Nháy mắt đã đến tháng mười, thời tiết dần dần chuyển lạnh, lá cây đã rụng, thành một lớp thảm lá khô trên mặt đất, mỗi khi bước lên lại nghe tiếng lạo xạo.
Diệp Vĩ Gia có chút buồn bực, đã được mười tháng, quan hệ giữa cậu với Lâm Phỉ Phỉ không có gì tiến triển, mà quan hệ của cậu với Mộ Hàn lại tốt hơn nhiều. (Cái này là đương nhiên, sao em nó lại phải bực mình nhỉ)
Diệp Vĩ Gia với Mộ Hàn làm cùng công ty, lại một người tầng trên, một người tầng dưới, vì thế Diệp Vĩ Gia liền đi ké xe của Mộ Hàn tới công ty. Kỳ thật chuyện này ban đầu Diệp Vĩ Gia cũng không đồng ý, sau vài ngày đi lại bằng xe công, có chút phát điên, Mộ Hàn liền đề nghị cậu cùng đi, dù sao một xe chỉ mình y đi cũng rộng rãi, thêm một người cũng không ảnh hưởng gì, Diệp Vĩ Gia cũng không nhăn nhó, liền đáp ứng.
Thói quen sống của Mộ Hàn rất tốt, buổi sáng sáu giờ rời giường, tự mình làm bữa sáng, bảy giờ rưỡi xuất môn, khoảng nửa giờ là tới công ty, tám giờ vào làm, còn không có thời gian rảnh để pha một tách cà phê. Diệp Vĩ Gia lại không giống vậy, cậu rất lười, lại ở một mình nên chuyện nấu cơm là điều không thể có, thế nên bữa sáng cũng là ăn bên ngoài.
Khi Mộ Hàn phát hiện Diệp Vĩ Gia mỗi ngày đều mua hai phần đồ ăn sáng, rốt cục không nhịn được hỏi cậu: “Vì sao ngày nào em cũng mua hai phần đồ ăn sáng?”
“Tôi ăn nhiều, không được sao!” – Diệp Vĩ Gia liếc mắt, mở cửa xe, vào công ty.
Mộ Hàn sửng sốt, liền lái xe vào bãi đỗ.
Kỳ thật Diệp Vĩ Gia cũng không thể ăn nhiều như thế, cậu mua hai phần, một phần cho mình, một phần cho Lâm Phỉ Phỉ. Nhưng ngay từ đầu Lâm Phỉ Phỉ đã không nhận, nói mình đã ăn ở nhà rồi. Nhưng Diệp Vĩ Gia kiên trì năm sáu hôm như vậy, nàng không thể không nhận, dần dần cũng thành thói quen để cậu mua đồ ăn sáng cho mình.
Diệp Vĩ Gia sáng sáng hớn hở cùng Lâm Phỉ Phỉ ăn bữa sáng, sau đó về văn phòng, một đồng sự trong phòng đều nghĩ hai người họ đang yêu nhau, vài nữ đồng nghiệp còn hâm mộ nói: “Lâm Phỉ Phỉ, cậu thật hạnh phúc, mỗi ngày đều có người mua bữa sáng tình yêu đến cho.”
Lâm Phỉ Phỉ cười nói: “Thật vậy sao, nếu cậu thích mình nhường cho cậu đấy.”
Nữ đồng nghiệp trêu ghẹo nàng: “Được thôi.”
Mọi người trong ban đều truyền tai nhau chuyện tình của Diệp Vĩ Gia với Lâm Phỉ Phỉ. Diệp Vĩ Gia cứ coi như không có gì, Lâm Phỉ Phỉ lại có điểm phiền, nàng muốn giải thích, nhưng sự việc lù lù trước mắt, mọi người đều thấy, muốn nói cũng không thể nói được, há miệng mắc quai.
Hai tuần cứ thế trôi qua, Diệp Vĩ Gia ngồi xe Mộ Hàn, mua hai phần bữa sáng đến công ty, cậu vừa đến không lâu, Mộ Hàn liền đến ban của họ, trong tay còn cầm một gói to, Lâm Phỉ Phỉ thấy Mộ Hàn, liền cười tươi đi tới.
“Sao anh lại đến đây?”
Mộ Hàn giơ gói to trong tay, vẻ mặt ôn nhu: “Anh mang đồ ăn sáng đến cho em, buổi sáng anh có thói quen ăn ở nhà, nên làm nhiều một chút, mang cho em.”
Lâm Phỉ Phỉ tươi cười tiếp nhận: “Vẫn còn sớm, mình xuống nhà ăn đi.”
Mộ Hàn cười cười, nhìn thoáng qua thấy Diệp Vĩ Gia đứng ngây ra ở đó, cười với cậu, rồi giục Lâm Phỉ Phỉ đi.
