Trong quán cà phê, Cao Nam ngồi đối diện Mộ Hàn, sắc mặt bình tĩnh, lại không thể che dấu được sự một mỏi trong đáy mắt, một tay hắn đặt trên bàn, một tay quấy ly cà phê trước mặt, ly cà phê nóng tỏa ra mùi hương nồng đậm.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Gọi ta ra đây rồi một câu cũng không nói.” – Hai người đã ngồi đây nửa giờ, Cao Nam vẫn không mở miệng, Mộ Hàn không nhịn được hỏi.
Thần sắc Cao Nam có chút hoảng hốt, ngừng khuấy cà phê, chậm rãi mở miệng: “Mộ Hàn, ta không biết phải bắt đầu từ đâu. Kỳ thật chuyện tình trước kia ta cũng chưa nói hết với ngươi, ngươi cũng hiểu tình huống lúc đó, hết thảy đều do ta tạo ra, ta không nghĩ chịu đựng nỗi thống khổ đấy lại đau đớn như vậy.”
Chuyện tình năm đó của Cao Nam với Mộ Phi, Mộ Hàn cũng không nắm rõ, y chỉ biết Cao Nam thích Mộ Phi, còn thổ lộ với anh ấy, chuyện này xảy ra trước khi Cao Nam đi du học, là vì bị Mộ Phi cự tuyệt, chả lẽ trong này vẫn còn ẩn giấu chuyện gì mà y chưa biết.
Đèn trong quán cà phê mờ ảo, lại có vẻ mê ly, âm nhạc mềm mại khiến mọi người có cảm giác thư thái, cả người đều trầm tĩnh lại.
“Ngươi không nói ta cũng không biết, hôm nay ngươi hẹn ta đi ra chắc là có chuyện gì đúng không?” – Mộ Hàn khẽ mỉm cười, bạn bè của Cao Nam không nhiều lắm, lại là người có thể để cho hắn tâm sự lại càng không nhiều, Cao Nam xem y như là bạn tốt, có chuyện gì đều cùng y thương lượng, mà y cũng là người biết lắng nghe.
Cao Nam nhẹ giọng thở dài, ngẩng đầu nhìn Mộ Hàn, trong đáy mắt hắn toát lên sự mệt mỏi, nụ cười thê lương trên môi càng làm cho người khác thấy đau lòng: “Sáu năm trước, ta quyết định đi du học, thứ nhất là do gia đình, mà quan trọng hơn lại là do Mộ Phi.”
Mộ Hàn thu lại nụ cười, chăm chú nghe Cao Nam nói.
Cao Nam và Mộ Phi quen nhau là khi hai người học cùng lớp, ngồi cùng bàn, Mộ Phi tính cách vui vẻ, mà Cao Nam thì lại hơi có chút hướng nội, tuy nhiên hai người vẫn nhanh chóng quen nhau, thành bạn bè, sau đó lại phát hiện ra nhà hai người ở cùng một khu, nên từ đó hai người cùng nhau đi học.
Cao Nam không biết mình thích Mộ Phi từ khi nào, hắn chỉ biết loại cảm giác này rất kỳ quái. Mỗi lần gần Mộ Phi thì mặt đỏ tim đập, buổi tối khi ngủ thường nằm mơ thấy Mộ Phi, nếu hôm nào Mộ Phi không đi học cùng hắn, hắn sẽ rất lo lắng…. Các dấu hiệu đó ngày càng rõ ràng hơn, trong lòng hắn lại càng lo lắng, lúc này hắn mới biết tình cảm của hắn với Mộ Phi đã biến hóa, hắn đã thích Mộ Phi mất rồi.
Muốn thổ lộ, chỉ một câu nói đơn giản “Tôi thích cậu.”, nhưng đứng trước mặt người mình thích thì lại không dễ dàng. Cao Nam do dự, vài lần muốn nói với Mộ Phi nhưng lại không thể mở miệng được. Hắn sợ hãi nếu như nói ra, Mộ Phi sẽ coi hắn là quái vật, sợ Mộ Phi sẽ ghét bỏ hắn, thậm chí hai người có thể không còn là bạn bè nữa.
Tâm sự của Cao Nam càng trầm trọng, cấp ba là thời gian bài vở quan trọng, hắn lại thường bị ảnh hưởng mà dẫn đến sai sót, học tập ngày càng kém, Mộ Phi cảm thấy có gì đó bất thường, hỏi hắn có phải là đã xảy ra chuyện gì không nhưng hắn vẫn luôn trả lời là không có gì.
Cho đến một hôm tan học, Mộ Phi nói có việc đi trước, Cao Nam ở lại làm nốt một phần bài tập rồi mới về, khi đi qua rừng cây trong trường, lại bắt gặp cảnh Mộ Phi với một nam sinh ôm nhau, Mộ Phi lại đưa lưng về phía hắn, Cao Nam nhận ra nam sinh kia, đó là lớp trưởng lớp bên cạnh, cũng là Hội Trưởng Hội học sinh Chu Nghiêm.
