Chỉ là một câu thôi nhưng lại làm cho lòng Diệp Vĩ Gia tràn đầy cảm động.
“Anh nhớ em nên muốn đến gặp em.”
Lời nói ôn nhu mềm mại phảng phất bên tai, giống như là làn gió xuân tháng ba thổi qua, làm người ta vô cùng thích thú.
Tiếng pháo nổ rộn ràng bên tai khiến Diệp Vĩ Gia bừng tỉnh, nhìn Mộ Hàn, cười sáng lạn: “Sao đột nhiên lại muốn gặp em, tối hôm qua em gọi điện mà anh cũng không thèm nói gì.”
Mộ Hàn cười nói: “Anh muốn cho em bất ngờ mà, nếu nói trước cho em thì còn gì là thú vị nữa. Chính là không biết hiện tại em có bất ngờ không?”
Diệp Vĩ Gia gắt gao ôm lấy Mộ Hàn, loại cảm giác chân thật này khiến cậu an tâm. Mấy hôm vừa rồi, cậu luôn nhớ về những ngày sống cùng Mộ Hàn, không có Mộ Hàn ở bên cạnh, thật là có chút không quen, hiện tại được ôm y, cảm giác được Mộ Hàn gần bên, chân thật như vậy, thực sự là tốt quá.
“Đương nhiên là ngạc nhiên rồi.” – Diệp Vĩ Gia nói.
“Em vui mừng là tốt rồi.” – Mộ Hàn cũng ôm lấy cậu, hai người cứ như vậy mà ôm nhau dưới tán cây ngô đồng, trong đêm giao thừa, dưới những cánh hoa bay bay trong trời đêm, quả thật là một hình ảnh tuyệt vời.
Một hồi lâu sau, Diệp Vĩ Gia buông Mộ Hàn ra, cười hỏi y: “Tối nay anh đã ăn gì chưa? Có đói không? Anh có muốn đi ăn gì không?”
“Anh còn đang định hỏi xem em định đứng ở đây đến bao giờ.” – Mộ Hàn giảo hoạt cười, Diệp Vĩ Gia có chút ngượng ngùng cười cười, Mộ Hàn còn nói – “Mới đầu chỉ là muốn nhanh chóng đến đây gặp em, cũng không biết đói là gì, giờ em nói anh mới nhớ, quả thật là đói nha.”
“Vậy anh muốn ăn gì?” – Diệp Vĩ Gia hỏi.
“Nhà em có gì ăn?” – Mộ Hàn thuận miệng hỏi.
Diệp Vĩ Gia kinh ngạc nhìn y: “Anh muốn đến nhà em sao?”
“Sao thế, không thể tới nhà em sao?” – Mộ Hàn hỏi lại.
Diệp Vĩ Gia lắc đầu: “Cũng không phải thế.”
Mộ Hàn lôi kéo cậu, cười nói: “Vậy đi thôi, anh đói lắm rồi.”
Diệp Vĩ Gia cười cười, trong lòng đúng là có chút bất an, cứ thế mà đưa Mộ Hàn về nhà, cậu nên nói với cha mẹ thế nào đây?
Sau khi về đến nhà Diệp Vĩ Gia, cha mẹ cậu rất cao hứng chuẩn bị đồ ăn cho Mộ Hàn, Mộ Hàn lễ phép cảm ơn, chính là chị gái Diệp Vĩ Gia, Hiệp Thanh, lại có bộ dáng là lạ, nhìn cứ thấy có gì đó không thích hợp, cười đến kỳ quái, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó rất đen tối.
“Chị, chị nhìn cái gì thế? Sao cứ nhìn chằm chằm vào người ta?” – Diệp Vĩ Gia cau mày trừng mắt nhìn Hiệp Thanh.
Hiệp Thanh cười hì hì kéo Diệp Vĩ Gia, thì thầm bên tai cậu: “Y thật là đẹp trai nha.”
Diệp Vĩ Gia khó hiểu nhìn chị mình, thấy hai mắt nàng sáng rực rỡ, Diệp Vĩ Gia nghĩ, trong lòng có chút lo lắng, mở to hai mắt nhìn Hiệp Thanh: “Chị thích anh ấy sao?”
Hiệp Thanh cười cười: “Không có.”
Diệp Vĩ Gia lúc này mới bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần chị cậu không có tình cảm gì với Mộ Hàn là được.
Hiệp mụ mụ là người thân thiện, thấy con trai dẫn bạn về nhà, vô cùng cao hứng làm rất nhiều đồ ăn, Mộ Hàn ăn xong, tắm rửa, một cái, thay quần áo đi ra, gặp bốn người nhà Diệp Vĩ Gia đang ngồi xem ti vi, cũng tiến đến, ngồi bên cạnh Diệp Vĩ Gia, Diệp Vĩ Gia cảm thấy có chút không tự nhiên, sợ người nhà sẽ nhìn ra cái gì đó.