Nữ đồng nghiệp Tiểu Phương tiến đến: “Diệp Vĩ Gia, kia không phải nam nhân dễ nhìn lần trước đi hát cùng chúng ta sao? Hình như là bạn trai Lâm Phỉ Phỉ đúng không?”
Diệp Vĩ Gia có chút phiền toái nói: “Thế là sao?”
Tiểu Phương nói: “Cậu cũng biết người ta có bạn trai, mỗi ngày còn mua bữa sáng cho cô ấy, cậu định làm tiểu tam phá hoại tình cảm của người ta sao?”
Diệp Vĩ Gia tức giận cầm bữa sáng trong tay đặt xuống bàn, trừng mắt liếc nàng: “Sao lại bảo tôi là Tiểu Tam, hắn ta mới là Tiểu Tam!”
Tiểu Phương lườm một cái, không thèm để ý đến cậu nữa, Cao Nam cầm phần bữa sáng trên bàn, cười nói: “Vừa vặn hôm nay ta chưa ăn sáng, cho ta đi.”
Hôm sau, Diệp Vĩ Gia lại ngồi xe Mộ Hàn, cậu không mua đồ ăn, mà là Mộ Hàn mỗi ngày mang theo đồ ăn đến ban của cậu tìm Lâm Phỉ Phỉ, mà tất cả mọi người đều biết Lâm Phỉ Phỉ có bạn trai, là nhị thiếu gia của tập đoàn Mộ Thị.
Diệp Vĩ Gia thất bại.
Vừa lúc tan tầm, Mộ Phi gọi điện thoại tới.
Mấy ngày nay tâm tình Diệp Vĩ Gia không tốt, khẩu khí cũng không được dễ chịu, mở miệng đã nói: “Cái gì thế? Có việc thì nói có rắm thì phóng !”
Mộ Phi lúc đó vừa tan tầm, đang uống nước, nghe được vậy, liền sặc nước, vỗ ngực một lát mới nói được: “Là ai trêu chọc gì cậu, sao lại tức đến thế. Chúng ta đi tìm hắn báo thù, chém hắn một phát.”
Diệp Vĩ Gia tựa vào ghế, ngả đầu ra sau, buồn bực nói: “Không phải là em trai nhà anh sao, anh hỗ trợ cũng tốt.”
“Sao lại thế?”
“Anh tan tầm đi, chúng ta đi ăn cơm, anh mời!”
“Hắc, cậu bảo tôi đi ăn cơm, sao lại là tôi mời?” – Mộ Phi buồn cười, tay cũng bắt đầu thu dọn.
“Tâm tình của tôi đang không tốt, hơn nữa tiền lương của anh cũng cao, đương nhiên là anh phải mời rồi.”
Không lâu sau, Mộ Phi xuống dưới, Diệp Vĩ Gia đã đứng ở bên cạnh thang máy chờ gã.
Mộ Phi tiến đến cẩn thận đánh giá một phen, còn nhéo má cậu: “Hình như gầy đi.”
Diệp Vĩ Gia gạt tay gã ra, hai người họ tuy là làm việc cùng nơi, nhưng từ khi đi Tây An về, cũng chưa từng gặp mặt, vì Mộ Phi cũng bân việc.
Mộ Phi lái xe đưa cậu đi ăn cơm.
“Nói đi, đừng để buồn trong lòng, mới hơn một tháng không gặp, cậu gầy đi nhiều như vậy.” – Mộ Phi đi thẳng vào vấn đề.
Diệp Vĩ Gia lấy côc bia uống một hơi, thở dài: “Tôi chưa nói cho anh phải không? Em trai anh cướp bạn gái tôi.”
Mộ Phi mở to hai mắt nhìn cậu: “Cậu nói Lâm Phỉ Phỉ?”
Nữ hài tử kia gã đã gặp qua hai lần, một lần là đi bàn chuyện, vừa đúng lúc gặp Mộ Hàn với nàng ăn cơm ở bàn bên kia, gã liền qua chào hỏi, còn gặp Cao Nam sau đó uống say không biết gì. Lần thứ hai là ở dưới lầu của công ty, Mộ Hàn khi đó mới chính thức giới thiệu là bạn gái, khi đó gã mới biết tên nàng.
Diệp Vĩ Gia gật đầu: “Tôi với Lâm Phỉ Phỉ yêu nhau ba năm, y đột nhiên nhảy vào, cướp Lâm Phỉ Phỉ đi, sao y có thể làm thế chứ, làm người thứ ba phá hoại tình cảm người ta.”
Mộ Phi cười vỗ vai cậu: “Chia tay thì chia tay, có sao đâu, rồi sẽ tìm được người khác tốt hơn.”