Cao Nam giật mình, trốn sau một gốc cây ngô đồng. Hắn thấy Mộ Phi hung hăng đẩy Chu Nghiêm ra, vẻ mặt Chu Nghiêm rất thương tâm.
“Mộ Phi, tôi thực sự thích cậu, cậu có thể không cự tuyệt tôi được không?” – Chu Nghiêm thần sắc đau thương nói, thanh âm có một chút run rẩy.
Khuôn mặt tươi cười thường ngày của Mộ Phi biến mất, thay vào đó là bộ dáng lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng lạnh nhạt: “Tôi nghĩ trước hết nên nói rõ một việc, tôi đã có người trong lòng, phiền cậu từ nay không cần quấn quýt lấy tôi, nếu cậu còn tiếp tục dây dưa, tôi sẽ tìm chủ nhiệm lớp cậu nói chuyện.”
Chu Nghiêm run rẩy, thần sắc càng bi thương hơn, sắc mặt tái nhợt, giống như một mảnh tro tàn, cậu ta nhắm mắt lại, hai chân vô lực dựa vào gốc cây ngô đồng chậm rãi trượt xuống.
Mộ Phi xoay người rời đi, không thèm quay lại nhìn một cái.
Cao Nam nắm chặt quai ba lô, trong lòng là một mảnh sầu thảm, trong đầu hắn đều là câu nói “Tôi đã có người trong lòng”, Mộ Phi đã có người yêu, là ai đây? Vì cái gì mà hắn không hề biết?
Từ sau lần đó, tâm tình Cao Nam càng tồi tệ hơn, Mộ Phi nghĩ là hắn bị áp lực thi đại học, nên thường an ủi hắn, thả lỏng tinh thần, không cần suy nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên là được rồi.
Khi đó cha mẹ Cao Nam cũng đang thương lượng chuyện du học của hắn, nhưng Cao Nam không đồng ý. Hắn vẫn muốn ở bên cạnh Mộ Phi, nhưng chuyện này cũng không phải dễ dàng. Ở bên cạnh người mình thích mà không nói ra được, trong người rất khó chịu, như bị giày xéo vậy.
Không biết là ai nói, khi thi đại học xong, mỗi người một nơi, về sau muốn gặp lại cũng khó, nhân dịp hiện tại vẫn còn có thời gian, liền nói ra tâm sự của mình với người mình thích. Khi đó có rất nhiều người lặng lẽ thông báo cho người mình thích, Mộ Phi vẫn hay ở trước mặt hắn nhắc đến chuyện ai thổ lộ với ai.
Cao Nam thổ lộ với Mộ Phi vào một buổi tối, hắn suy nghĩ rất nhiều, bọn họ đã ở bên nhau vài năm, hắn nghĩ bất luận kết quả thế nào, vẫn nên nói cho Mộ Phi tâm ý của mình.
Nhưng mà hắn không nghĩ là lại thất bại như vậy. Mộ Phi không nói một lời nào, bước đi, tâm hắn như bị ngàn dao đâm, từng chút từng chút đau đớn chậm rãi lan tỏa khắp cơ thể, hắn về nhà liền đáp ứng cha mẹ chuyện du học, có lẽ xa nhau một chút sẽ làm dịu đi nỗi đau của ngày hôm nay.
Sau khi làm xong các thủ tục, hắn mời Mộ Phi đi ăn cơm, cười hì hì nói cho Mộ Phi biết hắn sẽ đi du học. Mộ Phi vô cùng kinh ngạc, còn muốn nói gì đó, nhưng Cao Nam không để cho gã nói, vẫn nói không ngừng, còn uống rượu, cuối cùng say đến bất tỉnh nhân sự, đó là lần đầu tiên hắn uống say như vậy.
Hắn say khướt dựa vào Mộ Phi, miệng vẫn còn nhắc đi nhắc lại: “Tôi thực sự rất thích cậu, vậy mà cậu lại chán ghét tôi, cậu cảm thấy tôi là một thằng biến thái phải không? Vậy mà tôi vẫn không thể khống chế được bản thân mình, vẫn thích cậu….”
Mộ Phi sợ hắn uống say về sẽ bị ba mẹ mắng, liền dẫn Cao Nam tơi khách sạn thuê phòng, Cao Nam vẫn ôm gã không chịu buông, dán vào tai Mộ Phi nói thích gã, còn khóc nữa.
Sau đó hắn hôn Mộ Phi, một nụ hôn bá đạo, càng hôn càng sâu, như là mang theo chiếm hữu cùng đau lòng, ôm gã lên giường, đầu tuy có chút choáng váng vì rượu nhưng hắn vẫn tỉnh táo. Hắn đã nhịn nhưng vẫn không được, hắn muốn cùng Mộ Phi hòa hợp, cho dù ngay sau đó sẽ bị vạn kiếp bất phục, hắn vẫn kiên trì.
