" Xa anh, dường như tôi đã bắt đầu thích ứng được với một cuộc sống không có sự xuất hiện của anh, liệu đó là một khởi đầu mới cho tôi hay chẳng qua là... nỗi cô đơn của cô đang ngày một kéo dài?".
______________
Hơn nửa năm sau.
" Tiểu Tiệp, là thư của con".
Chu Lâm đưa lá thư cho Chu Tử Tiệp như thường lệ, không cần đọc tên cô cũng biết là ai gửi, phông thư luôn là tông màu tối và được gấp rất cẩn thận, đó chính là thói quen của anh, Lục Hàn!
Mang theo lá thư vào phòng, Chu Tử Tiệp cẩn thận xé nó ra, lật tờ giấy được gấp gọn trong đó lên.
Nét bút rất đẹp, anh viết.
" Tiểu Tiệp, là anh đây, chắc em sẽ không quên anh đấy chứ! Anh tin là em sẽ không tàn nhẫn vậy đâu. Tiểu Tiệp em biết không, trong tháng này anh được chỉ huy khen gợi đấy, anh rất giỏi phải không...".
Chu Tử Tiệp khẽ cười, cô thầm nói.
" Đúng là tự tin quá mức mà".
Nhưng rất nhanh sau đó Chu Tử Tiệp thu lại nụ cười của mình.
" Tiểu Tiệp, em biết không ở trong này anh rất cực khổ, hàng ngày luôn phải cố gắng tập luyện dù cho có được nghỉ đi nữa, nhưng nếu anh không làm vậy anh sợ sẽ không kìm được mà trốn khỏi đây để đến ôm em mất...".
Anh nhớ cô sao? Chu Tử Tiệp khẽ nhíu mày.
" Tiểu Tiệp, ở đây trồng nhiều cây lan đẹp lắm, nếu được anh thật sự rất muốn cùng em đến đây ngắm chúng. Anh đảm bảo em chắc chắn sẽ thích, anh nói với mọi người rằng người anh thích còn xinh hơn cả diễn viên, nhưng bọn họ ai cũng không tin đã vậy còn chê anh bịa đặt. Em xem anh rất đáng thương phải không? Nhưng em không phải buồn cho anh, khi nào về anh sẽ dẫn em đến gặp họ, đến lúc đấy chắc chắn họ sẽ tin lời anh nói là thật... Tiểu Tiệp, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, nếu em mà bị bệnh anh cũng sẽ rất đau đấy. Khi nào rảnh anh sẽ lại gửi thư cho em, tạm biệt!".
Chu Tử Tiệp khẽ nhếch môi, anh lo cho cô sao? Lục Hàn, rốt cuộc anh có ý gì vậy chứ?.
Gấp lá thư lại, Chu Tử Tiệp để nó trong chiếc tủ đã đầy ứ các lá thư khác. Đây không biết là lần thứ mấy anh viết thư cho cô nữa, nhưng dù anh có viết bao nhiêu cho đi nữa cô cũng chưa từng viết thư đáp lại anh. Vì, vì có lẽ cô không có đủ dũng khí ấy, vì cô sợ chính mình khi không biết phải viết gì cho anh nữa.
" Tiểu Tiệp, mau xuống đây".
Giọng nói của Chu Tử Lan cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Chu Tử Tiệp theo lời, xuống dưới lầu.
" Có chuyện gì sao?".
" Ra ngoài cửa xem có ai đến gặp kìa".
" Ai vậy?".
" Không biết nữa, hình như là con trai".
" Em biết rồi".
Chu Tử Tiệp biết đó là ai, Tổng Khiêm luôn rất quan tâm cô như trước, chỉ có điều thi thoảng anh không quên nhắc đến chuyện trước đây, nhưng biết thế nào khi mà trái tim nhỏ bé này lại chỉ muốn cô coi anh như bạn chứ!
Vừa định ra ngoài, Chu Tử Tiệp liền bị Chu Lâm giữ lại, ông gặt hỏi.
" Tiểu Tiệp, cậu ta là ai vậy?".
" Là một người bạn ạ".
" Thật không?".
Chu Tử Tiệp gật đầu.
" Thật ạ".
Nhìn vào đôi mắt của đứa con gái nhỏ của mình, ông biết cô không nói dối.
" Được rồi ba tin con,nhưng con nên nhớ không được quá gần gũi với người khác giới quá đấy".
" Vâng, con biết rồi, ba yên tâm".
Chu Lâm nghe vậy, yên tâm nhìn con gái ra ngoài.
Thật ra ông vẫn chưa muốn để cô con gái này tiếp xúc với chuyện tình cảm, ông nghĩ cô nên chuyên tâm học hành thì hơn, giới trẻ thời nay, yêu cũng sớm mà chia tay cũng nhanh. Ông không muốn cô giống như người chị của mình, lỡ yêu một người không tin cậy, rồi lại mau chóng chia tay, không những vậy con hại chị ông cả đời bị mang tiếng là chửa hoang, gái chưa chồng mà đã có con.
_________
" Tổng Khiêm, có chuyện gì sao?".
" Tiểu Tiệp, cậu quên rồi sao? Hôm nay là lễ hội thường năm ở trường, cậu không tính đi sao".
Chu Tử Tiệp cười.
" Mình quên mất, cậu chờ mình chút, mình đi chuẩn bị rồi xuống ngay".
" Ừm, mình biết rồi".