“Sao có thể dễ dàng thế được? Chúng ta yêu nhau ba năm, ba năm, chả lẽ một chút tình cảm cũng không có? Tôi thừa nhận Mộ Hàn là người tốt, rất biết quan tâm chăm sóc, đối với Phỉ Phỉ cũng rất tốt, tôi cũng thích y.”
Mộ Phi nhìn bộ dáng bi thương của cậu, đột nhiên nhớ tới lần đầu hai người gặp mặt, cậu cũng mang bộ dạng thất thần uống rượu ở quán bar, còn say khướt, xông vào WC thấy gã đang làm tình cùng người khác. Hóa ra đó là lúc cậu thất tình, lúc trên giương cùng hắn cũng kêu “Phi Phi”, không phải gã, mà là Phỉ Phỉ.
Nụ cười trên mặt Mộ Phi chậm rãi nhạt đi một chút: “Quên một người không phải dễ dàng, nhất là người mình thích, chỉ cần cậu luôn nghĩ mình quên nàng, rồi sẽ quên thôi.”
Diệp Vĩ Gia nói: “Nếu như mình không muốn quên thì sao?”
“Làm người đừng ương ngạnh như thế, không cần vì chuyện tình cảm nhỏ nhặt mà buồn phiền.” – Mộ Phi khuyên.
“Tôi vốn vẫn ương ngạnh thì sao?” – Diệp Vĩ Gia hỏi.
“Vậy thì chỉ có chính mình đau khổ mà thôi.”
“Anh nói chả đúng chút nào, làm anh mà không quản em trai mình chặt chẽ, không dạy bảo tốt, anh chưa nghe nói thà hủy mười tòa miếu còn hơn hủy một con người sao?”
“Cậu cũng biết câu này?”
“Anh cho là tôi không có học thức giống anh sao!”
….
Tính Mộ Phi chính là như vậy, hai người đang nói chuyện đứng đắn, gã có thể hướng đề tài sang chuyện khác ngay, làm cho người nói chuyện không biết ngay từ đầu gã muốn cái gì.
Mộ Phi phải lái xe, cho nên không uống nhiều, Diệp Vĩ Gia tâm tình không tốt, nên uống không ít, cả người say khướt, Mộ Phi phải lái xe đưa cậu về nhà.
Sau khi trở về, Diệp Vĩ Gia vừa đến tiểu khu liền nôn mửa, sau đó cả người mềm nhũn, Mộ Phi rất vấn vả mới có thể đem cậu lên đến tầng sáu, mệt đến mức không thể lết đến tầng bảy, lại không muốn lên, liền gõ cửa nhà Mộ Hàn.
Mộ Hàn mặc áo ngủ ra mở cửa, thấy Mộ Phi đỡ Diệp Vĩ Gia đứng ngoài cửa, một mùi rượu nồng nặc truyền đến.
“Sao lại uống nhiều rượu như vậy?” – Mộ Hàn giúp một tay đỡ Diệp Vĩ Gia say như chết vào nhà.
Mộ Phi thả người xuống sô pha, thở phì phò nói: “Không phải đều do em sao! Đoạt bạn gái của cậu ta, làm cậu ta tâm tình không tốt.”
Mộ Hàn nhíu mày, nhìn Diệp Vĩ Gia nằm trên sô pha, mặt đỏ bừng, khóe miệng khẽ nhếch lên, mắt nắm chặt.
“A, chăm sóc cậu ấy cho tốt, anh về đây.” – Mộ Phi thấy y không nói gì, cũng không nói thêm gì, chỉ dặn dò mấy câu, đem người giao cho y, em trai gã dù gì cũng là người cẩn thận, giao người cho nó gã cũng yên tâm.
Mộ Hàn gật gật đầu, tiễn Mộ Phi về.
Mộ Hàn bước đến sô pha, ngồi xổm xuống, nhìn Diệp Vĩ Gia. Thấy tóc trên trán cậu có chút hỗn độn, Mộ Hàn đưa tay vuốt lại tóc cho cậu, gạt sang một bên, để lộ ra cái trán trơn bóng, hàng lông mi đen dài, khuôn mặt đỏ ửng vì uống rượu, tay y không tự giác khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu, nhẹ giọng thở dài.
Mộ Hàn bế Diệp Vĩ Gia vào phòng ngủ, đặt trên giường, giúp cậu đắp chăn, sau đó chính mình nằm xuống bên cạnh, một tay để cho cậu gối đầu lên, một tay đặt lên hông cậu, ôm cả người cậu vào ngực.
Y không nhớ rõ đã bao lâu rồi hai người không ngủ chung với nhau như vậy, khi y một lần nữa gặp lại cậu, liền nghĩ muốn ôm cậu vào ngực, nhưng chỉ là ý nghĩ mà thôi, lần này được ôm thật như vậy, khiến y có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Loại cảm giác này rất chân thật mà lại rất đẹp.