Diệp Vĩ Gia về nhà, Mộ Hàn vẫn chưa ngủ, hình như là đang xem văn kiện.
“Gần đây nhiều việc sao?” – Diệp Vĩ Gia ngồi xuống bên cạnh y, thân thiết hỏi – “Sao muộn rồi mà vẫn chưa ngủ?”
Mộ Hàn thả tài liệu trong tay xuống, cười khẽ nói: “Sao lại về muộn thế?”
“Cùng bằng hữu ăn cơm nói chuyện phiếm, tán gẫu có hơi lâu, không để ý thời gian, không nghĩ là lại muộn như vậy.”
“Ăn cơm cùng Lâm Vũ?”
Diệp Vĩ Gia cảm thấy kì quái, cười nhìn y: “Không phải Lâm Vũ. Lâm Vũ gần đây rất bận, chúng ta đã lâu rồi không gặp, mà sao hôm nay anh kỳ quái vậy, đột nhiên lại hỏi nhiều thế?”
Mộ Hàn tùy ý cười cười: “Chỉ là tùy tiện thôi.”
Nói xong lại vùi đầu xem tài liệu.
Diệp Vĩ Gia vẫn cảm thấy Mộ Hàn có điểm không vui, liền tiến tới ôm y, thân thiết nói: “Anh yên tâm, lão công của anh rất an phận, tuyệt đối sẽ không làm việc gì có lỗi đâu.”
Mộ Hàn bị cậu làm cho buồn cười, híp mắt nhìn: “Em vừa nói gì? Khi nào thì em lại thành lão công của anh vậy?”
Diệp Vĩ Gia bị y nhìn cho run lên, vội vàng chối: “Em chưa nói gì hết, anh làm việc đi, em đi tắm, anh cũng đừng làm việc quá muộn, nhớ đi ngủ sớm một chút.”
Nói xong nhanh chóng chạy về phòng lấy quần áo đi tắm rửa.
Diệp Vĩ Gia tắm rửa xong, mở máy tính lên nghịch một lát, thấy Lâm Vũ đang online, liền cùng Lâm Vũ nói chuyện.
Hiệp cô thành: Lông chim, ngươi online!
Vũ: Kêu nhị ca!
Hiệp cô thành: Thí!
Vũ: Ngươi mới là rắm!
Hiệp cô thành: …..
Vũ: Sao rồi, bình thường không thấy ngươi lên Q tán gẫu, sao hôm nay lại online, quả thật là chuyện lạ. Chả lẽ ngươi bị Mộ Hàn bỏ rơi ở nhà?
Lâm Vũ vốn thông minh, đã sớm nhận ra thái độ của Mộ Hàn với Diệp Vĩ Gia không đơn giản, sau khi bị nghiêm hình ép hỏi, Diệp Vĩ Gia đã khai ra. Kỳ thật sau chuyện tỏ tình lần trước, có một thời gian hai người không nói chuyện, rồi đột nhiên Lâm Vũ tìm cậu nói chuyện phiếm, Diệp Vĩ Gia cảm thấy Lâm Vũ đã thông suốt rồi, hai người lại là huynh đệ như trước.
Hiệp cô thành: Anh ấy công việc bận rộn, bỏ rơi cái gì, đừng có nói lung tung.
Vũ: Gần đây hai người có khỏe không?
Hiệp cô thành: Rất tốt.
Vũ: Ách
Hiệp cô thành: Nhị ca, ngươi nói xem nếu hai người yêu nhau, có phải không nên giấu diếm nhau không?
Vũ: Trên lý thuyết là như thế, hai người yêu nhau quan trọng là phải thẳng thắn, nhưng trên thực tế mà nói, đôi khi cũng phải nói dối một chút. Sao, là y gạt ngươi hay ngươi gạt y?
Hiệp cô thành: Không có!
Vũ: Không cần chối, tự dưng gọi ta là nhị ca, chắc chắn là có vấn đề.
