Như mọi khi, hôm nay Chu Tử Tiệp cũng đi bộ từ trường về nhà nhưng hình như hôm nay chẳng mấy thuận lợi với cô.
Vừa vào đến nhà cô đã bị Chu Tử Lan kéo lên trên phòng. Cô có hơi bất ngờ, người chị hay đi sớm về muộn của cô lại có mặt ở nhà trước cả cô.
Vừa vào đến phòng, Chu Tử Lan đóng cửa lại, chắc chắn không có ai bên ngoài mới quay lại nói.
" Tử Tiệp, có phải dạo gần đây mày thường xuyên gặp gỡ anh Lục Hàn có phải không?".
" Chuyện này...".
Từ sau khi học đại học cô và chị mình vốn học hai trường khác nhau, làm sao Chu Tử Lan có thể biết được chứ? Chu Tử Tiệp khẽ nhíu mày.
" Chị cho người theo dõi em phải không?".
Chu Tử Lan nghe vậy ánh mắt thoáng lộ vẻ lúng túng nhưng rất nhanh sau đó thu hồi nó lại, thay vào đó là vẻ tức giận, cô ta cầm lấy cái gối trên giường, giận dữ đánh Chu Tử Tiệp.
" Tao theo dõi mày hay không, không quan trọng. Quan trọng là mày dám cướp anh Lục Hàn của tao, mày gan cũng to lắm".
Chu Tử Tiệp giữ chiếc gối trên tay chị mình lại, cố gắng giữữ bình tĩnh.
" Chị, Lục Hàn và em không phải như chị nghĩ đâu, bọn em chẳng qua chỉ là anh em với nhau thôi".
" Anh em? Mày nói nghe hay gớm, tao nói cho mày biết nếu mày còn tiếp tục gặp gỡ Lục Hàn tao nhất định sẽ nói với ba mẹ là mày gian díu với bạn trai tao sau lưng tao, đến lúc đấy chẳng còn tình chị em gì đâu".
Sở dĩ cô ghét em gái mình như vậy là vì từ nhỏ bà nội vốn thương yêu nó hơn cô, lúc nào cũng đem cô so sánh với Chu Tử Tiệp, chính vì vậy cô mới không ưa em gái mình đến vậy.
Nói xong, Chu Tử Lan hầm hực đi ra, bỏ lại Chu Tử Tiệp trong phòng.
Thật tình cô chẳng biết cô nên làm gì để vừa lòng chị nữa.
Vốn dĩ từ khi sinh ra, ba mẹ vốn cưng Tử Lan nhất, cứ hễ có công chuyện lại gửi cô về bà ngoại, còn chị cô lại được ở nhà với ba mẹ. Chắc cũng vì vậy mà hai chị em cô tính cách trái ngược nhau.
_______
Ăn xong, Chu Tử Tiệp ra ngoài đổ rác, vứt rác vào xe rác công cộng, Chu Tử Tiệp quay về. Vừa về đến cửa, Chu Tử Tiệp nhìn thấy Lục Hàn đứng trước cửa nhà mình. Định ra chào hỏi nhưng cô chợt nhận thấy Chu Tử Lan từ trong nhà chạy ra.
Chị cô mặt mày hớn hở xách túi đến bên Lục Hàn, cô còn thấy chị mình quàng tay anh một cách thân mật, tiện thế, Chu Tử Lan hôn chụt lên má Lục Hàn. Đôi chân mày của anh thoáng chút nhíu lại.
Chu Tử Tiệp đứng ở khuất, đợi hai người họ đi rồi mới vào nhà.
Cô thật không biết trong lòng anh có cô hay không nhưng khi nhìn thấy một màn vừa rồi cô thật sự tin rằng trong lòng anh có chị cô.
Vào nhà, Chu Lâm gọi Chu Tử Tiệp lại.
" Tiểu Tiệp, con xem, chị con với Lục Hàn đang quen nhau nhưng ba không muốn con quen bạn trai sớm giống Tiểu Lan, ba nghĩ hiện tại con cứ chuyên tâm học hành là được, đợi ra đại học rồi tính tiếp".
Chị cô với Lục Hàn đang quen nhau? Sao chuyện này cô không biết?
" Ba chuyện này con hiểu, nhưng, nhưng..."
Chu Lâm thấy con gái lúng túng liền lên tiếng hỏi.
" Chuyện gì mà con cứ lắp bắp vậy?".
" Ba, chuyện là con không biết chị và anh Lục Hàn đang quen nhau, chuyện này, họ bắt đầu từ bao giờ vậy ạ?".
Chu Lâm cười.
" Tử Tiệp con không biết sao? Tiểu Lan mấy bữa trước có nói với ba hai đứa nó đang quen nhau, hình như cũng mới đây thôi, ba mẹ thấy hai chúng nó cũng xứng đôi vừa lứa lắm nên cũng không định phản đối".
" Ra vậy, bây giờ con mới biết, vậy con lên phòng trước, mai con còn có báo cáo".
Chu Lâm không quên nhắc con gái.
" Ừ, vậy làm xong cố gắng đi nghỉ sớm đi".
" Vâng, thưa ba".
Vậy là cô thật sự có thể khẳng định tình yêu của anh vốn chẳng thuộc về mình.
Yêu càng lâu càng khiến con người ta đau lòng!!
Buông tay sớm có lẽ mới có thể cứu vãn mối tình thanh mai trúc mã này!!
Phải chăng là do cô nhầm lẫn, nhầm rằng anh yêu mình, nhầm rằng rồi sẽ có một ngày họ thuộc về nhau. Lục Hàn, có lẽ nhất thời giao trái tim mình cho anh là cô sai, đã đến lúc cô cần lấy nó lại rồi!!