Sáng hôm sau, khi Cao Nam tỉnh lại, Mộ Phi vẫn đang ngủ say. Trong lòng Cao Nam rối loạn vô cùng, hắn không biết phải đối mặt với Mộ Phi như thế nào, hắn để lại một tờ giấy ở tủ bên giường, rời đi, ra sân bay sang Mỹ.
Mộ Hàn yên lặng ngồi nghe. Y nhớ mang máng ngày đó Mộ Phi về nhà sắc mặt rất kém cỏi, vẻ mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy căm hận cùng đau đớn. Gã vịn vào cầu thang, gian nan bước về phòng, cả ngày hôm đó Mộ Phi ngủ, cơm chiều cũng không ăn. Mộ Hàn nhặt được trong phòng Mộ Phi một tờ giấy, trên đó có vẻn vẹn vài chữ “Rất xin lỗi. – Cao Nam”
Lúc đấy y vẫn luôn suy nghĩ xem giữa Cao Nam và Mộ Phi đã xảy ra chuyện gì, nhưng Mộ Phi không nói, y cũng không hỏi. Sau này y mới biết Cao Nam đi Mỹ, mà tính tình Mộ Phi cũng thay đổi 1800, trở nên lỗ mãng, đôi khi lại phóng đãng không kiềm chế được.
“Khó trách anh trai tôi hận cậu.” – Mộ Hàn nói.
“Cậu ấy nên hận tôi, là tôi có lỗi.” – Cao Nam áy náy nói.
“Nhưng vì sao chuyện đã qua lâu như vậy còn nhắc lại? Không phải lại có chuyện gì đi?” – Mộ Hàn đoán.
Cao Nam không hề phủ nhận, gật đầu: “Hôm Giáng sinh, tôi đi tìm cậu ấy, cậu ấy ở ‘Bóng đêm’. Kỳ thật tôi muốn nói chuyện vơi cậu ấy, chính là cậu ấy không cho tôi cơ hội, tôi không nghĩ quan hệ của chúng tôi cứ thế đi xuống, có một số việc cần giải quyết thì vẫn nên giải quyết đi. Vì thế tôi hỏi cậu ấy chuyện năm đó có thể tha thứ cho tôi được không? Cậu ấy bảo có thể tha thứ, chẳng qua là tôi phải chịu một chút thống khổ mà thôi.”
Mộ Hàn đột nhiên nở nụ cười, đoán ra một chút sự tình, lại không dám khẳng định, có chút hứng thú hỏi: “Điều kiện là gì?”
Cao Nam im lặng một lát, trên gương mặt chậm rãi xuất hiện một vệt đỏ ửng, có chút khó khăn để mở lời. Do dự một lát, hắn cũng nói: “Cậu ấy muốn tôi tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, để cậu ấy thượng.”
Cao Nam hạ thấp giọng hết mức có thể, nghĩ tới chuyện đêm đó, hắn vẫn có chút ngượng ngùng.
Ngày đó Mộ Phi đưa Cao Nam tới khách sạn, sau khi đóng cửa, Mộ Phi liền nói: “Muốn ta tha thứ ngươi cũng không phải là không thể, ngươi vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm lên giường, ta muốn thượng ngươi.”
Cao Nam trố mắt nhìn Mộ Phi hồi lâu, sau đó thở dài nói: “Có phải như vậy cậu sẽ tha thứ cho tôi?”
Mộ Phi lạnh mặt không nói gì, đôi mắt sắc bén nhìn hắn.
Cao Nam cười cười, nhẹ nhàng thốt lên một tiếng: “Được.”
Mình thiếu nợ cậu ấy, sớm hay muộn gì thì cũng phải trả, vì thế Cao Nam không chút do dự.
Tối hôm đó Mộ Phi làm rất kịch liệt, như là trả thù vậy, hung hăng muốn hắn, làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần.
Mộ Hàn sờ khóe miệng, đôi mắt tràn ngập ý cười: “Anh tôi có để giấy xin lỗi lại cho cậu không?”
Cao Nam lắc đầu: “Không có, nhưng mà cậu ấy biến mất, tôi đã tìm kiếm mấy ngày mà không thấy, hỏi thư kí của cậu ấy thì thấy bảo đi công tác, mà không nói là đi đâu.”
“Tôi không biết anh ấy đi đâu, nhưng năm đó cậu tổn thương anh ấy cũng nhiều, giờ coi như hai người có thể bắt đầu lại từ đầu được rồi.”
Cao Nam nặng nề thở dài, nói: “Chỉ hi vọng là thế, nhưng tôi vẫn lo lắng không yên.”
Sáu năm trôi qua, thời gian quả thực là rất dài, lúc ấy hắn ở bên Mỹ xa xôi, vẫn luôn nhớ đến Mộ Phi, mặc dù mỗi lần nghĩ tới đều khiến hắn đau lòng.
Tổn thương của sáu năm, phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể bù đắp được đây?