“Chú, dì, muộn vậy rồi còn làm phiền mọi người, thật ngại quá.” – Mộ Hàn khách khí lễ phép nói.
Hiệp ba ba cười nói: “Không có gì, Tam Nhi khó lắm mới đưa bạn về nhà vào năm mới, chúng ta cao hứng còn không kịp, cũng đừng có nói mấy lời kiểu như quấy rầy gì đó.”
Hiệp mụ mụ phụ họa: “Đúng thế, cháu cũng không cần câu nệ quá, cứ tự nhiên như ở nhà là được.”
Mộ Hàn nở nụ cười: “Vâng ạ. Mà tay nghề của dì vẫn tốt như vậy, làm đồ ăn vẫn rất ngon.”
Hiệp mụ mụ cả kinh, ngạc nhiên nhìn cậu, Mộ Hàn nói tiếp: “Cháu đúng là đồng nghiệp của Tiểu Diệp Tử, vừa rồi giới thiệu, Tiểu Diệp Tử gọi cháu là Mộ Hàn, nhưng thực ra trước đây cháu tên là Diệp Hàn, không biết dì còn nhớ rõ không?”
Cả Hiệp mụ mụ lẫn Hiệp ba ba đều kinh ngạc nhìn Mộ Hàn, Hiệp Thanh là người tỉnh táo đầu tiên, kêu lên: “Ai nha, ta nhớ ra rồi, thảo nào nhìn có chút quen mắt, hóa ra cậu là Tiểu Hàn.”
Mộ Hàn nhìn Hiệp Thanh cười: “Không ngờ trí nhớ của nhị tỷ tốt vậy, vẫn còn nhớ em sao?”
Hiệp mụ mụ hồi phục tinh thần, vừa mừng vừa sợ nhìn Mộ Hàn từ trên xuống dưới: “Là Tiểu Hàn thật sao, cháu cao lớn hơn trước nhiều quá, tám chín năm rồi không gặp còn gì.”
“Đúng vậy, nháy mắt đã lớn vậy rồi, nếu cháu không nói, chúng ta quả thật không nhận ra.” – Hiệp ba ba nói.
Diệp Vĩ Gia cảm thấy mạc danh kì diệu, sao cả nhà mình lại biết Mộ Hàn vậy.
Mộ Hàn nói: “Chú, dì , đã lâu không gặp mà chú dì vẫn như thế, vẫn y như hồi trẻ vậy.”
Hiệp mụ mụ vui mừng nói: “Sao có thể không thay đổi được, đều đã già đi rồi. Thế nào, mẹ cháu có khỏe không? Cha cháu đối xử với mẹ cháu có tốt không? Chúng ta nhiều năm rồi không liên hệ gì.”
Mộ Hàn cười: “Dì yên tâm, mẹ cháu rất tốt, cha cháu đối xử với bà rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi.” – Hiệp mụ mụ mặt mày tươi tỉnh.
Hồi trước, Mộ Hàn cùng mẹ là Tần Hương Lan ở ngay bên cạnh nhà Diệp Vĩ Gia, quan hệ hai nhà vô cùng tốt, thường xuyên qua lại. Mộ Hàn cùng Diệp Vĩ Gia lại từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Mộ Hàn học tốt hơn Diệp Vĩ Gia, vì thế thường xuyên giúp Diệp Vĩ Gia học bài, cả Diệp gia đều thích Mộ Hàn, mà Hiệp mụ mụ lại coi Mộ Hàn như con trai trong nhà vậy.
Mấy người cùng nhau trò chuyện, Diệp Vĩ Gia ngồi bên cạnh nghe chẳng hiểu gì, cũng chỉ chêm vào được vài câu, chính là bị biến thành người ngoài cuộc, rầu rĩ ngồi một bên, cầm quả cam bóc ăn.
Diệp gia nhà không lớn lắm, chỉ có ba phòng, Mộ Hàn liền ở cùng phòng với Diệp Vĩ Gia.
Đến khi ngủ, Diệp Vĩ Gia hỏi Mộ Hàn: “Sao anh lại biết người nhà em?”
Mộ Hàn ôm lấy cậu, vài ngày đã không gặp nhau, giờ mới hiểu được cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn là thế nào. Cũng không phải là không có đạo lý, chính là cảm giác nóng ruột nóng gan này thực khổ sở, trước kia không ở cùng nhau thì không sao, hiện tại đã ở cùng nhau, mỗi ngày đều ngọt ngào, đột nhiên phải tách ra, trong lòng đột nhiên vắng vẻ, cái loại tình cảm nhớ thương này tràn lan khắp cơ thể, tạo ra những cơn đau âm ỉ trong lòng.