Hiệp cô thành: Ngươi nghĩ nhiều rồi. Gần đây ngươi có rỗi không? Hôm nào mình đi ăn cơm.
Vũ: Ăn thì không thành vấn đề, quan trọng là ngươi trả tiền, lần trước tỏ tình bị ngươi từ chối đến giờ ta vẫn còn đang bị nội thương đây, ngươi phải hảo hảo trấn an ta, bằng không bệnh của ta ngày càng nặng…
Hai người nói chuyện thật lâu, cho đến khi Diệp Vĩ Gia nghe thấy thanh âm Mộ Hàn đi vào, mới vội vàng thoát Q, quay đầu cười nhìn Mộ Hàn: “Xong việc rồi?”
“Sao em còn chưa ngủ?” – Mộ Hàn mỉm cười, lau tóc bước vào.
“Không ngủ được!”
Mộ Hàn buông khăn, tiến đến nâng cằm cậu lên: “Sao vậy? Nhớ anh?”
Diệp Vĩ Gia rùng mình, Mộ Hàn khi đứng đắn thì rất đứng đắn, còn không thì thập phần không đứng đắn chút nào, đây là điều cậu phát hiện ra sau khi hai người ở chung, nhất là ở trên giường.
Mộ Hàn không để cho Diệp Vĩ Gia kịp trả lời, trực tiếp đem cậu áp lên giường, hôn cậu, thật như củi khô gặp lửa, thân thể dường như bốc cháy vậy, làm cho hai người đều mơ mơ màng màng.
Triền miên qua đi, Diệp Vĩ Gia bị làm đến thắt lưng mỏi nhừ, còn Mộ Hàn nhìn vẫn rất có tinh thần, ánh mắt sáng, như là sao trên bầu trời đêm vậy.
Diệp Vĩ Gia ghé vào người y, hữu khí vô lực nói: “Hôm nay anh ăn thuốc kích thích hay sao vậy? Tinh thần có vẻ rất tốt?”
Mộ Hàn vuốt mái tóc mềm mại của Diệp Vĩ Gia: “Có chút kích thích, đến mức giờ anh vẫn thấy hưng phấn.”
Diệp Vĩ Gia nghi hoặc hỏi: “Bị cái gì kích thích?”
“Không có gì, chỉ là anh nghĩ nhiều thôi.” – Mộ Hàn nhẹ nhàng nói.
Diệp Vĩ Gia nhắm mắt lại không thèm nói, cậu thật mệt mỏi, không nghĩ tới ở dưới lại mệt như vậy, cậu vẫn cân nhắc xem khi nào thì có thể lên trên, nhưng mà vẫn chưa tìm được cơ hội, mặc dù có phản kháng, nhưng người cuối cùng bị áp đảo vẫn là cậu.
Khi mà cậu đã mơ mơ màng màng sắp ngủ, lại nghe thấy Mộ Hàn hỏi: “Tiểu Diệp Tử, em thích anh không?”
Thanh âm của Mộ Hàn rất nhẹ, lại rất chân thành, khóe miệng Diệp Vĩ Gia cong lên tươi cười: “Thích, đương nhiên thích, nếu không vì sao em lại ở cùng một chỗ với anh.”
Đúng vậy, nếu không thích y thì sao phải ở cùng một chỗ với một nam nhân. Hơn nữa cậu cũng hề phản đối thân mật với y, thậm chí còn thích.
Mộ Hàn nở nụ cười, là nụ cười từ tận đáy lòng, sáng chói.
Cha mẹ Mộ Hàn rất ít khi ở nhà, thường xuyên đi khắp nơi, đôi khi là đi ký kết hợp đồng kinh doanh, đôi khi là đi du lịch, cho nên Mộ Phi mới có thể thường xuyên oán giận kêu ca với y là sắp bị công việc đè chết. Từ khi Mộ Hàn vào công ty, Mộ Phi liền đem công việc của gã chuyển bớt sang cho y, giảm bớt gánh nặng của bản thân.
