cứ như thế mà chạy? Không chịu trách nhiệm?”
Diệp Vĩ Gia nhìn hắn một cái, liền cúi đầu không dám nhìn nữa, gian nan mở miệng: “Thực xin lỗi.”
“Ngươi tên là gì?” – Mộ Phi hỏi.
“Diệp Vĩ Gia.” – Thanh âm Diệp Vĩ Gia càng thấp.
“Diệp Vĩ Gia.” – Mộ Phi lặp lại tên hắn, một tay vuốt tóc hắn, cười giảo hoạt – “Ta sẽ nhớ kĩ tên ngươi.”