Diệp Vĩ Gia vừa mới tắm rửa sạch sẽ, trên người vẫn còn thoang thoảng hương mân côi, hình như là sữa tắm của Hiệp Thanh. Mộ Hàn lúc này như là con chó nhỏ, cọ qua cọ lại trên cổ Diệp Vĩ Gia, cười khẽ nói: “Người em có mùi rất tuyệt nhé, chỉ cần ngửi qua thôi cũng thấy thoải mái.”
Diệp Vĩ Gia mấy ngày nay không có Mộ Hàn, ngủ cũng không quen, có lẽ là luôn nhớ tới những cái ôm ấm áp của y.
“Làm gì có mùi gì, anh đừng có lộn xộn.” – Diệp Vĩ Gia tàn nhẫn nói.
Mộ Hàn xoay người, áp cậu dưới thân, thanh âm trầm thấp, lại mang theo một chút dụ hoặc: “Anh rất nhớ em, nhớ phát điên lên được, mấy ngày nay không thể ngủ ngon.”
Diệp Vĩ Gia nhìn bộ dạng thâm tình của Mộ Hàn trước mắt, vành tai đỏ dần lên, sắc đỏ dần dần lan ra cả khuôn mặt, dưới ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn, lại có vẻ cực kì mê người, khiến Mộ Hàn không thể nhịn được, liền cúi xuống hôn cậu.
Khởi điểm chỉ là nụ hôn ôn nhu, sau lại như gió cuốn mây bay, kịch liệt mà lại bá đạo, một hồi sau, Mộ Hàn buông Diệp Vĩ Gia ra, hai tay đặt hai bên sườn cậu, ánh mắt sáng ngời, Diệp Vĩ Gia thở hổn hển, mặt đỏ bừng.
Mộ Hàn có chút buồn rầu: “Làm sao bây giờ? Cứng lắm rồi, rất khó chịu.”
Diệp Vĩ Gia trừng mắt nhìn y tức giận: “Còn không phải do anh quá phận.”
Mộ Hàn cười cười, kéo tay Diệp Vĩ Gia đặt lên nơi đó của mình: “Em thử xem xem.”
Diệp Vĩ Gia chạm vào địa phương đó của Mộ Hàn,vừa xấu hổ vừa giận dữ. Mộ Hàn định khiêu khích cậu sao? Chẳng lẽ y nghĩ là cậu sẽ không khó chịu. Tay Mộ Hàn còn giữ chặt tay cậu, làm cho cậu phải nắm lấy nơi đó.
“Kỳ thật ở nhà anh cũng tự mình làm, nhưng mà vẫn không thoải mái bằng làm với em.” – Mộ Hàn cười khoái trá.
Diệp Vĩ Gia hung hăng sờ, Mộ Hàn hô nhỏ một tiếng, Diệp Vĩ Gia âm hiểm cười: “Không phải là tinh lực của anh rất tràn đầy sao?”
“Cũng chỉ với em mà thôi.” – Mộ Hàn nói ra, có chút vô liêm sỉ.
Diệp Vĩ Gia hung tợn trừng mắt nhìn y, Mộ Hàn nói: “Anh là nghĩ cho em thôi, sợ em kêu ra tiếng, kinh động đến chú với dì. Anh thì không sao, trong lòng anh ước gì bọn họ biết quan hệ của chúng ta, nhưng mà anh biết em còn chưa sẵn sàng, cho nên trước hết em phải lấy tay giúp anh.”
Diệp Vĩ Gia đen mặt giúp Mộ Hàn làm. Mộ Hàn vô cùng thoải mái, còn hừ nhẹ vài tiếng, Diệp Vĩ Gia nảy ra ý định đùa giỡn y, niết mạnh một chút, Mộ Hàn liền híp mắt nhìn cậu, phát ra một tia nguy hiểm, Diệp Vĩ Gia liền không dám lộn xộn, ngoan ngoãn giúp y thư giải.
Khi Mộ Hàn xong, y cũng không quên ‘chăm sóc’ Diệp Vĩ Gia, sau đó hai người ôm nhau ngủ.
Diệp Vĩ Gia vốn định ngủ, nhưng lại nghĩ tới chuyện vừa rồi cậu hỏi, Mộ Hàn còn chưa trả lời, thế là cậu lại tiếp tục truy vấn Mộ Hàn: “Anh vẫn còn chưa nói cho em, tại sao anh lại biết người nhà em, hơn nữa thoạt nhìn lại thân thiết như vậy?”
“Trước đây anh ở ngay bên cạnh nhà em.” – Mộ Hàn nói.
“Sao có thể như thế?” – Diệp Vĩ Gia kinh ngạc nói – “Nếu như anh ở ngay bên cạnh, sao em lại không nhớ gì cả.”
“Em đã quên thôi.” – Mộ Hàn nhẹ giọng nói mang theo một tia thở dài.
Diệp Vĩ Gia vẫn ngơ ngác như cũ, Mộ Hàn chỉnh lại tư thế nằm cho cậu, Diệp Vĩ Gia thì thào nói: “Không thể nào. Sao em lại có thể quên chứ?”