Khi hai người trở về biệt thự phía đông nam của gia đình, thấy cha mẹ đã về, hai người không khỏi ngạc nhiên, còn vội vàng gọi điện giục họ mau đến nói chuyện.
Vừa thấy hai người, Tần Hương Lan, mẹ hai người, đặc biệt hưng phấn, nét mặt cười tươi như hoa: “Hai đứa đã về rồi, làm mẹ với cha các con chờ lâu quá.”
Mộ Phi trưng ra vẻ mặt không tin nổi, cảnh giác nhìn bà: “Mẹ, con thấy có gì đó gian trá đấy, không có chuyện thì hai người không bao giờ đột ngột về tìm bọn con, tình hình thế này, khẳng định là có vấn đề.”
Mộ Hàn gật đầu đồng ý, quan sát nhiều năm như vậy, mẹ y làm việc luôn cẩn thận, y chỉ muốn biết là bà đang nghĩ gì.
Tần Hương Lan thối lui: “Đưng có cho mẹ các ngươi là phần tử khủng bố chứ, sao lại có vẻ mặt đề phòng thế kia.”
Mộ Văn Hải đi đến bên cạnh vợ, cười nói: “Chúng ta không có vấn đề, người có vấn đề là hai đứa đấy, cho nên chúng ta muốn về xem xem thế nào.”
“Bọn con có vấn đề gì?” – Mộ Hàn cùng Mộ Phi nhìn nhau đồng thanh nói.
“Lần nay cha mẹ đi Hà Lan, thì ra ở bên đó người ta cho phép đồng tính kết hôn.” – Tần Hương Lan sung sướng nói.
Ngày trước, hai người họ vẫn luôn thấy kỳ quái, vì sao Mộ Phi học đại học bốn năm, không hề tìm bạn gái, sau khi gã tốt nghiệp, hai người liền bắt gã đi xem mặt, khiến gã phiền toái, liền nói với hai người gã là đồng tính luyến ái. Tần Hương Lan cùng Mộ Văn Hải chấn động, ban đầu cũng không thể chấp nhận, nhưng về sau được Mộ Hàn chậm rãi thuyết phục, giải thích về chuyện đồng tính luyến ái, cuối cùng thì cũng có thể chấp nhận chuyện Mộ Phi là đồng tính luyến ái.
Mộ Phi tuy không bị hai người ép buộc tìm bạn gái, nhưng lại bị thúc giục tìm bạn trai (bó tay với nhị vị phụ huynh nhà này).
Nghe thấy vậy, Mộ Phi cùng Mộ Hàn nhìn nhau, nhanh chóng hiểu được ý tứ của Tần Hương Lam, biết chủ ý trong lòng bà là gì, hai người nhìn bà cười gượng gạo.
Mộ Phi nói: “Mẹ, mẹ sang tận Hà Lan chỉ để tìm hiểu chuyện này? Kỳ thật chuyện này chỉ cần lên mạng tìm là được.”
Mộ Văn Hải nói: “Con thấy chúng ta rỗi việc vậy sao? Chúng ta đi nghỉ phép, không ngờ gặp một đôi đồng tính luyến ái kết hôn, mẹ ngươi mới tận tình hỏi thăm.”
Mộ Phi có chút run rẩy không nói nên lời, Mộ Hàn nhịn cười nhìn gã, ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Mẹ, anh con còn trẻ, không nên cần vội vàng kết hôn đâu.”
Tần Hương Lan nghiêm mặt nói: “Các con không nghĩ là thời gian trôi rất nhanh sao? Một năm, rồi lại một năm nữa, chả mấy chốc thì già, không cần phải lấy lí do còn trẻ để trốn tránh, không sau này lại hối hận.”
Mộ Hàn nhịn không được nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng, anh con đã tìm được người mình thích, không chừng sẽ rất nhanh chóng đi Hà Lan đăng kí kết hôn.”
Mộ Hàn vừa nói xong, Tần Hương Lan kinh ngạc kêu lên: “Tiểu Phi, là thật sao?”
Mộ Phi hung hăng nhìn Mộ Hàn, Mộ Hàn cười hì hì trốn sang một bên, mà Mộ Phi bị Tần Hương Lan tóm lấy hỏi thăm: “Tiểu Hàn nói có đúng không? Đối phương là người như thế nào? Tên là gì, là người ở đâu, các con ở bên nhau đã bên nhau bao lâu rồi? Hôm nào mang người về ăn một bữa cơm đi, giới thiệu cho cha mẹ luôn…”
Mộ Hàn vui tươi hớn hở ngồi ở sô pha nhìn Mộ Phi bị mẹ hỏi thăm, thật là có ý tứ, mà Mộ Phi nghiến răng nghiến lợi trưng mắt nhìn Mộ Hàn, lấy ánh mắt cảnh cáo Mộ Hàn là y tiêu đời rồi.
Mộ Phi bị hỏi đến đau đầu, trấn an mẹ đang tức giận: “Mẹ, bọn con vừa mới về mà, con đói lắm rồi, mình ăn cơm trước được không? Có gì ăn cơm xong rồi nói sau.”
Mộ Văn Hải thấy con chịu khổ, cảm thấy mình phải có trách nhiệm giải vây: “Hương Lan, ăn cơm trước đi đã, hai đứa nó đi làm cả ngày, đã mệt lắm rồi.”
Tần Hương Lan nghĩ lại cũng đúng nên tạm thời buông tha cho Mộ Phi.
Cơm nước xong xuôi, Mộ Hàn nhanh chóng về phòng gọi điện cho Diệp Vĩ Gia.
“Em đang ở đâu vậy?” – Mộ Hàn hỏi.
“Ở nhà xem ti vi chứ ở đâu.” – Diệp Vĩ Gia nói.
“Ăn cơm chiều chưa? Ăn gì thế? Đừng nói là lại ăn mỳ tôm nhé?”
“Anh yên tâm, em ra ngoài ăn cùng Lâm Vũ. Lão bà, anh thật là biết lo lắng cho lão công nha.”
Ở bên kia không chiếm được tiện nghi nên trên miệng Diệp Vĩ Gia cũng phải muốn chiếm tiện nghi một chút, Mộ Hàn nghe nhiều đã thành thói quen, cũng kệ cậu.
“Em lười như vậy, anh đương nhiên là lo rồi, ăn mỳ tôm không tốt cho cơ thể.”
“Ân, em đã biết.” – Diệp Vĩ Gia cứ có cảm giác là mẹ chiếu cố con vậy, nhưng mà cậu không hề thấy phiền, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ. Đúng là con người khi yêu có khác.
“À, anh nói nè. Vừa rồi anh nói chuyện anh trai có bạn trai cho mẹ, anh ấy đang bị mẹ anh nghiêm hình khảo vấn. Em không thể tưởng tượng được bộ dáng lúc đó của anh ấy đâu, thực sự là thú vị.” – Mộ Hàn cười hì hì nói.
“Anh muốn hại anh ấy sao? Mẹ anh biết anh ấy là đồng tính luyến ái, còn không mắng anh ấy chết sao?”
“Không sao đâu, cha mẹ anh đã sớm biết anh ấy là đồng tính luyến ái rồi, cũng đã chấp nhận rồi.”
“Nga.” – Diệp Vĩ Gia nhẹ nhàng lên tiếng, nghĩ lại, Mộ Hàn sẽ không đem chuyện của hai người nói cho cha mẹ anh ấy rồi đi? Nghĩ đến đây cậu đột nhiên cảm thấy khẩn trương, không xác định hỏi lại: “Anh nói cho cha mẹ chuyện của chúng ta chưa?”
Mộ Hàn nghe thấy lời này, đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu, nhịn không được hỏi lại: “Em hi vọng anh nói hay không?”
“Em…” – Diệp Vĩ Gia ấp úng không nói ra, trong lòng cậu có chút bối rối, cậu vẫn sợ hãi việc Mộ Hàn đột nhiên nói chuyện của hai người với cha mẹ, dù sao hai người mới ở bên nhau không lâu, cảm tình còn chưa ổn đinh, cậu không biết liệu bọn học có thể ở bên nhau bao lâu, cậu vốn vẫn ương ngạnh, hơn nữa lại cũng chưa rõ ý định của Mộ Hàn.
Mộ Hàn nắm chặt điện thoại di động, con ngươi dần dần nghiêm túc, đứng trên ban công, nhìn bầu trời đen như mực, ảm đạm thở dài một tiếng, lập tức cười cười nói: “Em yên tâm, anh chưa nói gì hết.”
“Nga.” – Diệp Vĩ Gia cúi đầu lên tiếng, thanh âm mang theo một tia mất mát, mà có khi cậu cũng không nhận ra biểu tình mất mát trên mặt mình lúc này.
“Tiểu Diệp Tử.” – Mộ Hàn nhẹ giọng gọi cậu, bầu trời đêm không có một vì sao, chỉ có gió lạnh từng cơn phả vào người y, nhưng y lại không hề thấy lạnh.
“Em đây, sao thế?” – Diệp Vĩ Gia hoảng hốt, phục hồi tinh thần, vội vàng đáp lời.
“Em thích anh không?” – Thanh âm của Mộ Hàn trầm thấp, tràn đầy mong đợi.
Qua điện thoại, Diệp Vĩ Gia có thể cảm nhận được một cỗ nhiệt khí phảng phất bên tai, cậu nhớ đến chuyện tình mấy hôm trước, mặc dù mơ mơ màng màng, nhưng cậu vẫn còn nhơ rõ ràng, mặt không tự giác lại đỏ lên, may mà Mộ Hàn không ở bên cạnh, không nhìn thấy bộ dáng của cậu lúc này.
“Em thích anh!” – Diệp Vĩ Gia chậm rãi trả lời, nhưng rất kiên định.
Mộ Hàn nở nụ cười: “Tiểu Diệp Tử, anh thích em, thích em từ lâu lắm rồi.”
Trong lòng Diệp Vĩ Gia tràn đầy ngọt ngào, loại cảm giác hạnh phúc tràn đầy trái tim.
Suy nghĩ của tác giả:
Hồi học trung học, có một người bạn trong lớp tôi thích một bạn nam, cô ấy vẫn ngại ngùng không dám thổ lộ với bạn nam kia. Cuối cùng, cô ấy cũng hạ quyết tâm, hẹn bạn nam kia ra ngoài thổ lộ, bạn nam kia nhìn cô ấy cười cười, mặt ửng đỏ: “Muộn rồi, để mình đưa bạn về.” Không nói gì đến chuyện kết giao. Cô ấy rất thương tâm, nghĩ là bạn nam kia cự tuyệt mình, chính là không muốn tổn thương cô ấy nên không nói thẳng ra.
Vào đại học, bạn nam kia đột ngột tìm cô ấy, nhắc lại chuyện tỏ tình năm xưa, cậu ấy nói: “Kỳ thật khi đó mình rất thích cậu, nhưng mà lúc đó chúng ta đều là học sinh cấp ba, thành tích của cậu lại tốt như vậy, mà thành tích của mình lại không tốt chút nào, mình nghĩ về sẽ cố gắng học tập, để có thể thi đỗ vào cùng trường đại học với cậu, cho dù thế nào, mình cũng muốn vào đại học sẽ nói cho cậu….”
Đến tận lúc ấy, cô bạn kia mới biết rằng bạn nam kia không phải không thích cô ấy, mà là do áp lực cấp ba quá lớn, sợ ảnh hưởng đến cô ấy, ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ấy. Cô ấy không ngờ được bạn nam kia lại lo lắng cho cô như thế, tất cả đều suy nghĩ vì cô.
Sau này chúng tôi thỉnh thoảng nhắc lại chuyện này, cô ấy bảo lúc đó mình thực ngốc, trẻ con là thế mà